Tiếp cận hắn? Hắn này là ai? Lẽ nào là chỉ mình?! Lúc trước ma đầu này lừa gạt Đằng Nhược Y, rõ ràng cũng là hướng về phía mình mà tới! Chẳng lẽ hắn ta muốn cho Việt Tiểu Nhu trở thành Đằng Nhược Y thứ hai sao!!
Trưởng Tôn Tử Quân ngự kiếm nhanh hơn, hận không thể lập tức thuấn di đến băng tuyết cốc địa!
Đột nhiên, chỉ nghe ma đầu kia nói: “Trên người ngươi dính một thứ.”
Một lát sau, hắn nghe được tiếng cười khẽ của ma đầu kia: “A…”
Chợt, hắn liền mất đi liên hệ với thính thanh trùng. Ma đầu kia đã bóp chết thính thanh trùng!
Dịch Hi Thần gần như cũng đồng thời đứt đoạn liên hệ với thính thanh trùng, bọn họ không nghe được động tĩnh bên phía Việt Tiểu Nhu nữa.
“Đáng chết!” Trưởng Tôn Tử Quân không nhịn được chửi một tiếng, chăm chú ngự kiếm.
Từ chỗ ở của bọn họ đến băng tuyết cốc địa, đường sá cũng không xa, nhưng bọn họ lòng như lửa đốt, cảm thấy giữa hai nơi giống như vượt núi băng đèo vượt biển xa, tựa như bay một năm, rốt cuộc mới nhìn thấy băng thụ có yêu động.
Trưởng Tôn Tử Quân lao xuống, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, kiếm khí của hắn vọt thẳng tới phá cửa yêu động, hắn đạp kiếm một đường bay vào! Dịch Hi Thần theo sát phía sau!
Bọn họ nhảy vào trong yêu động, nhưng mà nhìn thấy tình hình trong yêu động, hai người đều giật mình.
Chỉ thấy yêu thú đầy đất đều thành màu đen, yếu ớt mà nằm trên mặt đất, không hề có sinh khí. Thỏ yêu, ưng yêu, gấu tuyết… đám yêu thú trước đây còn khí thế hùng hổ đánh nhau với bọn họ, sao đột nhiên lại thành như vậy!
Sắc mặt Việt Tiểu Nhu trắng bệch ôm một cự mãng màu đen. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần xông tới, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người, trong mắt lại không có kinh ngạc, tựa như sớm đoán được hai người họ sẽ đến. Nhưng ma đầu kia, thế mà đã không thấy bóng dáng.
Dịch Hi Thần nói: “Ma đầu đó đi rồi sao! Hắn đi đâu?!”
Việt Tiểu Nhu nhẹ nhàng thả cự mãng xuống, sau đó nhặt Phong Hàn kiếm của mình đứng lên, giơ kiếm chỉ về phía Trưởng Tôn Tử Quân. Tay nàng đang run lên.
Dịch Hi Thần vội vã chặn trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân. Y nói: “Việt Tiểu Nhu, ma đầu đó nói gì với ngươi? Hắn bảo ngươi giết Trưởng Tôn Tử Quân sau đó liền bỏ qua cho những yêu thú này sao? Lời ma đầu đó nói một chữ ngươi cũng không thể tin!”
Đột nhiên, vai Dịch Hi Thần bị người nhấn giữ.
“Hi Thần, ngươi ra phía sau đi.”
Dịch Hi Thần đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân. Y tránh ra? Y tránh ra thì Trưởng Tôn Tử Quân định làm gì? Tử Quân ngay cả kiếm cũng giương không được, chẳng lẽ muốn đứng làm cọc gỗ cho Việt Tiểu Nhu chém sao?
Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân ôn nhu lại kiên định kéo y ra.
Sau một khắc, Thương Vân bảo kiếm từ trong vỏ kiếm bắn ra ngoài, rơi xuống trong tay Trưởng Tôn Tử Quân. Trong lúc hoảng hốt, Việt Tiểu Nhu và thiếu nữ thích mặc quần áo màu vàng nhạt kia liền chồng vào nhau. Khi đó, Đằng Nhược Y cũng cầm kiếm chỉ vào hắn như thế này.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Cho tới nay, ta đều luôn nhường ngươi. Muốn đánh với ta sao? Đến đi!”
Vừa dứt lời, hắn lại xuất thủ trước, một kiếm đâm về phía Việt Tiểu Nhu!
Đằng Nhược Y chặn kiếm của hắn lại. Đằng Nhược Y hô to với hắn: “Đừng đánh trả! Không được! Chịu thua đi!!”
