Khi Phú Nhị Đại Gặp Gỡ Phú Nhị Đại

Chương 9

Tôn Kiệt thề rằng, với tư cách là một nhiếp ảnh gia thời trang hàng đầu, mọi thứ anh chụp đều là nghệ thuật, là kiệt tác và bất tử — ít nhất là trong suy nghĩ của anh là như vậy.

Lý do hôm nay anh dành thời gian ra ngoài và hứa chụp ảnh cho cặp đôi này là vì kiểu tóc của hai vợ chồng do chính Lance thiết kế, khiến anh ấy tò mò.

Chỉ là, kiểu tóc, váy cưới và trang điểm của người phụ nữ đều rất tươm tất, tôn lên hết ưu điểm của cô ấy, trông xinh đẹp lạ thường. Nhưng người đàn ông … à, mặc kệ vẻ mặt muốn ăn thịt người của anh ta, người đàn ông này vẫn rất đẹp trai, bộ vest trắng rất tươm tất, đường nét tinh giản khiến thân hình anh ta giống như một vị thần được chia theo tỷ lệ vàng.

Nhưng … mái tóc đó …

Anh thật sự không nói được kiểu tóc này có gì không ổn, thực ra nó rất đẹp, hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, hơn nữa khí chất cũng rất thượng thừa. Nhưng tại sao càng nhìn anh lại càng thấy lạ như vậy? Càng nhìn càng thấy sai, càng nhìn càng thấy giống siêu mẫu mặc đồng phục của công nhân quét dọn? Tất nhiên anh ta không nói rằng kiểu tóc mà Lance thiết kế là kiểu tóc của một bác gái dọn dẹp. Nhưng anh ta chỉ cảm thấy rất lạ, có cảm giác rằng môi của một con lừa gắn lên miệng của một con ngựa.

Cảm giác này còn mãnh liệt hơn trong quá trình quay chính thức. Rõ ràng là tuấn nam mĩ nữ, nhưng càng nhìn càng thấy lạ lùng. Trong bầu không khí này, khuôn mặt hung dữ của người đàn ông cư nhiên lại thể hiện vẻ ngọt ngào và hạnh phúc phối hợp với nhiếp ảnh gia. Ngược lại là nhà gái kia, người đang có khuôn mặt với nụ cười hạnh phúc, lại giống như một con rắn độc đội lốt thỏ trắng đáng yêu.

Không thể không nói, cảm giác của nhiếp ảnh gia thập phần nhạy cảm, phi thường sắc nét, nhìn ra hết mọi chuyện.

Anh đang định trầm ngâm nói chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Hai người có thể quá khẩn trương, hưng phấn hoặc mệt mỏi thì chú rể đã cởi trang phục ném sang một bên, tiêu sái bước ra ngoài, chỉ để lại hàng loạt dấu chân đen.

Tôn Kiệt đau lòng đến nỗi nước mắt cũng muốn trào ra luôn rồi, anh biết không? Đây là Rita-nhà thiết kế nổi tiếng (không liên quan đến truyện này) quần áo cô ấy thiết kế do Lujia sản xuất và bán độc quyền đó! Đây là nghệ thuật! Sao có thể bị đối xử như thế chứ!

Trái tim tràn trề cảm xúc của một nghệ nhân khiến anh muốn lao lên cho người đàn ông này một trận.

May mắn thay, một nụ cười kỳ lạ từ cô dâu sắp cưới khiến anh dừng hành vi bốc đồng của mình lại. Anh mơ hồ cảm thấy rằng tiếp theo có thể sẽ có chuyện hay để xem. Vì vậy, anh quyết định hy sinh một chút thời gian quý báu của mình để xem điều gì sẽ xảy ra sau đó.

Ngay khi nhà trai gọi điện, cô dâu nhanh chóng lấy điện thoại di động nhắn tin, lộ ra nụ cười ngọt ngào khiến người ta hoảng loạn.

Sau đó, một vài người bước vào. Họ nói chuyện với chú rể một lúc. Sắc mặt chú rể ngày càng xấu đi, cho đến khi một người đàn ông cao ráo, rất đẹp trai bước vào. Nhìn thấy anh ta, chú rể có vẻ tốt hơn một chút, mở rộng vòng tay chào đón anh ta.

Sau đó người đàn ông kia cũng mở rộng vòng tay, trực tiếp ôm lấy cô dâu, hôn lên trán cô.

Thời gian lúc này như ngừng trôi. Lúc đó trợ lý của Tôn Kiệt đang bận rộn dựng phông nền, ba người đàn ông còn lại đặt lòng bàn tay lên vai chú rể, nụ cười trên mặt đã đóng băng, không còn gì là động tĩnh nữa.

Một giây, hai giây, ba giây——

“Hứa Trí Hiên, cậugiải thích rõ ràng cho tôi, cậu tới đây nhìn ai?!” Mạnh Phàm là người đầu tiên hét lớn, bước nhanh về phía Hứa Trí Hiên.

