Ngọc Anh chân nhân nói muốn thu y làm đệ tử nhập môn đương nhiên là Dịch Hi Thần nói dối. Tuy rằng y cực kỳ ghét Tiêu Khôi, nhưng không đến nỗi vì thắng gã một trận trong đại hội so kiếm mà mạo hiểm tẩu hỏa nhập ma, y không thể chịu được đoạt ý thêm một lần nữa, liền cố ý dùng lời nói kích thích Tiêu Khôi, trước tiên rối loạn tâm tình của gã, để tạo cơ hội cho mình thắng.
Dịch Hi Thần đến Phượng Tê điện, Ngọc Anh chân nhân đã ngồi ở trên điện chờ y.
“Đệ tử tham kiến chưởng môn.”
Dịch Hi Thần một mực cung kính hành lễ với Ngọc Anh chân nhân. Y ở trước mặt Dược Bất Độc luôn không lớn không nhỏ, đối mặt với người ngoài, ngược lại cũng có thể giả bộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn.
“Hài tử, ngươi tới, để ta xem ngươi một chút.”
Dịch Hi Thần đầu óc mơ hồ, ngoan ngoãn đi lên phía trước.
Ngọc Anh chân nhân yên lặng nhìn Dịch Hi Thần chốc lát, đưa ngón tay điểm ở trên trán của y. Dịch Hi Thần sợ hết hồn, do dự cũng không mở ra thức hải của mình. Cho dù đối phương là chưởng môn, y cũng còn chưa tín nhiệm đến mức này.
Cũng may Ngọc Anh chân nhân cũng không phải muốn xông vào thức hải của y, chỉ là cảm thụ khí tức của y một chút liền thu ngón tay về.
“Hài tử, ngươi cũng không phải là thân thể ngụy linh căn, mà là biến dị linh căn trăm năm khó gặp. Lúc trước là ta cùng chư vị trưởng lão có mắt không tròng.”
Dịch Hi Thần vội nói: “Là thể chất của ta đặc biệt, chưởng môn không thấy được cũng là chuyện đương nhiên. Ngay cả chính ta cũng là gần đây mới biết.”
Ngọc Anh chân nhân gật đầu: “Thể chất của ngươi xác thực rất đặc biệt, có một luồng sức mạnh rất mạnh ngăn lại gân mạch ngươi, mới khiến ngươi chỉ có thể phát huy một hai phần. Một mầm non tốt như vậy, làm chậm trễ nhiều năm đến thế, thực đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc không đáng tiếc.” Dịch Hi Thần cười híp mắt nói, “Nếu là bị phong ấn, thì sẽ có một ngày ta có thể mở phong ấn ra, cũng không tính là chậm trễ.”
“Ồ?” Ngọc Anh chân nhân nói, “Ngươi đã biết làm như thế nào giải khai phong ấn trong cơ thể ngươi rồi à?”
Dịch Hi Thần hơi chần chừ, hàm hồ đáp: “Luôn sẽ có biện pháp.”
Y đã sớm thương lượng tốt với Trưởng Tôn Tử Quân, đợi đến sang năm, bọn họ đến tuổi là có thể xuống núi rèn luyện, liền cùng nhau đi tìm năm loại thiên tài địa bảo kia, sau đó thử phép luyện thể một lần. Y cũng không nói thật với Ngọc Anh chân nhân, bởi vì y cũng không cách nào giải thích Trưởng Tôn Tử Quân đến tột cùng là làm sao mà biết những chuyện này.
Ngọc Anh chân nhân nói: “Ta cũng biết một cách, có thể giải khai phong ấn trong cơ thể ngươi. Hài tử, ngươi nguyện ý làm đệ tử nhập môn của ta không?”
Dịch Hi Thần nhất thời giật mình. Y không có nghe lầm chứ? Ngọc Anh chân nhân, nói muốn thu y làm đệ tử nhập môn? Trời ạ, đây là thật sự?! Vừa nãy y hoàn toàn là thuận miệng nói bậy thôi, đây là luyện thành ngôn linh thuật à!!
Ngọc Anh chân nhân thấy Dịch Hi Thần chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi: “Ngươi không muốn sao?”
“Ây…”
Dịch Hi Thần chỉ lo khiếp sợ, còn muốn hay không muốn thì ngược lại y không nghĩ tới. Việc này thực sự quá kỳ quái, Thiên Kiếm môn trên dưới mấy trăm người, không ai không biết Ngọc Anh chân nhân là một kiếm si chỉ nhận kiếm, ngay cả sự vụ trong môn phái không tới lúc nhất định cần ông đứng ra thì ông cũng hất tay giao hết cho mấy vị trưởng lão khác. Nhưng Ngọc Anh chân nhân trước mắt lại như đổi tính.
Dịch Hi Thần hỏi: “Tại sao?”
