Lúc đầu xuân, khí hậu ấm áp cả vùng đất, trong không khí xen lẫn hương hoa cỏ nhàn nhạt, mát mẻ cả người. Xa xa nhìn lại, trong vườn đều là cảnh tượng dồi dào sức sống, hai tiểu nha đầu bận rộn qua lại trong sân. Vừa hái hoa tươi, vừa nói vừa cười. Trên mặt mang nụ cười vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau, họ xách theo một giỏ đầy hoa đi tới. Đặt lên bàn, cười nói: "Công chúa, đã hái hoa xong rồi!"
"Cầm đi phơi nắng đi!" Nàng trả lời một tiếng, nhưng không có ngẩng đầu, vẫn vội vàng làm việc. Hai cung nữ không hiểu hỏi: "Công chúa, ngài dùng tơ lụa may túi làm gì?"
"Đựng hoa, làm thành gối đầu!" Nàng thuận miệng nói, xe chỉ luồn kim, sau khi qua thời gian một chung trà, nàng mừng rỡ cười cười, giơ túi lên cao, nói: "Làm xong rồi! Các ngươi đi xem một chút, hoa phơi nắng khô chưa?".
"Dạ, công chúa!" Tiểu cung nữ chạy tới xào xào hoa, cảm giác không sai biệt lắm, vì vậy đem hoa khô tới đặt lên bàn. Cười hì hì nói: "Công chúa, hoa đã được!"
Công chúa cười yếu ớt gật gật đầu, vội vàng bỏ hoa vào trong túi, rồi may chặt lại. Vừa mới chuẩn bị làm cái thứ ba thì ngoài cửa truyền đến thanh âm lanh lảnh: "Thái hậu nương nương giá lâm!"
Nàng kinh ngạc nhìn cửa cung khép chặt, trong lòng buồn bực, sao Thái hậu lại tới?
Không đợi suy tư, Thái hậu đã cất bước vào cửa rồi, vì vậy, chủ tử cung nữ thái giám đều vội vội vàng vàng chạy tới, quỳ xuống thỉnh an: "Dao nhi (nô tỳ, nô tài) tham kiến Thái hậu!"
"Tạ Thái hậu!" Mọi người đứng dậy, công chúa nhàn nhạt cười, bước nhỏ đi đến bên cạnh thái hậu, lôi kéo tay Thái hậu, hai người vừa đi vừa nói: "Thái hậu, Dao nhi vừa định đi thăm ngài! Không nghĩ tới ngài đã tới rồi!"
Thái hậu từ ái nhìn nàng, vỗ nhè nhẹ tay công chúa, dịu dàng nói: "Ai gia ở một mình rất buồn, nghĩ tới Dao nhi biểu diễn nhiều trò ly kỳ cổ quái. Vì vậy tới chỗ này giải buồn!"
"Có thể giải buồn cho Thái hậu, Dao nhi rất là vinh hạnh!" Công chúa nói thế thật là thỏa đáng, bộ dáng khéo léo khiến Thái hậu thích. Chẳng biết tại sao? Nữ tử mới mười mấy tuổi đã có khí chất trong trẻo lạnh nhạt. Giống như khám phá hết hiểm ác nhân gian.
Thái hậu mới vừa ngồi xuống, trong lúc vô tình đụng đến túi lớn trên bàn, chỉ cảm thấy có mấy phần quen mắt, liền hỏi: "Dao nhi, đây là cái gì?"
"Đây là gối hoa, có thể để người ta yên giấc, hóa giải mệt nhọc! Còn có công hiệu dưỡng nhan. Dao nhi làm ba cái, muốn tặng cho Thái hậu và hoàng thượng." Nàng ba hoa chích choè! Khiến người khác nghe rất động lòng.
"Biện pháp của Từ Hi thái hậu nhà Thanh!" Thái hậu khẽ cúi đầu, một thân một mình nói thầm. Một câu nói đơn giản này lại khơi dậy đầm sâu trong lòng công chúa.
Hơn nữa kích động đến hốc mắt cũng lòe lòe nước mắt, nếu như suy đoán không sai. Các nàng là người đồng hương! Vì chứng thật phỏng đoán của mình, nàng ngắm nhìn Thái hậu, hai quả đấm nắm chặt trong tay áo run rẩy, rất là khẩn trương hỏi: "Thái hậu, ngài.... Ngài là người hiện đại?"
Thái hậu nghe vậy, nội tâm cũng rất kích động. Chợt ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy. Hơn ba mươi năm, bí mật đè nén ở trong lòng rốt cuộc thấy mặt trời rồi. Thái hậu thân thiết nắm tay của nàng. Kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lôi nàng vào trong ngực, nghẹn ngào mà nói: "Thế kỷ hai mươi mốt là quê quán của ta!"
"Thái hậu, ta rốt cuộc tìm được người thân." Công chúa cũng hưng phấn dị thường. Ôm chặt Thái hậu. Hai người kích động đến lệ rơi đầy mặt....
Xa quê gặp người quen, tâm tình mất khống chế.
Họ quên mình ôm đầu khóc thảm, không để ý ánh mắt khác thường của cung nữ thái giám, đắm chìm ở trong tình cảm nhớ nhà!