“Anh Mạnh, em có chuyện cần nói.” Lâm Thiệu Dương phản ứng ngay lập tức, vội vàng ôm eo Mạnh Phàm từ phía sau.

Hai người đàn ông kia sau đó cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới giúp Lâm Thiệu Dương ngăn cản hành vi bốc đồng của Mạnh Phàm.

“Mẹ kiếp! Tất cả các người hợp sức để đối phó với tôi, đúng không?” Mạnh Phàm giãy dụa tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi ba người đang quấn lấy mình như những con bạch tuộc.

So với những người khác, Mạnh Phàm thích tập thể dục ngoài trời nhất, thể lực tốt nhất, anh cũng dành thời gian học đấm bốc. Anh giằng co một hồi, thấy sắp có thể đem đám người này vứt ra thì Lâm Thiếu Dương đột nhiên buông tay.

“Mạnh thiếu…”

Hà Minh cùng Cổ Tuấn Kiệt không nhúc nhích,  bọn họ từ từ lùi lại, càng xa Mạnh Phàm càng tốt.

Mạnh Phàm chợt cảm thấy đầu mình có một luồng gió mát, khóe mắt liếc xuống thì thấy bộ tóc giả mình vừa chọn đang được giẫm dưới chân, liền cứng ngắc đưa tay lên chạm vào phần trên đầu.

Trong phút chốc, trong phòng không có tiếng thở dốc.

“Phốc hahahaha—————-“

Một tràng cười vang lên, tiếng cười không thể kiềm chế, tự nhiên không thể là ba người gây chuyện, cũng không thể là Hứa Trí Hiên luôn bình tĩnh, càng không thể là Mạnh Phàm tự cười được, nên chỉ còn lại một – người khởi xướng mọi chuyện- Lục Lộ.

Nhiều năm sau, ổ cứng máy tính của nhiếp ảnh gia Tôn Kiệt vẫn luôn lưu một bức ảnh, bức ảnh đó tên là “Vui vẻ”. Ngoài việc bị anh lưu trong máy tính, trên đầu giường của Lục Lộ cũng có một bức ảnh này phiên bản phóng to. Mỗi khi Mạnh Phàm nhìn thấy nó sẽ hung hăng yêu cầu Lục Lộ bù đắp cho trái tim bị tổn thương của anh. Tất nhiên, ai là người bồi thường vẫn chưa nói trước được.

Có sáu người và một nửa người khác lọt vào trong bức ảnh. Ở trung tâm là một người đàn ông với chiếc áo sơ mi xiêu vẹo và cái đầu sáng chói. Anh ta đang nhìn xuống bộ tóc giả dưới chân của mình; ba người đàn ông xung quanh anh ta đang há miệng thành chữ “O “, hai người trong số họ đang giơ chân lui về phía sau; cách đó không xa là một nam nhân tuấn tú đứng thẳng, một mỹ nữ mặc váy cưới che bụng cười vui vẻ; nửa cuối là bóng dáng của cô trợ lý nhỏ của anh – người đã ngã xuống đất sau khi quá hoảng sợ.

Rõ ràng, đây là niềm vui của bảy người, bao gồm cả nhiếp ảnh gia, và cơn thịnh nộ của một người. Sau khi Tôn Kiệt nhanh chóng chụp ảnh hôm đó, anh ta đã túm lấy cô trợ lý nhỏ của mình rồi cả anh chàng tiểu trợ lí đang ăn cơm rồi chạy đi, cũng không quan tâm đến ảnh cưới nữa. Hôm nay chắc chắn không chụp được rồi.

Sau đó, nhiều người đến hỏi mua bức ảnh, đồng thời đe dọa anh không được phát tán. Tiền đến tay sao lại không nhận chứ, anh không phát tán ra ngoài nhưng vẫn để lại bản điện tử làm kỷ niệm.

Nhiều năm sau, một câu hỏi vẫn tồn tại trong đầu Tôn Kiệt: Làm thế nào mà trò hề ngày hôm đó kết thúc?

Kỳ thực tình huống ngày hôm đó rất đơn giản, Hứa Trí Hiên giải quyết trong một câu.

“Đừng cười nữa, Lục Lộ. Em biết mà, em nợ anh 50 vạn đấy”. Nhìn đôi mắt của Mạnh Phàm đỏ lên vì tức giận, Hứa Trí Hiên nhàn nhạt nói.

Tiếng cười của Lục Lộ đột ngột dừng lại. Cô nhớ đến lí do hôm nay Hứa Trí Hiên đến đây để chọc tức Mạnh Phàm, bởi vì anh đã đặt cược với cô.

——————————-Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com—————

“Các người đem tôi biến thành thế này, chỉ vì năm ngàn thôi sao?” Mạnh Phàm sau khi nghe giải thích vẫn một mực không tha. Trong mắt anh, mái tóc đẹp trai trên đầu còn đáng giá hơn tờ tiền đó nữa.

