Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 37: Không giống nhau

Một luồng ánh kiếm bổ về nơi Trưởng Tôn Tử Quân đang đứng, Trưởng Tôn Tử Quân nghiêng người né tránh, tảng đá bên chân hắn lập tức bị đánh đến bể thành bột mịn.

Một kiếm của Cao Thiên Trữ không trúng, miệng niệm quyết tiếp tục tấn công, trong nháy mắt quanh người gã quanh quẩn mười tám đạo kiếm ảnh màu xanh lam, từ bốn phương tám hướng cùng đâm tới Trưởng Tôn Tử Quân! Trưởng Tôn Tử Quân lập tức mở kiếm khí hộ thể, mười tám kiếm quang bị kiếm khí hộ thể của hắn đánh bay, dưới thao túng của Cao Thiên Trữ lại không ngừng công kích hộ thể của hắn, khí thế muốn xuyên thủng hộ thể của hắn!

Cao Thiên Trữ vừa mới ra tay đã dùng Hồng Mông mười tám thức của Hồng Mông phái, kiếm thức này một khi ra tay, trừ phi người ra chiêu chủ động thu chiêu, bằng không bất luận kẻ địch chạy trốn tới nơi nào, mười tám thanh kiếm sẽ vĩnh viễn đuổi theo kẻ địch, cho đến khi linh lực của người ra chiêu tiêu hao hết. Đây là sát chiêu chỉ khi truy sát kẻ cùng hung cực ác mới có thể sử dụng, mà Cao Thiên Trữ thậm chí không nghe Trưởng Tôn Tử Quân giải thích một câu liền ra tuyệt chiêu như vậy, tựa như có huyết hải thâm thù với hắn!

Trưởng Tôn Tử Quân chỉ hộ thể, không hề phản kích, ánh mắt hướng về Hồng Dịch chân nhân, trên mặt một chút biểu tình cũng không có: “Chân nhân nhận lầm người.”

Nhưng mặc dù hắn nói như vậy, địch ý của Cao Thiên Trữ lại không giảm chút nào, mọi người xung quanh cũng đều rút kiếm bày ra tư thế, bao quanh bốn phía hắn. Dù sao thì đối với với những người khác mà nói, cân nặng lời nói của hắn cùng với cân nặng lời nói của Hồng Dịch chân nhân không thể giống nhau.

Ngay cả Dịch Hi Thần cũng bị người ta ngăn chặn đường đi, y cùng với Trưởng Tôn Tử Quân là một phe, mọi người như hổ rình mồi, chỉ lo y chạy trốn. Dịch Hi Thần nhẫn nhịn không rút kiếm — — — nếu rút kiếm liền không còn đường cứu vãn nữa —— vẻ mặt y giả vờ thoải mái, tay cũng đã đặt bên vỏ kiếm cạnh người, hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Dịch chân nhân, xem ông có kiên trì chỉ ra và xác nhận bọn họ hay không.

Nhưng mà Hồng Dịch chân nhân lại là vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên ông cũng không biết lệnh truy nã của Thiên Kiếm môn: “Truy nã? Chuyện gì xảy ra? Thiên Trữ, nhanh chóng dừng tay!”

Thế tiến công của Cao Thiên Trữ đang mạnh, làm sao chịu thu tay lại, kêu lên: “Sư phụ, trước đó người rời núi bế quan bởi vậy không biết, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần này sát hại sư phụ của họ, trưởng lão Dược các Thiên Kiếm môn Dược Bất Độc. Thiên Kiếm môn đã phát lệnh truy nã khắp thiên hạ, một khi có người nhìn thấy bọn họ, ác đồ Trưởng Tôn Tử Quân phải tiêu diệt tại chỗ, Dịch Hi Thần bắt về Thiên Kiếm môn dùng môn quy luận xử!”

Hồng Dịch chân nhân kinh ngạc, hơi nhíu mày, đánh giá Trưởng Tôn Tử Quân, trầm ngâm không nói.

Trưởng Tôn Tử Quân vẫn chỉ hộ thể, nhưng mà hộ thể của hắn, Cao Thiên Trữ lại dùng hết sức lực bú sữa mẹ cũng không đánh tan được. Trưởng Tôn Tử Quân nhấn mạnh: “Chân nhân nhận lầm!”

Hồng Dịch chân nhân mở miệng: “Nếu tiểu hữu nói như vậy… hẳn là ta nhận lầm đi. Khi ta biết vị tiểu hữu cố nhân kia, hắn mới bảy tám tuổi, bây giờ qua hơn mười năm, tướng mạo cũng nên thay đổi.”