Việt Tiểu Nhu đỡ kiếm của hắn, thứ đè nặng cho tới giờ rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà bạo phát, hét lớn một tiếng, cũng lấy ra toàn lực công kích về phía Trưởng Tôn Tử Quân!
Trưởng Tôn Tử Quân quát: “Ta mạnh hơn ngươi mà!!”
Hắn chém xuống một kiếm, Việt Tiểu Nhu không chống đỡ được bị bắn ra, sống lưng nặng nề đụng vào trên vách đá. Trong ánh mắt nàng lóe lên một vệt khiếp sợ, chợt cắn chặt hàm răng liền xông lên!
“Hắn muốn ngươi tiếp cận ta, tại sao ngươi không nghe theo!! Ngươi muốn bảo vệ ta sao? Hả? Chỉ bằng ngươi à!!”
Kiếm khí của hắn đột nhiên cắt đứt ống tay áo của Việt Tiểu Nhu, ấn ký sao sáu cánh màu đen kia lộ ra, đồng thời còn bị chém một nhát, máu tươi chảy ròng.
“Ta không cần ngươi bảo vệ!! Ngươi nhìn cho rõ ràng, ta mạnh hơn ngươi rất nhiều!!”
Việt Tiểu Nhu nhấc kiếm ngăn trở kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân, kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân tăng vọt, nàng bị đánh lui, hai chân quét trên đất thành hai vết tích thật sâu. Nàng nỗ lực phá tan thế kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà kiếm khí áp bức nàng lại càng mạnh hơn, đầu gối nàng mềm nhũn, liền quỳ xuống trên đất.
“Nói đi!! Nói ra đi chứ!!”
Việt Tiểu Nhu mới vừa đứng lên, lại bị một đạo kiếm phong của Trưởng Tôn Tử Quân đánh văng ra, nặng nề đánh vào trên vách đá một lần nữa. Yêu động đã bắt đầu rung động, đá vụn thật nhỏ rơi xuống.
“Ngươi có biết ngươi nhỏ yếu đến mức nào không? Ngươi cho rằng hy sinh chính ngươi thì có thể làm cho tất cả mọi người hạnh phúc mà sống tiếp sao? Đừng có nằm mộng! Ngươi chẳng là cái thá gì cả!!”
Việt Tiểu Nhu gần như hoàn toàn không còn sức đánh trả, bị hắn đánh cho cổ họng tanh ngọt, gần như nôn ra một ngụm máu. Nàng khó khăn nắm chặt Phong Hàn kiếm, một lần nữa nghênh đón. Nhưng mà tay nàng lại run càng ngày càng lợi hại, Phong Hàn kiếm cũng rung động theo.
“Dựa vào chính ngươi, ai ngươi cũng cứu không được!!”
Không biết từ lúc nào, Việt Tiểu Nhu đã nước mắt giàn giụa. Nàng lần lượt bị đánh ngã, lại một lần nữa đứng lên, giơ kiếm chỉ về Trưởng Tôn Tử Quân, quát: “Vậy ngươi thì tính là gì!! Ngươi bảo ta làm sao bây giờ hả!!”
Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm đâm vào vai Việt Tiểu Nhu, Thương Vân bảo kiếm ghim nàng vào trên vách đá! Máu tươi thuận theo bờ vai của nàng chảy xuống, rốt cuộc nàng không còn sức giãy dụa nữa.
Trưởng Tôn Tử Quân đi lên trước, nắm chặt chuôi Thương Vân bảo kiếm, nhìn gần hai mắt của nàng: “Ta cho ngươi biết phải làm thế nào. Nói ra đi!”
Việt Tiểu Nhu, nói ra đi!
Đằng Nhược Y, nói ra đi!!!
Hai mắt Việt Tiểu Nhu khóc sưng tấy, máu tươi không ngừng tuôn ra, một chút sức lực nàng cũng không có, nếu không phải Thương Vân kiếm đóng nàng ở trên tường, chỉ sợ nàng đã sớm xụi lơ xuống. Nàng ném Phong Hàn kiếm, vô lực che mắt của mình: “Ngươi muốn ta nói gì? Ngươi không phải đều biết rồi sao?”
Dịch Hi Thần không nhìn nổi cái bộ dạng này của nàng, rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng nói: “Tử Quân…”
Trưởng Tôn Tử Quân lại giống như không nghe thấy: “Ngươi muốn một mình gánh chịu tất cả sao? Ngươi nói cho bọn họ biết, bọn họ chỉ là bị bệnh, chỉ cần ngươi tìm được thuốc, là có thể cứu tất cả mọi người à? Chỉ có một mình ngươi hi sinh, sau đó tất cả mọi người có thể sống tiếp thật tốt sao? Không thể! Mặc dù bọn họ thật sự có thể sống sót, nếu như ngươi chết, cả đời bọn họ cũng không thể sống cho tốt được, ngươi vĩnh viễn sẽ trở thành tâm ma của bọn họ!”
