Khi Nho Chín

Chương 9

Có lẽ là bởi Diệp Duy Trăn đã đến tuổi này, hoặc là do nghề nghiệp năm xưa của anh, tóm lại Khương Ngọc phát hiện ra không một chút lo lắng nào của cô qua nổi con mắt của Diệp Duy Trăn.

Chú Tần nói chữ "nữa" làm cho cô suy đoán đến chuyện giữa anh và bạn gái cũ, nhưng chỉ thoáng nhìn Diệp Duy Trăn đã nhận ra. Vậy nên anh mới cam kết với cô, anh nói anh sẽ không cho cô cơ hội chạy mất, gián tiếp ám chỉ rằng —— anh sẽ đối xử với cô tốt hơn.

Ở trong hôn lễ, ma lực của những lời này không thua gì ba chữ “Anh yêu em”.

Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người cùng trở về phòng tân hôn. Trên người Diệp Duy Trăn có mùi rượu nhàn nhạt, nhưng anh vẫn rất tỉnh táo; Khương Ngọc cũng không biết rốt cuộc anh có say rượu hay không.

Trong lúc cô tháo trang sức, anh đã chuẩn bị đủ nước ấm cho cô tắm, không những vậy, khăn tắm và áo ngủ cũng được gấp gọn gàng đặt trên bồn rửa tay.

"Tinh dầu để ở ngăn tủ thứ hai, anh không biết em thích loại nào, em tự lấy nhé." Diệp Duy Trăn nói xong định đóng cửa, bỗng bất chợt quay đầu lại nhìn cô một cái.

Giờ phút này, Khương Ngọc trông thật giống con búp bê anh tặng cô lúc trước, da thịt trắng noãn dưới ánh đèn nhìn gần như trong suốt, trên người còn đang mặc chiếc váy đỏ khi mời rượu, màu đỏ hắt lên khiến má cô hồng hồng.

Diệp Duy Trăn dừng một chút rồi hỏi: "Em có cần anh giúp cởi khóa váy không?"

Khương Ngọc nhớ tới cái váy này có khóa kéo sau lưng, bình thường cô chỉ sống một mình, tất cả mọi việc đều phải tự lo, mấy chuyện như mở khóa váy như thế này chỉ là chuyện nhỏ; nhưng quả thực người thiết kế bộ lễ phục cô đang mặc rất có dụng tâm, thiết kế hết sức cầu kỳ. Khóa đã dài thì chớ, lại còn ngoắt ngoéo, tay cô quặt ra đằng sau kéo mãi mà nó không chịu nhúc nhích. . . . . .

Cô quay đầu nhìn Diệp Duy Trăn, ánh mắt trầm tĩnh như nước của anh chợt làm cô cảm thấy có chút căng thẳng.

Khương Ngọc lắp bắp, "À .. có.... cần, cần."

So với cô thì Diệp Duy Trăn có vẻ tự nhiên hơn nhiều, anh khẽ mỉm cười, bước lại gần, "Xoay người qua đây."

Khương Ngọc nghe lời quay lưng, trống ngực đập nhanh khó có thể bình ổn.

Diệp Duy Trăn đặt nhẹ tay phải của anh lên ngang hông cô, ngón tay thon dài mang theo lực đạo êm ái, khiến cho Khương Ngọc cảm thấy không khí càng thêm mập mờ.

Anh dùng tay trái giúp cô kéo khóa, tiếng “xoẹt” nhẹ vang lên, nhưng giờ khắc này, không khí giữa hai người thật sự quá yên tĩnh, làm cho âm thanh nhỏ nhoi đó như bị phóng đại lên vô số lần.

Khương Ngọc có thể cảm nhận được da thịt của mình từ từ bại lộ trong không khí, mà điểm cuối của khóa kéo lại vừa vặn nằm ở giữa eo và mông. . . . . .

Không biết có phải do cô quá khẩn trương nên cảm thấy thời gian trôi qua thật dài hay không, mà từ đầu đến cuối Diệp Duy Trăn cũng chẳng chịu nói câu nào. Tóm lại kéo mỗi một cái khóa váy mà cũng lâu thật là lâu.