Cao Thiên Trữ vẫn không cam lòng, còn muốn tiếp tục tấn công, Hồng Dịch chân nhân quát lên: “Cao Thiên Trữ, ta bảo ngươi trở về!”

Ngay cả họ tên cũng đã bị gọi ra, rốt cuộc Cao Thiên Trữ không thể ngoảnh mặt làm ngơ đối với mệnh lệnh của Hồng Dịch chân nhân nữa. Gã bất đắc dĩ thu kiếm, trở lại bên cạnh Hồng Dịch chân nhân. Mười tám đạo ánh kiếm màu xanh lam vây xung quanh hộ thể của Trưởng Tôn Tử Quân biến mất, Trưởng Tôn Tử Quân cũng thu lại kiếm khí hộ thể.

Hồng Dịch chân nhân nói: “Xin lỗi tiểu hữu, gây thêm phiền toái cho tiểu hữu.”

Vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân lạnh nhạt: “Không sao. Nếu như không có việc khác, đệ tử xin cáo lui.” Dứt lời kéo Dịch Hi Thần muốn đi.

Cao Thiên Trữ vội la lên: “Sư phụ, người xác định hắn không phải Trưởng Tôn Tử Quân sao? Hàng năm người đều nhắc đến hắn, bây giờ gặp được, làm sao lại nhận sai chứ?”

Hồng Dịch chân nhân nghiêm nghị liếc nhìn gã: “Ngươi làm việc có thể nào xúc động như vậy! Vị tiểu hữu sư phụ biết, không phải là ác đồ!”

Vẻ mặt Cao Thiên Trữ ngượng ngùng, đành phải im miệng.

Đôi sư đồ Hồng Mông phái này thế mà lại không định truy cứu, những người khác tự nhiên cũng chỉ có thể nhường ra một con đường. Nhưng mà nghe đối thoại vừa rồi, đầu mỗi người đều mơ hồ. Hồng Dịch chân nhân quen biết, bất kể có phải là Vô Địch trước mặt này hay không, nhưng nhất định là Trưởng Tôn Tử Quân của Thiên Kiếm môn kia. Nhưng Thiên Kiếm môn đã phát ra lệnh truy nã trên thiên hạ, không thể sai lầm. Hồng Dịch chân nhân lại nói vị tiểu hữu kia không phải là người xấu, đây cũng kỳ quái. Thậm chí có người hay hóng hớt, đã bắt đầu tưởng tượng có phải Thiên Kiếm môn cùng Hồng Mông phái có gút mắc gì không thể cho ai biết hay không.

Trưởng Tôn Tử Quân kéo theo Dịch Hi Thần nhanh chóng rời khỏi đoàn người, phía sau có người chưa từ bỏ ý định đi theo bọn họ, lại nhanh chóng bị bọn họ bỏ mất. Rời khỏi tầm mắt của mọi người, bọn họ cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Dịch Hi Thần không nghĩ tới bọn họ chỉ ra cửa đi dạo, thế mà lại gặp nhiều chuyện như vậy, nỗi lòng mờ mịt. Hỏi hắn: “Tử Quân, ngươi quen biết Hồng Dịch chân nhân kia à?”

“Gặp mặt một lần.”

“Ngươi có tỷ tỷ sao? Trước giờ ta chưa từng nghe ngươi nói.”

“…”

Trưởng Tôn Tử Quân mím môi, có chút buồn bực. Hắn cùng với Dịch Hi Thần là bạn tri kỉ, nhưng trước khi hai người tiến vào Thiên Kiếm môn đều có một ít chuyện quá khứ không muốn đề cập tới. Dịch Hi Thần từng hời hợt nói với hắn về huyết hải thâm thù của phụ mẫu mình, đó là bởi vì đại thù của y còn chưa báo, tương lai đợi bọn họ tu thành đại đạo, sẽ có một ngày báo thù. Mà quá khứ của Trưởng Tôn Tử Quân, cũng không phải hắn tận lực che giấu Dịch Hi Thần, chỉ là quá khứ đã qua, người chết đèn tắt, thù nên báo thì năm đó đã sớm báo, bởi vậy không cần phải nhắc lại chuyện cũ.

Dịch Hi Thần có một trái tim long lanh sáng suốt, thấy vẻ mặt hắn do dự, liền biết hắn không muốn nhắc lại, vội đem đề tài dời đi chỗ khác: “Không biết ngự thú đan tu kia có bị bắt chưa.” Vừa mới dứt lời, y đột nhiên nhớ tới cái gì đó, biến sắc, “Phì Tức đâu?!”

Trưởng Tôn Tử Quân cũng dừng bước lại.

Vừa rồi một chuyện tiếp một chuyện, bọn họ lại đều không chú ý tới, không thấy Phì Tức đâu!!