Ngọc Anh chân nhân rõ ràng sững sờ một chút, hiển nhiên là không ngờ Dịch Hi Thần còn dám hỏi ngược lại người chưởng môn là ông. Ông hơi nhíu mày, dường như trước giờ chưa từng cân nhắc qua vấn đề này, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Ta tu luyện hơn hai trăm năm, chưa từng gặp qua biến dị linh căn như ngươi vậy. Mặc dù phụ cái hư danh, nhưng dù sao cũng là chưởng môn một phái, nếu như để ta đến chỉ điểm ngươi, có lẽ có thể bù đắp khuyết thiếu của ngươi trong những năm này.”
Cho nên… Đây là ái tài à?
Chuyện phát sinh trước mắt, nếu như để Dịch Hi Thần tưởng tượng, thì y cho rằng mình sẽ không chút do dự đồng ý. Dù sao làm đệ tử nhập môn của chưởng môn, linh thạch tiên tài đều không cần rầu rĩ. Nhưng chuyện trước mắt thật sự đã xảy ra, y lại do dự. Tuy nói y bái chưởng môn, cũng sẽ không ruồng bỏ Dược Bất Độc, nhưng trong lòng chung quy là không quá thoải mái. Dược Bất Độc đối với y cùng Trưởng Tôn Tử Quân mà nói, từ lâu đã không chỉ là sư, mà càng là phụ.
Ngọc Anh chân nhân lại nói: “Muốn giải phong ấn trong cơ thể ngươi, sợ là cần mấy thứ thiên tài địa bảo, việc này ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi.”
Dịch Hi Thần càng thêm động lòng. Để y và Trưởng Tôn Tử Quân đi tìm mấy thứ tiên tài kia, nhất định khó khăn tầng tầng. Nếu có Ngọc Anh chân nhân ra tay giúp đỡ, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng mà y vẫn nói: “Chưởng môn, việc này có thể cho đệ tử trở về suy nghĩ hai ngày không?” Mặc dù y đã có chủ ý, nhưng coi như là đáp ứng, cũng phải nghe ý kiến của Trưởng Tôn Tử Quân môt chút, đồng thời được Dược Bất Độc đồng ý mới được. Nếu như Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dược Bất Độc không đồng ý, vậy còn không tính.
Ngọc Anh chân nhân không nghĩ tới Dịch Hi Thần sẽ không đáp ứng, nhưng ông cũng không bắt buộc, chỉ nói: “Tự nhiên có thể, ngươi suy nghĩ xong rồi trở lại hồi bẩm cho ta là được. Dù ngươi có không chịu bái ta làm sư, thì phong ấn trên người ngươi ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi mở ra, dù sao ngươi cũng là đệ tử Thiên Kiếm môn ta.”
Được cái hứa hẹn này, Dịch Hi Thần lập tức vui mừng khôn xiết, vội vã hành lễ với Ngọc Anh chân nhân, liền cáo lui.
Ra khỏi Phượng Tê điện, tâm tình Dịch Hi Thần vô cùng tốt, một đường rên điệu dân gian đi về. Đi không bao xa, y chợt thấy bụi cỏ ven đường giật giật. Dịch Hi Thần dừng bước lại, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm chỗ kia, không bao lâu, bụi cỏ lại giật giật, bên trong dường như có thứ gì đó.
Trên Thiên Kiếm sơn này thường sinh ra một ít kim thiền, nước dãi kim thiền có thể dùng để luyện đan. Mọi người thường xuyên có thể nhìn thấy đệ tử Dược các cong mông quỳ gối tìm kiếm trong bụi cỏ, chính là tìm kim thiền kia. Có lúc đệ tử các khác cũng đồng thời giúp đỡ bắt kim thiền, bắt được một con có thể đổi hai viên linh thạch sơ cấp. Bị tóm nhiều, nhóm kim thiền cũng học thông minh, chuyên chui ở chỗ khó tìm, bởi vậy giá cả của bọn nó gần đây lại nâng lên.
Dịch Hi Thần nhất thời hứng thú. Gần đây mặc dù y không có chỗ nào cần dùng kim thiền, nhưng bắt lại đổi chút linh thạch cũng tốt. Hôm nay nhất định là một ngày hoàng đạo, liên tiếp gặp phải đều là chuyện tốt!
Dịch Hi Thần nhẹ tay nhẹ chân tới gần bụi cỏ đó, đợi đến chỗ vươn tay có thể đụng tới, y hít sâu một hơi, chuẩn bị nhào tới!
Đột nhiên, bụi cỏ kia lại hơi động, một tảng đá lớn tròn vo xám xịt tự động lăn ra từ trong bụi cỏ.
Dịch Hi Thần ngây ngẩn cả người: “Chuyện này… đây là cục đá gì vậy?”
