Khi Nhân Vật Phản Diện Không Thích Làm Phản Diện

Chương 33: Chương 33


[Bộp]
Đường Gia Bảo gọi lại thì điện thoại Hòa Trí Dương đã tắt máy, cậu tức giận ném điện thoại lên giường sau đó lấy áo khoác mặc vào muốn ra ngoài.

Vương quản gia thấy vậy thì vội ngăn cản: “Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi tìm Hạ Thư Minh hỏi cho ra lẽ.”
“Chờ đã, bây giờ trời đã sắp tối rồi.” Vương quản gia kéo tay Đường Gia Bảo: “Không phải đại thiếu gia còn bị thương sao? Cậu muốn để cậu ấy ở nhà một mình?”
Đường Gia Bảo còn định hỏi lại không phải vẫn còn có bác ở nhà sao? Nhưng nghĩ tới mỗi lần mình bị thương hay bị bệnh thì anh trai vừa đau lòng, vừa ở bên cạnh chăm sóc.

Không biết Đường Gia Huy bị trật chân hay sự thật thế nào, cậu cũng đâu thể cứ như vậy xem như không có gì.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy ấm ức, hôm đó khi cậu nói muốn hắn giúp, Hòa Trí Dương còn lớn tiếng mắng cậu, vậy mà xoay mặt một cái đã sau lưng giúp cho Hạ Thư Minh lấy vai diễn kia.

Đường Gia Bảo vành mắt đỏ hồng, cậu ôm lấy Vương quản gia mà muốn bật khóc cho đỡ ấm ức.
Vương quản gia chỉ nghe bọn họ nói chuyện cũng đoán được phần nào, ông tức đến nóng mặt nhưng lại phải dỗ Đường Gia Bảo mà nén giận xoa lưng cậu: “Tiểu thiếu gia đừng khóc, có bác Vương ở đây.”

Đường Gia Huy bên ngoài cửa tựa lưng vào tường mà trầm mặt, cậu lo lắng cho em trai nên cho dù hông đang đau như sắp gãy cũng lết xuống giường chạy qua xem.

Chỉ hy vọng em trai mình chịu tỉnh ngộ sớm, tốt nhất là dứt khoát bỏ được cái tên khốn kia, nếu không thì cũng đừng vì hắn mà trở thành một nhân vật phản diện như trong tiểu thuyết.
***
Lúc cửa thang máy sắp đóng thì lại có người chặn kịp, nhìn thấy Hạ Thư Minh và Trường Thế Vinh còn khiến Đường Gia Huy bật cười trong lòng.

Cái thang máy này đúng là nơi hay diễn ra sự “tình cờ” đụng mặt của thành viên S’boy mà, sáng sớm chưa gì đã gặp phải thụ chính đầu tiên đúng là bị quỷ ám.
Đường Gia Huy suy nghĩ, không biết lần sau có nên dùng đặc quyền của mình mà dùng thang máy tổng tài hay không.
“Nhóm… nhóm trưởng, chào buổi sáng.” Hạ Thư Minh cũng bất ngờ vì đụng mặt Đường Gia Huy, cậu ngập ngừng chào hỏi.
Đường Gia Huy im lặng không có tâm tình chào lại cậu ta, chẳng hiểu nổi Hạ Thư Minh lấy đâu ra can đảm như vậy sau khi làm ra loại chuyện kia chứ? Không lẽ cậu ta còn cho rằng cậu sẽ vui vẻ, giả vờ thân thiện với mình như không có gì sao?
Thấy Đường Gia Huy không trả lời, nụ cười của Hạ Thư Minh cũng trở nên ngượng ngùng mà cúi đầu bước vào thang máy, còn chú ý giữ khoảng cách với Đường Gia Huy như sợ làm phiền đến cậu ta.
Trường Thế Vinh nhìn thấy con người Đường Gia Huy này quả nhiên kiêu ngạo xấu tính như trong lời đồn, càng khẳng định bình thương Hạ Thư Minh bị cậu ta bắt nạt.


Hắn đứng chắn giữa hai người, đưa tay ấn nút lên tầng.
“Ồ, đến rồi đó sao?” Tri Nhất chịu trách nhiệm thu âm và chỉnh sửa bản thu của Đường Gia Huy lần trước đã quen biết, hắn thấy Đường Gia Huy đến thì cười nói.
Đường Gia Huy cũng vui vẻ bắt tay với hắn: “Lần này lại phải làm phiền anh Tri Nhất rồi.”
“Làm gì có, phải là mất công cậu lại phải thu âm lần nữa thôi.”
“Anh là chuyên gia kỹ thuật xử lý âm thanh đúng không? Đây là Hạ Thư Minh, giọng hát chính thứ hai của S’boy, cậu ấy sẽ cùng với Đường Gia Huy thu Lời Của Gió.”
Hạ Thư Minh cúi người: “Mong được anh giúp đỡ nhiều hơn.”
“Không gì, đều là công việc cả thôi.” Tri Nhất gượng cười trả lời qua loa, cái gì mà giọng hát chính thứ hai, lời giới thiệu này nghe cứ thấy có ý tứ khác thế nào.
Đường Gia Huy chỉ cười trong lòng, chút nữa cậu đã quên mất tính sổ vụ này với Du Định Thiên.

Nếu là trước kia cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ trong bụng cũng đã mang con của hắn rồi, Đường Gia Huy còn để yên cho việc Du Định Thiên đưa người mới vào nhóm để chèn ép mình sao?
Thật ra Đường Gia Huy trách lầm Du Định Thiên, hắn không biết gì về chuyện thành viên mới của S’boy, cũng chẳng biết người tối hôm đó ngã cầu thang là thành viên của S’boy.