Dịch Hi Thần hoang mang hoảng loạn mở túi càn khôn ra, nhưng mà trong túi cũng không có bóng dáng Phì Tức.

“Nguy rồi, nó sẽ không bị người kia bắt đi chứ?!”

Dịch Hi Thần vội vàng nhớ lại, hình như từ lúc Trưởng Tôn Tử Quân giao thủ với băng phong cự lang, y đã không thấy Phì Tức nữa. Lúc ngự thú đan tu trốn đi rất hoang mang, nhưng gã tu luyện nhiều tà thuật như vậy, e rằng chính là thừa dịp bọn họ chưa sẵn sàng lén lút bắt Phì Tức đi!

Trưởng Tôn Tử Quân không nói hai lời, nhảy lên kiếm liền muốn đuổi theo. Mặc cho hắn có không thích Phì Tức đi nữa, cũng không thể ngồi nhìn Phì Tức rơi vào tay loại ác nhân kia!

Nhưng mà hắn còn chưa kịp ngự kiếm, liền thấy một bóng dáng xám xịt mập ù chậm rãi bay tới chỗ bọn họ, rõ ràng chính là Phì Tức!

Hai người hơi ngẩn ra, Dịch Hi Thần lập tức xông lên, một phát bắt được con chim mập kia, vừa vui liền giận: “Phì Tức! Ngươi chết chỗ nào vậy!”

Phì Tức đánh một tiếng ợ no: “Chi!”

Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần lập tức phát hiện, linh lực của Phì Tức lại mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hiển nhiên là mới vừa ăn no nê!

“Ngươi lại ăn trộm linh thạch của ai?” Dịch Hi Thần cả giận nói, “Con chim trộm! Không phải đã nói với ngươi là không cho ăn đồ của người khác à!”

Phì Tức mất hứng từ trong lòng bàn tay y chui ra, rơi xuống đất, kêu chít chít vỗ vỗ cánh. Nó còn chưa biết nói tiếng người, ở trên đất gọi tới gọi lui, hai người nhìn kỹ, nó nhảy ra hình dạng một ngôi sao sáu cánh, hình như là khốn thú trận vừa nãy đan tu kia làm.

Trưởng Tôn Tử Quân: “…Đan tu kia?”

Phì Tức “chi” một tiếng biểu thị tán thành, lại bay trở về trên vai Dịch Hi Thần.

Dịch Hi Thần dở khóc dở cười: “Ngươi chui vào túi càn khôn của người ta hả? Lá gan ngươi thật lớn! Ngươi không sợ hắn kết nô khế cho ngươi luôn à!”

Phì Tức lắc lắc đầu, xem thường: chỉ cái loại gia hỏa kia, còn có thể làm gì nó?

Dịch Hi Thần chụp nó từ trên vai xuống, còn muốn răn dạy vài câu, Phì Tức không kiên nhẫn nghe, kêu chi chi, trực tiếp chui vào trong túi càn khôn.

Bất kể nói thế nào, ít nhất nó đã không có chuyện gì trở về, Dịch Hi Thần cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thôi, chúng ta trở về đi thôi.”

Ác Hoa thành này quả thực là cái ổ tiêu tiền, Dịch Hi Thần chỉ đi dạo thôi đã cảm thấy đau lòng, liền cùng Trưởng Tôn Tử Quân trở về phòng tĩnh tọa tu luyện.

Đảo mắt sắc trời liền đen, đến lúc nghỉ ngơi.

Dịch Hi Thần đang tĩnh tọa, nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng động, mở mắt nhìn, liền thấy Trưởng Tôn Tử Quân đang đứng ở bên giường trải giường chiếu. Sống lưng hắn giữ đến thật thẳng, cho dù là lúc làm việc, hắn cũng chỉ có thể khom lưng, chứ không cong lưng, bởi vậy bất luận hắn làm cái gì, tư thái luôn rất dễ nhìn. Không chút hoang mang, không cong không thấp, vĩnh viễn đáng để người khác dựa vào.

Trong lòng Dịch Hi Thần ngưa ngứa, đột nhiên rất muốn nhào tới nhảy lên lưng hắn.

Từ nhỏ y đã thích nằm úp sấp trên lưng Trưởng Tôn Tử Quân, y còn nhớ lần đầu tiên Trưởng Tôn Tử Quân cõng y, là vì y quấy rối bị Dược Bất Độc phạt quỳ, khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi, tu vi cũng không thâm hậu, quỳ ba ngày ba đêm đầu gối của y đau đến mức không thẳng lên được. Trưởng Tôn Tử Quân tới đón y về, thấy y bước đi nước mắt lưng tròng, liền chủ động ngồi xổm ở trước mặt y: “Tới.”

