Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 6

Nhìn Lục Nhược như vậy Mộ Tây không khỏi thấy đau lòng. Cô trước kia đối với Lục gia cũng là có nghe qua, Lục cha cùng Mộ cha vốn là đồng nghiệp, cùng là bạn tốt khi làm trong chính phủ, bằng năng lực chính mình gây dựng nên thế lực gia tộc bây giờ, ở thành phố S có hơi là đem vàng bỏ vào cát. Năm đó chẳng qua là do Lục cha cùng Lục mẹ li hôn mới đem Lục Nhược đến thành phố S sinh sống, Lục mẹ cũng mang theo đứa con gái bỏ đi.

Mộ Tây rất thương xót nhìn anh, chỉ là một đứa trẻ đáng thương sống trong cảnh nhung lụa nhưng thiếu đi tình thương của người mẹ, bên ngoài nhìn vào thì thật là hoa lệ tinh tráng, chỉ ở bên trong mới biết nó lạnh lẽo cỡ nào. Thiếu đi tình thương của người mẹ nên anh mới trưởng thành cùng một nhân cách vặn vẹo, cổ quái như vậy. Cô nghĩ vậy nên ánh mắt có phần dịu dàng, thông cảm hơn.

“Em nhìn tôi ánh mắt như vậy có ý gì?” Lục Nhược cả vú lấp miệng em.

Mộ Tây đem nước mắt lau đi, nâng cằm hướng phía khác nói: “Anh không phải đánh giá mình cao quá sao? Đây cũng không phải chỉ đi xem mắt một mình anh đâu, có gì phải sốt sắng cơ chứ!”

Lục Nhược nhất thời chấn động, cười xùy nói: “Tôi là sợ em cứ bám lấy tôi mà thôi, đến lúc đó dựa vào quan hệ hai nhà nhất quyết sống chết bám lấy tôi.” Nói xong đuôi mắt khẽ kéo lên, làm thành một khuôn mặt rất đáng đánh.

Không phải chỉ là dọa thôi sao, Mộ Tây lấy lại bình tĩnh, vừa nãy lại còn rớt nước mắt thật là mất mặt quá đi. Cô lấy hết dũng khí hừ lên một tiếng nói: “Anh lấy cái gì mà tự tin đến thế chứ!”

“Em thật sự sẽ không thích tôi!” Nhìn sắc mặt Lục Nhược lòng cô khé nhói đau lên một cái, tên đàn ông chết tiệt này bản cô nương có gì phải ngượng ngùng trước anh cơ chứ.

“Anh yên tâm chắc chắn không phát sinh chuyện gì đâu! Tránh ra một chút được không phiền toái quá đi!” Mộ Tây lấy tay sửa sang lại đầu tóc, nghĩ Lục Nhược đạt được mục đích sẽ đi ra ngoài.

Cổ tay nhói đau, Mộ Tây kinh ngạc nhìn Lục Nhược nắm lấy cổ tay mình, nhíu nhíu mi hỏi: “Em có thật sẽ để tôi yên? Nếu tôi nói không xâm phạm em, em cũng khinh người quá rồi đó..”

“Em có bạn trai rồi sao?”

“Cái gì?” Mộ Tây kêu lên không khỏi nổi giận: “Tôi có bạn trai rồi còn để yên cho bố lừa đến xem mắt sao?”

Lục Nhược cầm tay cô thật đau, tuy cô đã xoa thuốc lên cổ tay không có việc gì nhưng bị anh nắm chặt cũng có chút ân ẩn đau: “Anh buông tay tôi ra.”

Lục Nhược hai mắt sáng ngời: “Tiểu Nhị Tây, tôi với em thương lượng chuyện này có được không?”

“Còn lâu đi!” Mộ Tây không nghĩ ngợi một mực từ chối.