Du Định Thiên từng giao việc xử lý Đường Gia Huy cho Lâm Thanh Hùng, nhưng đó chỉ là một câu nói trong lúc hắn đang khó chịu vì bị Đường Gia Huy ngó lơ sau khi vừa mới lên giường với nhau mà thôi, sau đó hắn cũng quên mất cái mệnh lệnh chết tiệt đó từ đời nào rồi.

Đường Gia Huy lúc này mới chú ý thấy Tưởng Khải Lâm cũng ở đây, cậu ta im lặng ngồi một gốc nên không ai để ý tới: “Sao cậu cũng ở đây? Tôi còn tưởng bây giờ cậu phải bận lắm mới phải.”
Tường Khải Lâm cũng chẳng có cái nhìn tốt đối với Trường Thế Vinh, cậu đang khó chịu vì cái cách giới thiệu Hạ Thư Minh của hắn thì lại nghe thấy tiếng Đường Gia Huy ngay bên cạnh mình.

Tưởng Khải Lâm nhếch mắt lên nhìn đối phương một cái sau đó thu trở về: “Đến để tìm cảm hứng.”
“Cậu tìm được cái cảm hứng gì ở đây?” Hỏi rồi không thấy trả lời, Đường Gia Huy cũng không làm phiền Tưởng Khải Lâm nữa, từng nghe nói người càng là thiên tài thì càng không bình thường chắc là cũng có phần đúng.
Sau vài câu chào hỏi giữa ca sĩ với nhân viên kỹ thuật để làm quen thì mọi người bắt đầu quá trình thu âm, bởi vì Đường Gia Huy đã từng thu âm Lời Của Gió trước đó nên Tri Nhất quyết định để Hạ Thư Minh bắt đầu phần đơn khúc của mình trước, để cậu ta làm quen với nhịp điệu và ca từ của bài hát, điều chỉnh sao cho đúng.
Trường Thế Vinh hiểu rất rõ công việc của mình, hắn không can thiệp gì nhiều mà đứng một bên để ý Đường Gia Huy, chỉ khi nào xảy ra chuyện cần thiết hắn mới đứng ra xử lý.
Đường Gia Huy chẳng thèm quan tâm ánh mắt đề phòng của Trường Thế Vinh, cậu đi tới ngồi bên cạnh Tưởng Khải Lâm, cậu ta cũng không để ý chuyện này mà chú tâm vào Hạ Thư Minh vừa đi vào phòng thu.
Hạ Thư Minh không phải người mới không hiểu chuyện, cậu là người sống lại, kinh nghiệm đã đủ chuyên nghiệp mà không phạm lỗi gì khiến Tri Nhất rất vừa lòng, mà Trường Thế Vinh cũng rất tin tưởng vào nghệ sĩ của mình.
Giọng hát của Hạ Thư Minh mềm nhẹ, âm nhu, thật sự cùng một âm giọng với Đường Gia Huy.

Thế nhưng cậu ta thể hiện ra mặt kỹ thuật hơn hẳn Đường Gia Huy lần trước, xử lý từng âm nốt rất chuẩn, còn biết che giấu những khuyết điểm trong tông giọng của mình, rất hay.
Đường Gia Huy cũng đã đoán trước Hạ Thư Minh sẽ thể hiện tốt, dù sao Lời Của Gió ở đời trước của Hạ Thư Minh cũng đã rất nổi tiếng, cậu ta chưa từng hát cũng phải đã từng nghe, làm gì có chuyện không xử lý tốt được.
Liếc nhìn sang Tưởng Khải Lâm, thấy cậu ta làm vẻ mặt nghiền ngẫm, hai tay khoanh phía trước tựa lưng vào ghế, ngón tay nhịp nhịp theo nhạc.


Nhìn có vẻ khá ưng ý nhưng cũng không có biểu cảm kích động, xem ra Hạ Thư Minh hát tốt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hợp ý của Tưởng Khải Lâm.
“Được, cậu hát tốt lắm Hạ Thư Minh.” Tri Nhất búng tay: “Hát lại một lần nữa, cố gắng nâng cao âm giọng thêm một chút nữa, không được cũng không sao.”
“Vâng.” Hạ Thư Minh mỉm cười trả lời.
Tri Nhất lúc này lại xoay đầu nói với Đường Gia Huy: “Lần trước cậu cũng đã thu âm rồi, đoạn đơn khúc cứ sử dụng bản lần trước là được.

Đợi Hạ Thư Minh qua lần này thì hai người các cậu song ca điệp khúc, chuẩn bị đi.”
“Không.” Đường Gia Huy lắc đầu từ chối: “Em muốn thu âm lại lần nữa, bắt đầu từ đơn khúc luôn.

Anh Trí Nhất, làm phiền anh.”
“Thu lại sao?” Tri Nhất chỉ ngạc nhiên một chút sau đó cũng gật đầu: “Được, nhưng chỉ có thể tốt hơn thôi có biết không?”
“Đương nhiên rồi, em đã luyện tập rất vất vả đó anh có biết không?” Đường Gia Huy cười trả lời.
Tưởng Khải Lâm im lặng nhìn Đường Gia Huy, định hỏi cậu ta gì đó nhưng lại quyết định thôi.

Đường Gia Huy chịu nghiêm túc thu âm được như lần trước đã tốt lắm rồi, nhưng nếu cậu ta đã nói mình phải luyện tập lâu lắm, Tượng Khải Lâm cũng mong chờ muốn xem cậu ta có tiến bộ ra sao.