Y không chút khách khí, cúi người nằm úp sấp trên lưng Trưởng Tôn Tử Quân, ôm cổ hắn. Trưởng Tôn Tử Quân vững vàng nâng đỡ y, đi về hướng phòng nghỉ đệ tử. Đoạn đường kia không hề dài, thời gian khoảng chừng chỉ non nửa chung trà, nhưng y lại nằm nhoài trên lưng Trưởng Tôn Tử Quân ngủ mất.

Sau lần đó, y rất thích nhảy lên lưng Trưởng Tôn Tử Quân. Có lúc Trưởng Tôn Tử Quân đang tĩnh tọa thanh tu, y nhẹ tay nhẹ chân từ phía sau tiếp cận, một phen nhào tới trên lưng hắn, ghìm cổ của hắn. Trưởng Tôn Tử Quân liền đem bàn tay vòng ra sau lưng, bám vào sau cổ y kéo y xuống. Y lại nhào tới, lại bị kéo xuống, nhiều lần nhiều lượt. Tuy rằng nhìn mặt Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng, nhưng tính khí lại rất tốt, chưa từng nổi giận với y, ngẫu nhiên bị y đùa đến nóng nảy, chỉ có thể đem gương mặt tuấn tú trướng đỏ bừng lên.

Trưởng Tôn Tử Quân hỏi y: “Tại sao ngươi luôn nhào lên lưng ta?”

Y nói: “Tử Quân, lưng của ngươi rất thoải mái, so với giường còn thoải mái hơn, ngươi tĩnh tọa, để ta dựa vào trên lưng ngươi ngủ một hồi.”

“Được rồi.”

Hai chân y tách ra quỳ trên mặt đất, từ phía sau lưng ôm cổ Trưởng Tôn Tử Quân, đem mặt chôn trong bờ vai hắn. Tư thế này không quá thoải mái, một lát sau, y xoay người, quay lưng mà ngồi với Trưởng Tôn Tử Quân, lười nhác đem sức lực toàn thân đều đè lên người Tử Quân.

Trưởng Tôn Tử Quân hỏi y: “Như vậy ngươi cũng có thể ngủ hả?”

Y uốn éo người: “Thoải mái mà, ngươi còn thoải mái hơn cả giường, cũng thoải mái hơn so với ghế tựa, ta không ngủ, ngươi để ta dựa vào một hồi.”

Đó là chuyện lúc còn rất nhỏ, khi đó bọn họ cũng chỉ mười tuổi, da mặt y dày, làm việc quả thực không kiêng kỵ gì, ngay cả cái chuyện không cần mặt mũi như nhất định phải lôi kéo Trưởng Tôn Tử Quân cùng y so xem ai bắn nước tiểu xa hơn cũng từng làm qua. Sau này lớn hơn một chút, y thật sự không tiện luôn bảo Trưởng Tôn Tử Quân cõng y. Nhưng có lúc bọn họ cùng xông vào yêu động hoặc đi ra từ núi rừng, y liền mượn cớ linh lực tiêu hao hết, không chịu tự mình ngự kiếm, để Trưởng Tôn Tử Quân ngự kiếm mang y theo, y đứng ở phía sau, nằm nhoài trên lưng Tử Quân, ở trên mây cũng có thể thư thư thái thái ngủ thiếp đi.

Dịch Hi Thần lại bắt đầu hồi tưởng, lần trước mình nằm nhoài trên lưng Trưởng Tôn Tử Quân là lúc nào? Nếu như y không có nằm mơ, vậy hẳn là tối hôm qua, y ngủ ngủ lăn tới bên cạnh Tử Quân, tay chân đều gác trên người hắn, lại bị hắn đẩy xuống. Y lưu luyến cái cảm giác thoải mái kia, mơ mơ màng màng lại đè tới, lại một lần nữa bị người ta đẩy xuống. Sau đó y nghe được giọng nói nghiêm túc của Trưởng Tôn Tử Quân: “Đừng như vậy, sẽ mang thai!”

Sau đó thì sao? Sau đó y thầm nghĩ mơ một giấc mơ thôi cũng ma chướng như thế, sau đó liền ngủ tiếp.

Trưởng Tôn Tử Quân đã trải xong giường chiếu, trước tiên nằm lên, tiến vào trong góc giường. Mặt dựa vào tường nằm, vẫn như trước đem sống lưng để cho Dịch Hi Thần.

Dịch Hi Thần đột nhiên nói: “Tử Quân…”

“Hả?”