“Không được tôi lại trừ tiền lương của em!” Lục Nhược tà ác uy hiếp, rất thẳng thừng: “Lãnh đạo gặp khó khăn nhân viên phải giúp đỡ chứ hả! Em giả làm bạn gái của tôi hai tháng, bố mẹ tôi suốt ngày thúc giục tôi cũng không thể về nhà.”

“Anh cứ nắm mơ đi!” Mộ Tây giằng tay anh ra, len vào khe hở bên cạnh định đi ra ngoài. Cô vì sao cứ phải ở trong nhà vệ sinh để anh uy hiếp chứ.

“Em nếu không đáp ứng tôi, tôi liền kể cho bố em chuyện em ra ngoài làm loạn, không có ai muốn rước đi. Chậc chậc, Mộ gia nhị tiểu thư làm loạn gia môn.”

Mộ Tây tức muốn nổ cả mắt, cô đi làm ăn đàng hoàng anh dám bảo cô làm loạn, lại còn dám nói bậy: “Anh nói bậy cái gì vậy?”

“Thế đây là cái gì?” Lục Nhược nắm lấy cổ tay cô giơ ra, kéo ống tay áo lên cao, một vệt bầm tím hiện rõ ràng trên da thịt trắng ngần. Lục Nhược lấy khẩu khí của kẻ bắt kẻ thông dâm tại trận làm Mộ Tây tức phát điên: “Đây là do cái gì làm ra cơ chứ, là caravat hay dây lưng đây?”

“Anh!” Mộ Tây tức khí giương tay lên “Ba” một tiếng thanh thúy vang lên.

Lục Nhược ngơ ngác đem tay lên vuốt lại cái má đang bỏng rát: “Em dám đánh tôi.”

“Thế nào?” Mộ Tây mặt đỏ bừng bừng đúng là một tên đàn ông đáng khinh bỉ, tròn đầu không có lấy một tia suy nghĩ đứng đắn: “Anh mới chính là kẻ nói láo đó, cài này là dấu tay của kẻ ăn nhậu cùng anh buổi trưa ban cho đó.”

Lục Nhược sắc mặt trở nên rất khó coi nghiêm túc hỏi: “Em có phải chịu thiệt không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Một Tây rất phẫn nộ: “Nếu không sợ phải gánh trách nhiêm tôi cũng không ngại tông xe vào anh cho chết đi rồi! Anh không cần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Người kia dám bắt nạt tôi chính là không nể mặt anh đó, nhớ lấy để sau này mà tính sổ đi!” Mộ Tây không quên đòi lại công bằng. Chị cả của cô Mộ Bắc luôn đối với người xung quanh, ai dám bắt nạt chị em của cô đều nhất quyết không tha, đối với kẻ kia cô cũng nhất quyết không tha.

Quả nhiên Lục Nhược hỏi lại: “Hắn ta thật sự dám đánh em.”

Mộ Tây cật lực xác nhận.

Hai người tìm được điểm tương đồng, không khí trong nhà vệ sinh nhất thời quỷ dị. Lục Nhược cúi đầu phát hiện ra tay mình vẫn còn đang nắm cổ tay cô rất nhanh thả ra, trong bụng thấy chột dạ.

Mộ Tây cũng có chút xấu hổ, đem ống tay áo phủ xuống dưới nói: “Xem anh còn lấy cái gì uy hiếp tôi. Tránh ra. Tôi muốn đi ra ngoài.”

“Em xem như đây là tai nạn lao động, lát nữa đến bệnh viện khám lại xem”. Lục Nhược tự nhiên tâm địa dễ dãi thâm chí còn có vẻ quan tâm chăm sóc.

“Không cần trông ghê thế thôi chứ không sao hết cả.” Mộ Tây xoa xoa tay như không có gì lại hoài nghi nhìn anh.

“Khụ, Khụ” Lục Nhược giả vờ ho, “Xét thấy em vì công ty hy sinh bản thân, bổn thiếu gia thân là tổng giám đốc nên quan tâm khen thưởng cho cấp dưới, tôi cho em làm bạn gái tôi hai tháng. Đây chính là phúc phận do em tu được đó!”