“Đừng tự cho là đúng Việt Tiểu Nhu! Ngươi cho rằng ngươi đang làm việc cho ma đầu kia sao? Không, ngươi là đang khẩn cầu hắn bố thí! Khẩn cầu hắn nhìn thấy ngươi đã đủ thảm, liền đại phát thiện tâm buông tha cho tất cả mọi người! Không thể! Chỉ cần hắn mạnh mẽ hơn ngươi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hắn đều có thể bóp chết thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, vĩnh viễn không thể buông tha cho ngươi! Xem các bằng hữu của ngươi xem, đây chính là hậu quả ngươi tự cho là đúng! Ai ngươi cũng cứu không được!”
Việt Tiểu Nhu thảm giọng nói: “Đừng nói nữa…”
“Ta không nói, vậy ngươi nói đi!” Trưởng Tôn Tử Quân không những không rút Thương Vân kiếm ra, lại càng dùng sức đâm vào càng sâu, trên mặt Việt Tiểu Nhu lập tức hiện ra vẻ thống khổ, lại cố nén không phát ra tiếng rên rỉ. Nàng đã sớm thành thói quen, đem tất cả đau đớn đều tự mình nuốt xuống. Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Ngươi thấy không? Ta mạnh hơn ngươi rất nhiều! Đau thì kêu ra đi!! Cầu ta giúp ngươi đi!!”
Việt Tiểu Nhu khóc không thành tiếng: “Ngươi, cũng đánh không lại hắn, hắn là, Vô Tương Thiên Ma…”
Vô Tương Thiên Ma!
Dịch Hi Thần không nhịn được tiến lên một bước, cả kinh nói: “Vô Tương Thiên Ma? Không phải năm trăm năm trước hắn đã bị Phượng Liên tiểu tổ và Vân Trường chân nhân giết sao?!”
Năm trăm năm trước Phượng Liên tiểu tổ cùng đệ tử Vân Trường chân nhân của Thiên Kiếm môn cùng phạt ma, trong một hồi đại chiến kia, Vân Trường chân nhân cùng Vô Tương Thiên Ma đồng quy vu tận. Trận chiến này náo động trên dưới tu chân giới. Vân Trường chân nhân là ái đồ đắc ý nhất của Phượng Liên tiểu tổ, cũng là một vị thiên linh căn, là kiếm tu đầu tiên luyện ra Trảm Hồng kiếm, hắn tu luyện ba mươi năm liền kết thành Kim đan, từng là thiên tài phi thăng hiếm có trên đời được trên dưới tu chân giới coi trọng nhất, lại bởi vì phạt ma mà sớm bỏ mình.
Dịch Hi Thần cả kinh nói: “Vô Tương Thiên Ma, hắn không có chết sao? Khó trách hắn nói hắn bị thương, đoạt lấy tế phẩm để khôi phục tu vi…”
Trưởng Tôn Tử Quân chỉ run lên trong chốc lát liền bình tĩnh.
“Đánh thắng được hắn hay không là chuyện của ta.” Hắn nhấc cánh tay lên, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Việt Tiểu Nhu, “Ngươi chỉ cần nói ra thứ mà ngươi muốn nói. ‘Ngươi sợ hãi’ ‘Ngươi rất đau’ ‘Ngươi không muốn một mình gánh vác’, đừng kêu ở trong lòng, nói ra đi.”
Dịch Hi Thần cũng đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Việt sư muội, chúng ta cũng là bằng hữu của ngươi mà.”
Việt Tiểu Nhu rốt cuộc đau khóc thành tiếng. Van nước bị cưỡng ép đóng chặt hơn mười năm rốt cuộc xả ra, nàng lớn tiếng khóc rống, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu từng giọt một rơi trên mặt đất.
Rốt cuộc Trưởng Tôn Tử Quân cũng rút Thương Vân bảo kiếm ra, thân thể Việt Tiểu Nhu lập tức thuận theo vách đá trượt xuống, bị hắn nhẹ nhàng nâng đỡ.
Tới giờ, lao tù màu đen vô hình gắt gao nắm lấy trái tim Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc vỡ vụn, trong lòng hắn cực kỳ rộng thoáng. Hắn ôm Việt Tiểu Nhu, đặt đầu của nàng trong lòng mình.