“Cục đá” kia vì bị người ta gọi là cục đá mà bất mãn, lăn lăn đến vị trí của Dịch Hi Thần, đụng vào ngón chân của y.
“Ồ?” Dịch Hi Thần khom lưng bế “cục đá” lên, “Đây là… trứng à?”
Kia đúng là một quả trứng màu xám tro, lớn bằng đầu người. Nó bị Dịch Hi Thần ôm, còn không an phận mà lăn qua lăn lại.
Rất hiển nhiên bên trong quả trứng này là một yêu thú sắp phá xác mà ra, chỉ kỳ quái là, Dịch Hi Thần cũng không cảm giác được yêu khí gì từ trên người nó. Y nâng trứng nhìn tỉ mỉ chốc lát, không nhận ra đến tột cùng là trứng của yêu thú nào lại có bộ dáng này.
“Ngươi là linh thú do vị trưởng lão nào đó nuôi dưỡng đi?” Dịch Hi Thần thả nó lại trong bụi cỏ một lần nữa, “Nhanh đi về, một hồi trưởng lão không tìm được ngươi liền cuống lên.”
Không có con thú nào dám to gan sinh trứng ở Thiên Kiếm sơn cả, đây nhất định là người trong Thiên Kiếm môn nuôi. Không có yêu khí, đó chính là linh thú. Linh thú trời sinh chính là bảo bối cực khó có được, đặt trong tu sĩ, gần như xem là một thiên linh căn. Các đệ tử khẳng định không nuôi nổi bảo bối hi hữu như vậy, bởi vậy sẽ là gia sủng của các trưởng lão.
Dịch Hi Thần cất bước muốn đi, quả trứng xám kia lộc cộc lộc cộc lăn tới, dính ở phía sau y, thoạt nhìn rất thích y.
Dịch Hi Thần buồn cười lấy tay khều khều nó: “Mau trở về mau trở về. Ta chính là đệ tử Dược các, nếu ngươi không đi ta liền bắt ngươi đi luyện đan đó!”
Quả trứng xám tức giận xoay một vòng trên đất, một lát sau, lộc cộc lộc cộc chạy về bụi cỏ.
Đuổi trứng linh thú đi, Dịch Hi Thần tiếp tục rên điệu dân gian đi về phòng đệ tử, rất nhanh liền đi ngang qua Thần Nông điện. Y không biết, trong bụi cỏ bên cạnh Thần Nông điện, cũng ẩn giấu một vật còn sống, đang đợi y —— Tiêu Khôi.
Dịch Hi Thần bị chưởng môn triệu đi rồi, tất cả mọi người tản đi, chỉ có Tiêu Khôi không hề rời đi. Gã suy đi nghĩ lại, quyết định ngồi xổm ở đây mai phục Dịch Hi Thần. Cái gọi là mai phục, ngược lại cũng không phải muốn ở chỗ này đánh một trận với Dịch Hi Thần, dù sao đây là trái với môn quy, gã còn chưa muốn vì chút chuyện nhỏ này liền bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm môn. Gã có một chủ ý cực kỳ đáng sợ khác.
Đến! Xa xa nhìn thấy Dịch Hi Thần đi tới, Tiêu Khôi lập tức ngừng thở, đem thứ đã chuẩn bị xong nắm ở trong tay.
Dịch Hi Thần không có phát hiện gã, Dịch Hi Thần đi tới, cơ hội tới!
Tiêu Khôi đem một hắc trùng nho nhỏ nắm ở đầu ngón tay, bắn về phía bóng lưng Dịch Hi Thần, chỉ thấy tiểu hắc trùng kia lặng yên không tiếng động vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, rơi vào trên vai Dịch Hi Thần.
Thành công rồi! Tiêu Khôi hưng phấn nắm quyền.
Đó là một thính thanh trùng. Gã lo lắng Dịch Hi Thần thật sự được Ngọc Anh chân nhân thu làm đệ tử nhập môn, lo lắng Dịch Hi Thần thật sự sẽ chịu đoạt ý một lần nữa, gã cũng hoài nghi Dịch Hi Thần dùng lời nói dọa gã, bởi vậy quyết định dùng con thính thanh trùng này thay gã tìm ra thật giả. Mặc dù đây là hành vi tiểu nhân, có điều Tiêu Khôi gã vốn cũng không phải là người quang minh chính đại gì, chiêu càng âm hiểm hơn gã cũng dùng được. Bây giờ gã chỉ mong biết rõ sự thật, sớm chuẩn bị tốt cho tỷ thí ngày mai. Bại bởi Dịch Hi Thần à? Vậy còn không bằng bảo gã đi chết đi!
Mà Dịch Hi Thần hoàn toàn không phát hiện trên người mình đã bị người ta an bài một con thính thanh trùng, nghênh ngang rên điệu dân gian đi về.