Dịch Hi Thần bò lên trên giường, mặt hướng về lưng hắn nằm xuống: “Khi đó ở trong Thương Minh động, ngươi nói ta là người ngươi thích…”

“Hừ, ai thích, hừ.”

Dịch Hi Thần cười cười, lấy ngón tay đâm lưng hắn: “Ai, ngươi nói xem, thích là cái gì chứ?”

Trưởng Tôn Tử Quân bất động không đáp.

Dịch Hi Thần muốn nói ta cũng rất thích ngươi, thích nhất thích nhất thích nhất, thích không gì sánh kịp. Thế nhưng y cảm thấy cái gọi là thích của y có lẽ không giống như thích trong miệng Trưởng Tôn Tử Quân. Loại thích mà Trưởng Tôn Tử Quân nói… có lẽ là giữa đạo lữ đi.

Đạo lữ sao? Y chưa từng nghĩ tới việc muốn kết một đạo lữ, nhưng nếu như Trưởng Tôn Tử Quân vô cùng thích, y cũng không có ý kiến gì —— dù sao thì trước giờ y chưa từng nghĩ tách khỏi Trưởng Tôn Tử Quân, kết thêm cái linh tê khế cũng không có gì không tốt!

“Tử Quân, ngươi làm gì không để ý tới ta?”

Rốt cuộc Trưởng Tôn Tử Quân xoay người qua quay mặt về phía y.

Dịch Hi Thần nói: “Tuy rằng sau khi ngươi trúng ma chướng trở nên là lạ, có điều… Ai, mặc kệ mấy cái đó, dù sao thì ta cũng rất thích ngươi.”

Trưởng Tôn Tử Quân chậm rãi lắc đầu: “Không giống nhau.”

Dịch Hi Thần đã sớm ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, lập tức tiếp lời: “Ta biết, ngươi nói là loại giữa đạo lữ đi? Đối với ta mà nói, ngươi là người quan trọng nhất của ta, là sư huynh của ta, là bằng hữu ta, là đại ca ta, cũng có thể là… ừm, đạo lữ. Tuy rằng trước đây ta chưa từng nghĩ tới, nếu như ta muốn kết đạo lữ mà nói, trừ ngươi ra, ta sẽ không tìm người khác.”

Không đợi Trưởng Tôn Tử Quân mở miệng, y lại nói: “Ta nói như vậy có thể là lạ, nhưng mà ta có thể cảm giác được gần đây hình như ngươi… cũng không thể nói là không vui, chỉ là ta có thể cảm giác được, ngươi đang nhẫn nại. Ta biết ngươi muốn chăm sóc ta, ta cũng giống vậy, không muốn ngươi cứ luôn… Ai nha ta không biết nên nói như thế nào, nói chung ta cũng rất thích rất thích ngươi. Ta nguyện ý kết đạo lữ với ngươi, song tu… vẫn là thôi.”

Trưởng Tôn Tử Quân vẫn nói: “Không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống nhau?” Dịch Hi Thần mờ mịt. Giữa bọn họ không có lời gì là không thể nói ra, nói ra cũng sẽ không tức giận, bởi vậy ma chướng buồn cười của Trưởng Tôn Tử Quân, sau khi y biết được cũng không có thật sự nổi giận, dù sao thì mặc kệ Trưởng Tôn Tử Quân nói thế nào y cũng không thể sinh con. Nhưng bây giờ, có mấy lời, hiển nhiên Trưởng Tôn Tử Quân cất giấu không muốn nói.

Cho nên y tiếp tục truy hỏi: “Tại sao không giống nhau?”

Đột nhiên, Trưởng Tôn Tử Quân nhích lại, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ. Rất gần rất gần, gần đến mức bọn họ có thể nhìn thấy trên mặt nhau có mấy sợi lông tơ, gần đến mức giữa môi của bọn họ chỉ có khoảng cách một lớp giấy, chỉ cần y thoáng động môi một chút, bọn họ sẽ hôn lên.

Dịch Hi Thần theo bản năng muốn trốn về sau, nhưng y nhịn được không nhúc nhích. Y nghĩ đây là Trưởng Tôn Tử Quân đang nói cho y biết đến tột cùng là chỗ nào không giống nhau.

Trưởng Tôn Tử Quân rũ mắt xuống, lông mi thật dài đảo qua sống mũi Dịch Hi Thần. Ánh mắt của hắn, rơi vào trên môi Dịch Hi Thần.

Tử Quân muốn hôn mình. Dịch Hi Thần nghĩ thầm. Nhịp tim đập của y tăng tốc, nín thở, khắc chế sợ hãi và bất an nho nhỏ trong đáy lòng mình, không có né tránh. Nhưng y hơi mím môi lại.