Thời điểm bàn tay Khương Ngọc rịn ra một tầng mồ hôi, rốt cuộc cũng nghe được tiếng của anh, "Xong rồi."

"À dạ." Khương Ngọc cúi đầu, cánh tay vội vàng nắm lấy chiếc váy chỉ chực tụt xuống.

Cô đoán chắc lúc này sợ rằng sau lưng đã ‘phong quang vô hạn’ rồi, vì vậy lập tức xoay người đối mặt với Diệp Duy Trăn nói tiếng "Cám ơn".

Tay phải của Diệp Duy Trăn vẫn còn đặt trên eo cô, anh trầm mặc, từ từ cúi người hôn lên trán Khương Ngọc.

Khương Ngọc bất chợt cảm giác như bị điện giật.

---

Khương Ngọc nằm ở trong bồn tắm, nước ấm ấm áp dịu nhẹ khiến người ta an lòng. Cô lại nhớ đến nụ hôn kia, liền giơ hai tay lên che mặt.

Diệp Duy Trăn sau đó không làm gì tiếp nữa, chỉ ôm lấy cô trằn trọc hôn sâu hơn; từ trán đến miệng, rồi răng môi bao trọn. . . . . .

Khương Ngọc trượt vào trong bồn tắm, cảm giác cả người nóng bừng bừng, nóng đến mức có thể đun sôi được nước tắm luôn rồi. Cô chưa bao giờ biết rằng – thì ra khi hôn lại có cảm giác như vậy. Mặc dù cô viết tiểu thuyết ngôn tình, nhưng dù sao lý thuyết vẫn luôn có sự khác biệt so với thực tế.

Hóa ra đầu lưỡi đối phương có thể như vậy như vậy, còn có thể như thế như thế. . . . . .

Cô che mặt, trong đầu vội vàng phanh lại, tự ra lệnh cưỡng chế không cho chính mình suy nghĩ tiếp nữa. Sao cô có thể gấp gáp, không biết xấu hổ tới vậy hả!

Đợi cô tắm xong đi ra ngoài, Diệp Duy Trăn đã đổi một bộ quần áo mặc ở nhà, anh đang cùng một người nào đó nói chuyện điện thoại.

Khương Ngọc nghe loáng thoáng được mấy câu, đại loại là chuyện công việc.

Thời điểm Diệp Duy Trăn làm việc luôn toát ra một sức hút mãnh liệt khó có thể hình dung. Anh không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều rất kiên định mà có lực, cực kỳ quả quyết. Khi đàn ông nghiêm túc làm việc thực sự vô cùng mê người, ánh mắt kiên quyết cùng dáng vẻ cứng rắn, Khương Ngọc nhìn chăm chú vào gò má anh, cho đến lúc anh xoay đầu lại.

"Em xong rồi." Cô dùng khẩu hình miệng, kết hợp với động tác tay, ý bảo anh có thể đi vào tắm.

Diệp Duy Trăn hơi gật đầu bày tỏ đã biết, sau khi tắt điện thoại thì bước vào phòng vệ sinh.

Khương Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nằm bò lên giường. Xung quanh yên tĩnh, cô vỗ vỗ hai má thật mạnh.

Làm sao để đối mặt với chuyện xảy ra kế tiếp đây ——

Kết quả là bọn họ lại không trải qua đêm đầu tiên như cô dự đoán, bởi vì Khương Ngọc . . . . . . không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Hôn lễ diễn ra quá lâu, mới đầu cô chỉ thấy hơi mệt, nhưng sau đó mơ mơ màng màng cô cũng không biết mình ngủ mất từ lúc nào. Thậm chí cả đêm còn chả tỉnh lại lấy một lần, không hề có cảm giác lạ lẫm, không quen giường.

Đợi cô tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.

Hơn nữa còn được Diệp Duy Trăn gọi dậy.

Diệp Duy Trăn một thân nhẹ nhàng khoan khoái, vừa cài nút áo sơ mi vừa nói, "Chuyến bay của chúng ta khởi hành lúc mười một giờ đấy."

Khương Ngọc nhìn anh, đầu óc vẫn còn mộng mị.