“Anh ơi, là 50 vạn, anh nói ít đi hai số không rồi.” Kế toán trưởng Cổ Tuấn Kiệt nhắc nhở.

“Anh ấy không có khái niệm về những con số dưới một triệu.” Lâm Thiệu Dương nói với khuôn mặt sưng húp. Vừa rồi anh là người chạy chậm nhất, gần Mạnh Phàm nhất. Quan trọng nhất, anh là người ôm Mạnh Phàm đầu tiên. Anh không bị đánh thì ai bị đánh đây.

“Thật vậy sao? Vậy thì anh phải cẩn thận kẻo bị người khác mua mất, Mạnh tiên sinh à.” Lục Lộ cầm cà phê lên, nhàn nhạt uống.

“Fuck! Tại sao cô còn ở đây?” Mạnh Phàm đập bàn.

Những người còn lại cũng muốn hỏi, nhưng điều họ muốn hỏi nếu biết nội dung câu chuyện là: tại sao cô vẫn còn sống?

Người phụ nữ này bắt Tô Cảnh phải cạo trọc đầu chồng tương lai của mình., cười phá lên khi Mạnh Phàm tức giận. Vậy thì vì cái gì mà cô còn bình an vô sự ngồi ở đây, tại sao cô không bị lột mất một lớp da??

“Ồ ~~ Tại sao người ta không thể ở đây? Người ta là vị hôn thê của anh đó~~ Tại sao anh không cho người ta gặp bạn bè của mình? Sao anh lại độc ác vậy chứ~~”

“Anh à, anh không nói với bọn em rằng cô ấy bám người như vậy. “

“Anh đây đã nói từ lâu rằng người phụ nữ này bị bệnh tâm thần. Không phải là không ai trong các cậu tin điều đó hay sao! Còn có! Tôi hình như đã nói chuyện này ngay từ đầu rồi, phải không? Đem đầu lưỡi của cô duỗi thẳng đi. Hơn nữa, tuyệt đối cấm gặp bạn của tôi, bây giờ cô đang làm gì vậy? “

Lục Lộ một mặt ủy khuất: “ Trí Hiên ca ca, anh xem kìa~~ anh ấy bắt nạt người ta kìa. Người ta có làm gì đâu chứ~~ Nếu không anh cưới người ta đi”.

Người luôn bình tĩnh nhất trong bốn người bọn họ – Hứa Trí Hiên, trên đầu cũng chảy mồ hôi lạnh, cố hết sức mới bình tĩnh nói: “Lục Lộ, đừng làm loạn nữa.”

Cắt! Thật là nhàm chán, một người hai người đều như vậy.

Lục Lộ bĩu môi: “50 vạn sẽ được chuyển vào tài khoản của anh trong hai ngày nữa. Đây là lần đầu tiên tôi đặt cược thua đấy.

“Con mẹ nó! Rốt cục các người đang làm trò gì vậy hả? Không muốn sống nữa à? Hai người mỗi người chuyển 50 vạn cho tôi đi”

Vị này chính là ăn cướp đi.

“Thật ra không có gì, vừa rồi trước khi đến, Lục Lộ đã nhắn cho tôi một tin nhắn, cô ấy nói hôm nay anh có thể sẽ đánh người. Tôi nói là không thể, cho dù Mạnh Phàm có tức giận, anh ấy cũng sẽ không làm chuyện vi phạm nguyên tắc của mình. Một…..không…….. đánh trưởng bối. Hai, không đánh phụ nữ. Ba, không đánh tôi. “

“Vậy nên tôi liền nói, nếu anh cắm sừng anh ta, nhất định sẽ bị đánh thôi.” Lục Lộ nhún nhún vai, trợn to hai mắt nhìn Hứa Trí Hiên:” Anh cùng anh ta có quan hệ gì? Ba người bên kia sắp bị đánh thành đầu heo, anh ta còn không có đụng tới anh. Hơn nữa, sau khi anh hôn tôi, anh ta lại chất vấn anh thay vì vị hôn thê là tôi đây. Scandal đồng tính trước đây có phải sự thật không? Chỉ là nam diễn viên chuyển từ Chu Sâm thành anh?”

Hà Minh buồn bực. Rõ ràng người bị đánh là Lâm Thiệu Dương và CổTuấn Kiệt. Hơn nữa anh chạy rất nhanh, như thế nào lại bị đánh thành cái đầu heo rồi?

Mạnh Phàm không vui nữa: “Đừng bôi nhọ danh tiếng của sư huynh, sư huynh là một người đàn ông bình thường. Tôi hỏi anh ấy vì tôi hiểu rõ anh ấy hơn cô! Trí Hiên, em cũng muốn hỏi, anh cấu kết với người phụ nữ này từ khi nào?”

Anh nói ra nghi vấn của mọi người.