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân cũng không có hôn y, chỉ duy trì khoảng cách gần khiến người ta bất an, trong lòng ngứa ngáy, mờ mịt như vậy. Tầm mắt của hắn từ môi Dịch Hi Thần dời lên, bắt đầu nhìn kỹ hai mắt Dịch Hi Thần.

Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau chăm chú, trong đôi mắt trong suốt chỉ có đối phương.

Từ hoang mang đến bất an đến mờ mịt đến mê mẩn rồi lại đến hoang mang, cũng không biết bọn họ nhìn nhau như vậy bao lâu, Dịch Hi Thần lại tiếp tục bất an.

Ngay tại lúc này, Trưởng Tôn Tử Quân lui ra.

Hắn nói: “Không giống vậy.”

Lần này, Dịch Hi Thần cũng không nói gì. Y mơ hồ bắt được dụng ý của Trưởng Tôn Tử Quân, có thứ gì đó lấp trong ngực y, nhưng cũng như câu “không giống nhau” của Trưởng Tôn Tử Quân, không nói được cũng không làm rõ được.

Trưởng Tôn Tử Quân từ trên giường nhảy xuống: “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

Dịch Hi Thần: “…Được.”

Trưởng Tôn Tử Quân đi tới ngoài cửa, lập tức một chậu nước đá từ trên trời giáng xuống đầy đầu hắn. Vừa rồi chỉ là nhẫn nhịn không nhào tới, cũng đã dùng hết toàn bộ tự chủ của hắn, đây chính là chỗ không giống nhau của hắn và Dịch Hi Thần. Có lẽ Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy mê hoặc trong ngắn ngủi, thậm chí ý loạn tình mê, nhưng hắn thì không phải.

Hắn tin Dịch Hi Thần nói thích hắn là thật, giống như U Vân cũng thích Hổ Thương, nhưng khi hắn ta gặp được người chân chính động tâm, hắn ta cũng sẽ không quay đầu lại mà rời đi. So với việc có một ngày như vậy, còn không bằng hắn xem tám năm “ma chướng” kia như chưa từng xảy ra, cứ dựa theo phương thức từ trước giờ mà tiếp tục ở chung với Dịch Hi Thần. Có lẽ, thế giới vốn là nên bộ dạng này.

Trưởng Tôn Tử Quân đi xuống lầu dưới, nghe thấy Cao Thiên Trữ đang nổi nóng.

“Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Mệt cho các ngươi còn là kiếm tu, thậm chí ngay cả một đan tu cũng không bắt được!”

“Đan tu kia quá ghê tởm, ta vốn dĩ suýt chút nữa liền tóm lấy hắn, hắn vậy mà lại để yêu thú chết thay, lúc này mới để cho hắn trốn thoát…”

“Được! Nếu để Hồng Mông phái ta biết có người tu loại tà đạo này, chúng ta liền không ngồi yên mặc kệ! Nếu các ngươi phát hiện tung tích của đan tu kia, liền tới đây nói cho ta, ta sẽ trừng trị hắn!”

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày. Không nghĩ tới nhiều người như vậy đuổi theo, vẫn để cho ngự thú đan tu kia chạy. Có điều mặc dù tu vi người kia không thâm hậu, thủ đoạn lại độc ác cực kỳ, phàm là người còn có lương tâm, sẽ rất khó tiêu diệt đan tu kia. Muốn giải cứu những yêu thú đó, trước tiên vẫn phải nghĩ cách phá tà thuật của gã mới được.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng chỉ là động động tâm tư, chứ không nghĩ rằng không thể không quản cái chuyện vô bổ này. Biển Hư Vô lập tức liền mở ra, hắn sẽ không vì chuyện khác mà làm lỡ việc tìm Hư Vô tông chủ.

Trưởng Tôn Tử Quân từ trên thang lầu đi xuống, Cao Thiên Trữ nhìn thấy hắn, lập tức bày ra tư thế căm thù.

Trưởng Tôn Tử Quân ngoảnh mặt làm ngơ với gã, từ bên cạnh gã đi qua, chợt nghe Cao Thiên Trữ ở phía sau hắn kêu lên: “Trưởng Tôn Tử Quân!”

Bước chân Trưởng Tôn Tử Quân không ngừng lại, từ trong khách điếm đi ra ngoài.

Cao Thiên Trữ ở phía sau hắn nhỏ giọng thầm thì: “Không phản ứng ư? Người này rốt cuộc có phải là Trưởng Tôn Tử Quân không hả…”

Ác Hoa thành ban đêm không hề đen kịt, ra khỏi thành ba dặm về hướng đông nam chính là bờ biển Hư Vô. Nơi đó sấm chớp gió bão liên tục ngày đêm, lôi quang chói mắt đem toàn bộ hắc tử chi địa đều chiếu sáng, giống như ban ngày.