Diệp Duy Trăn thấy cô nhìn mình chằm chằm, nghiêng người ngồi xuống bên giường. Anh dùng một tay cài nút áo, tay còn lại thì khoác lên vai Khương Ngọc.

"Ngẩn người gì vậy?" Anh trêu chọc, "Ngày hôm qua chúng ta đã kết hôn, quên rồi hả?"

"Em nhớ." Mặt của Khương Ngọc có hơi hồng, ánh mắt lặng lẽ dời khỏi lồng ngực của anh, "Chỉ là sáng sớm lại nhìn thấy anh, không quen lắm."

Diệp Duy Trăn cúi đầu cười một cái, "Vậy em phải sớm làm quen thôi, còn phải làm quen với việc ngủ chung nữa."

"Hả?" Khương Ngọc có chút khó hiểu.

Diệp Duy Trăn cười đầy thâm ý, "Tư thế ngủ của em thật sự... ừm...... rất có cá tính."

Khương Ngọc: ". . . . . ."

----

Hai người vội vã ăn điểm tâm rồi đi luôn ra sân bay, nơi được chọn để hưởng tuần trăng mật không quá xa, bởi vì gần đây Diệp Duy Trăn mới nhận được một số hợp đồng vô cùng quan trọng, thời gian gấp rút, vì vậy chỉ chọn một địa điểm trong nước mà thôi.

Dọc đường đi, Khương Ngọc căng óc ra suy nghĩ rốt cuộc tối qua mình đã làm cái gì. Diệp Duy Trăn không chủ động nói, cô cũng ngại không dám hỏi.

Lúc chờ bay, Khương Ngọc len lén gõ tin nhắn gửi cho Văn Thanh, "Lúc ngủ em có tật xấu gì không chị?"

Kết quả Văn Thanh gửi lại một chuỗi dài "Ha ha ha.......". Khương Ngọc nhìn chằm chằm mấy ký tự cười kia, khóe mắt giật giật.

Cô né người che che, thấy Diệp Duy Trăn đang đọc tạp chí, mới hùng hổ ép hỏi Văn Thanh, "Nói nhanh một chút!!"

Một lát sau Văn Thanh mới chịu phun ra: "Tối qua chồng em bị em đạp xuống giường á..., ha ha ha, cậu ta có thẹn quá hóa giận xử lý em tại chỗ hay không?"

Khương Ngọc kinh ngạc trợn to mắt, sau đó xoay người sang hỏi lại Diệp Duy Trăn, "Tối qua em có đá anh xuống giường không?"

Diệp Duy Trăn vô cùng trấn định lật một tờ tạp chí, sau đó nói: "Chính xác thì chưa đạp được xuống giường. Anh phản ứng nhanh, đã kịp thời giữ lại được cổ chân của em."

". . . . . ." Khương Ngọc tự hình dung ra cảnh tượng đó, cảm thấy bản thân không đành lòng nhìn thẳng.

Diệp Duy Trăn đặt tạp chí qua một bên, khoác cánh tay lên ghế dựa sau lưng cô, bộ dạng có vẻ thích thú, "Khoảng chừng một tiếng sau, em lại đổi sang chân còn lại, nhưng cũng vẫn bị anh thu phục, cuối cùng em còn lật người qua anh. Hai chúng ta đổi vị trí ngủ."

Khương Ngọc không còn dũng khí tưởng tượng ra hình ảnh đó nữa.

Diệp Duy Trăn tán thưởng nói: "Bản lĩnh rất tốt, nhưng về sau cần phải sửa. Anh không muốn đêm nào cũng phải ngủ trong lo sợ."

Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh Khương Ngọc, có vẻ là sinh viên Đại học, ngồi gần như vậy hiển nhiên cũng nghe thấy rõ đoạn đối thoại này, cô gái nhịn không được "Phụt” một tiếng bật cười.

Khương Ngọc càng thêm lúng túng, máu xông thẳng lên não. Cô không dám tưởng tượng ra lúc ấy Diệp Duy Trăn nghĩ như thế nào nữa.

"Nhưng em yên tâm, anh sẽ giúp em bỏ tật xấu này nhanh thôi."