Trưởng Tôn Tử Quân chậm rãi đi về hướng đông nam.

Trong phòng, Dịch Hi Thần ngửa mặt nằm, phát ngốc một hồi lâu, hậu tri hậu giác mà nâng tay sờ sờ môi mình. Vừa nãy đã hôn tới chưa? Chưa hôn tới sao? Hình như có đụng tới một cái? Mà hình như một chút cũng không có…

“A a a a a!” Dịch Hi Thần bụm mặt lăn qua lăn lại ở trên giường, hai gò má nóng bỏng. Cái gì đó! Nếu như hôn hôn là có thể biết được giống nhau không giống nhau… vậy tốt xấu cũng hôn một cái cho người ta cảm nhận một chút rồi lại nói chứ!! Nói không chừng hôn hôn liền giống rồi!! Còn không giống… không giống thì nói sau đi!!

Trưởng Tôn Tử Quân đã ra khỏi Ác Hoa thành. Càng tới gần biển Hư Vô, lôi phong quấy nhiễu cũng càng nặng. Sở dĩ Ác Hoa thành xây ở ngoài ba dặm bên cạnh biển, chính là bởi vì ngoài ba dặm sấm chớp gió bão đã yếu đi rất nhiều, đến trình độ người bình thường có thể thừa nhận.

Trưởng Tôn Tử Quân đi tới nơi cách bờ biển hai dặm, dừng lại.

Hai ngày sau, chính là ngày biển Hư Vô mở ra, đến lúc đó sấm chớp gió bão sẽ không ngừng, thế nhưng sẽ yếu bớt còn một phần ba lúc trước, gần như cũng chính là mức độ mà vị trí hiện tại của hắn thừa nhận.

Tu vi hiện giờ của hắn đến tột cùng là sâu bao nhiêu, ngay cả chính hắn cũng không biết, dựa theo ký ức thác loạn, hắn đã kết Kim đan, nhưng hắn chỉ có thực lực Kim đan, lại không cảm giác được kim đan của mình, bởi vậy để ngày mai ổn thỏa, vẫn là đến thử một lần cho thỏa đáng.

Hắn yên lặng cảm nhận một hồi, chợt nghe có người sau lưng kêu lên: “Trưởng Tôn Tử Quân.”

Lần này, Trưởng Tôn Tử Quân quay đầu lại: “Đệ tử kiến quá Hồng Dịch chân nhân.”

Ánh sáng sấm chớp chiếu rọi xuống, trên mặt Hồng Dịch chân nhân vui giận khó phân biệt: “Quả nhiên là ngươi.”

Trưởng Tôn Tử Quân không tỏ rõ ý kiến.

Hồng Dịch chân nhân nói: “Sau khi chia tay ta nghe nói Thiên Kiếm môn thu một thiếu niên thiên linh căn, liền biết là ngươi, nhưng làm sao… lệnh truy nã của Thiên Kiếm môn là chuyện gì xảy ra? Ngươi giết trưởng lão Thiên Kiếm môn? Việc này có thật không?”

Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Chân nhân tin không?”

Hồng Dịch chân nhân nhất thời nghẹn lời. Ông cũng bởi vì không tin, lúc ban ngày mới không vạch trần Trưởng Tôn Tử Quân ở trước mặt mọi người. Tuy rằng ông gặp Trưởng Tôn Tử Quân là mười mấy năm trước, nhưng mà hơn mười năm này, diện mạo Trưởng Tôn Tử Quân cũng không biến hóa quá lớn. Nhưng mà nếu ông đặt câu hỏi, chính là hi vọng Trưởng Tôn Tử Quân có thể có lời giải thích, nhưng Trưởng Tôn Tử Quân trả lời như vậy, rõ ràng không muốn giải thích.

Hồng Dịch chân nhân chỉ đành nói: “Tỷ tỷ của ngươi đâu?”

“Qua đời.”

Hồng Dịch chân nhân sững sờ: “A…” Hiển nhiên, Trưởng Tôn Tử Quân vẫn như trước không dự định giải thích.

Hồng Dịch chân nhân có chút bất đắc dĩ, lại hỏi: “Sao ngươi lại đến Ác Hoa thành? Nơi này có người ngươi muốn tìm sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Có. Hư Vô tông chủ.”

Hồng Dịch chân nhân nhất thời kinh ngạc không thôi. Người đến Ác Hoa thành vào thời điểm này hoặc là tìm đến cao nhân như ông, hoặc là cao nhân giống như ông tìm đến Hư Vô tông chủ, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân… Tuy rằng ông đã sớm biết Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn, nhưng năm nay Trưởng Tôn Tử Quân mới miễn cưỡng không tới hai mươi tuổi! Coi như thiên phú dị bẩm đi nữa, thì cũng phải có mức độ!

Biểu tình của Hồng Dịch chân nhân hơi vặn vẹo: “Ngươi? Ngươi muốn xông vào Hư Vô giới?”

“Ừm.”

“Cùng với ai? Có cao nhân che chở ngươi sao?” Lối vào Hư Vô giới ngoại trừ có sấm chớp gió bão cường đại, còn có thật nhiều hung sát mãnh thú, nếu như có thể có một đồng bạn lợi hại, cũng không phải không thể xông qua. Chẳng hạn như ông đến Ác Hoa thành, chính là vì hộ tống ái đồ tiến vào Hư Vô giới.

“Dịch Hi Thần.”

Biểu tình của Hồng Dịch chân nhân lại vặn vẹo: “Chính là cái người bên cạnh ngươi sao? Đứa nhỏ mới Trúc cơ đó? Ngươi với hắn? Hai người các ngươi xông vào biển Hư Vô?” Nói xong lời cuối cùng, ông cũng có chút lạc giọng.

Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt nhìn ông, đột nhiên nhảy lên bảo kiếm, hướng về phía đông nam bay ra một dặm. Ra một dặm, cách bờ biển Hư Vô chỉ có khoảng cách một dặm, hắn cảm thấy có chút khó chịu, liền quay đầu trở lại, một lần nữa hạ xuống bên cạnh Hồng Dịch chân nhân.

Vẻ mặt Hồng Dịch chân nhân phức tạp: “Ngươi… Ngươi lại… Ngươi làm sao có khả năng… Ngươi rõ ràng vẫn chưa tới hai mươi tuổi…” Càng tới gần bờ biển, uy hiếp của sấm chớp gió bão cũng càng lớn, Trưởng Tôn Tử Quân có thể đến gần tới mức chỉ có khoảng cách một dặm, đủ để chứng minh tu vi của hắn vô cùng thâm hậu. Ngày biển Hư Vô mở sấm chớp gió bão yếu bớt, hắn có thể ứng phó.

Canh giờ đã muộn lắm rồi, cường độ sấm chớp gió bão cũng đã cảm thụ qua, Trưởng Tôn Tử Quân liền dự định đi về.

Hồng Dịch chân nhân ở sau lưng gọi hắn lại: “Trưởng Tôn tiểu hữu, đồ nhi của ta nói năng lỗ mãng, ngươi chớ tính toán với nó. Nó vốn là đứa trẻ tốt, chỉ là… linh căn biến dị. Ai!”

Cái gọi là linh căn biến dị, không cùng một chuyện với biến dị linh căn. Dịch Hi Thần là biến dị linh căn trời sinh, chỉ là bị thiên hỏa phong ấn. Mà Cao Thiên Trữ vốn là đơn kim linh căn, giữa đường có triệu chứng biến dị. Sau khi biến dị, sẽ trở thành dạng thể chất gì, lại khó mà nói được, có một phần ngàn vạn khả năng biến dị thành thiên linh căn, cũng có thể biến thành tam dương thể hoặc là băng linh căn, nhưng mà đơn kim linh căn của gã vốn là tư chất tốt, cho nên gã càng có thể sẽ biến dị thành tạp linh căn thậm chí là ngụy linh căn, như thế, tu vi của gã cũng coi như chấm dứt. Điều này cũng khó trách khiến cho Cao Thiên Trữ thân là đại đệ tử Hồng Mông phái, làm việc lại tự cao như vậy, hóa ra là tâm tình gã bất bình.

Trưởng Tôn Tử Quân chỉ a một tiếng, tỏ vẻ không quá mức hứng thú.

Phía sau sấm chớp cuồn cuộn, Trưởng Tôn Tử Quân nhảy lên phi kiếm, trở về khách điếm.

Đảo mắt lại qua một ngày, lại qua một đêm, đã đến ngày biển Hư Vô mở ra. Đến giờ tý, sấm chớp gió bão thịnh nộ mười năm rốt cuộc bắt đầu có khuynh hướng yếu bớt, Ác Hoa thành ban đêm cũng không sáng như ban ngày nữa. Nhưng dù như thế, trên đường người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, náo nhiệt cực kỳ. Lại qua mấy canh giờ, sấm chớp gió bão đã đến thời khắc yếu nhất trong mười năm, người muốn xông vào biển Hư Vô chuẩn bị xuất phát, mà đối với các tu sĩ muốn bái phỏng cao nhân cũng là thời cơ cuối cùng.