Khương Ngọc nghi ngờ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cô có dự cảm xấu.

Quả nhiên Diệp Duy Trăn cúi đầu, ở bên tai cô nói: "Bởi vì sức lực của em phải sử dụng hết cho việc khác, nên đương nhiên sẽ phải ngủ đàng hoàng thôi."

Khương Ngọc: ". . . . . ."

Người này lại đang “nghiêm túc” đùa giỡn cô đó hả?

---

Nơi hưởng tuần trăng mật là một thành phố du lịch rất nổi tiếng ở phía Nam. Trời tháng hai mà nơi này lại tràn ngập ánh nắng mặt trời. Khương Ngọc đã thật lâu không đi du lịch, cô đứng ở trước cửa sổ khách sạn nhìn ra bên ngoài. Bầu trời ở đây cũng đặc biệt trong xanh.

Khương Ngọc vui vẻ nói với người phía sau: "Anh xem, nơi này cách bầu trời thật gần."

Diệp Duy Trăn đặt tay lên vai cô, mỉm cười gật đầu một cái, "Ừ, dường như ngay cả thời gian cũng trôi chậm lại."

Khương Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy cả người anh thật dịu dàng, giống như đang hồi tưởng điều gì đó.

Diệp Duy Trăn thoáng dùng lực kéo cô ôm vào trong lòng, anh rũ mắt xuống nhìn cô chằm chằm, "Tiếp theo, nên làm chút chuyện chứ nhỉ?"

Bị anh nhìn sâu như vậy, nội tâm Khương Ngọc lại bắt đầu cuồng loạn. Cô hết sức bình tĩnh nói: “Ừm, được ——"

"Lúc trước anh đã nói sẽ giúp em bỏ được tật xấu khi ngủ, đúng không?"

Khương Ngọc trợn tròn mắt,"Sẽ không phải là muốn....?"

"Không được hả?"

"Bây giờ là ban ngày!"

"Ban ngày làm cảm giác sẽ tốt hơn."

Khương Ngọc khiếp sợ nhìn Diệp Duy Trăn.

Diệp Duy Trăn nắm lấy cằm cô, "Nhanh lên một chút, anh không đợi được nữa rồi."

Sự thật chứng minh, Khương Ngọc lại suy nghĩ quá nhiều.

"Thì ra anh dẫn em tới đây để đi xe đạp." Khương Ngọc giơ tay che ánh nắng mặt trời len qua tán lá cây hắt xuống, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm chiếc xe đạp, sau đó hung hăng liếc nhìn Diệp Duy Trăn.

Diệp Duy Trăn bật cười nói: "Nếu không thì em nghĩ đến cái gì?"

Khương Ngọc:". . . . . ." Được rồi, là do suy nghĩ của cô quá đen tối.

"Chỗ này trước kia anh đã tới rồi, phong cảnh rất đẹp, hiện tại có lẽ đây là thành phố duy nhất chưa bị khai thác quy hoạch." Diệp Duy Trăn chân dài tay dài, đạp xe vô cùng lưu loát, anh còn cố ý đi thật chậm để chờ Khương Ngọc.

Thấy cô vẫn giơ tay che đi ánh mặt trời chói mắt, Diệp Duy Trăn cởi mũ của mình chụp lên đầu cô, sau đó nói: "Em nói tuần trăng mật không muốn đi nơi nào quá xa, nơi đầu tiên anh nghĩ đến chính là chỗ này. Phong cảnh đẹp nhất ở đây anh đã từng nhìn qua rồi, anh cũng muốn em nhìn thấy nó."

Khương Ngọc nhìn khóe môi cong lên của anh, trong lòng hơi xúc động.

Diệp Duy Trăn, "Anh dẫn em đến một nơi, theo sát nhé."

Anh dùng lực đạp một cái, xe lao nhanh về phía trước. Khương Ngọc nhìn theo bóng lưng anh tuấn của Diệp Duy Trăn không khỏi khẽ mỉm cười, chân cũng dùng sức đạp đuổi theo.

Dẫn em đi xem phong cảnh đẹp nhất anh đã từng tới, còn có người nào nói lời tâm tình cảm động hơn người đàn ông này nữa hay không?