Jumbo said: Tự mãn vừa thôi cha nội ơi!

“Sao anh cứ bám lấy tôi như vậy không buông thế?” Mộ Tây trong lòng oán hận, nắm chặt bàn tay tưởng đó là Lục Nhược cho anh chết đi mà. “Anh vừa rồi không phải rất tự tin sao? Chỉ cần tùy tiện kêu một câu thì không sợ thiếu bạn gái?”

“Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.Thật là phiền toái!” Lục Nhược lo lắng vuốt vuốt cái cằm: “Làm bạn gái của tôi hai tháng được hưởng đãi ngộ đặc biệt của cán bộ cấp cao ở Lăng Hiên, hàng ngày còn được chiêm ngưỡng dung nhan của bổn thiếu gia, thỉnh thoảng còn được tôi ôm ấp. Đây là ước mơ của bao nhiêu cô gái, đây cũng coi như là bồi thường cho em luôn đi. Nhị Tây muội muội em thấy có phải Lăng Hiên chúng ta đối đãi với nhân viên thực tốt hay không?”

Mộ Tây hung hăng liếc anh một cái: “Anh đi chết đi!”

**

Nhìn thấy Lục Nhược cùng Mộ Tây nắm tay nhau đi vào, hai vị phụ thân thoáng chốc cứng đờ sau thu lại ánh mắt nhìn nhau cười rất vui vẻ.

Bởi vì Nghê Thường cũng là tài sản trực thuộc của Lăng Hiên nên để Lục Nhược kí tên một chút rồi liền chạy ra nghênh ngang ôm eo Một Tây bỏ hai vị phụ thân lại.

“Móng vuốt của anh mà dám động thủ nữa, tôi liền cắt hết!” Lục Nhược bị Mộ Tây cào không chịu được, liền cúi đầu uy hiếp cô nho nhỏ.

Eo Mộ Tây bị anh nắm thiật mạnh, giãy không thoát, đành phải dùng ngón tay cấu anh. Anh biết cô trước mặt trưởng bối không dám làm loạn nên mới lên nước như vậy mà! Mộ Tây trong lòng rơi lệ, cô thật là đứa con hiếu thảo!

Mộ Trung đi phía trước quay đầu nhìn lại vừa vặn thấy cảnh hai người nói nhỏ ào tai nhau cái gì, tiểu bảo bối của ông bỗng thẹn thùng đỏ mặt. Ông gật gật đầu xem ra rất hài lòng, phen này trước mặt mẹ bọn trẻ có thể báo công được rồi.

“Lão Lục! Ông xem hai đứa chúng nó kìa!” Mộ cha vỗ vai Lục cha mà nói. Lục cha quay đầu nhìn lại, Mộ Tây đá vào chân Lục Nhược một cái nhưng bị chân dài của Lục Nhược quấn lấy. Nhìn Mộ Tây lắc lắc mà không thể thoát ra, Lục Nhược hài lòng nhìn bộ dạng rất bất mãn của Mộ Tây.

Lục Nhược xung phong đưa Mộ Tây trở về. Mộ cha ra sức trấn an Mộ Tây lại làm cô càng thêm điên tiết, nhịn nhục chấp nhận.

“Đúng rồi Lục Nhược A Tây là con gái, lái xe là công việc quá vất vả rồi, xem có công việc văn phòng nhẹ nhàng xếp sắp lại cho phù hợp đi!”

“Vâng con biết rồi bố!”

Mộ Trung vung tay lên: “Ai, lái xe có cái gì tốt cơ chứ, con gái bây giờ cũng có thể làm được. Thật là công ty chúng mày cũng quá dễ dãi rồi.”

Mặt Mộ Tây rất lạnh, bố người cũng thật quá đáng rồi…

Đến phía dưới nhà trọ của Mộ Tây, Lục Nhược chạy ra trước mở của xe cho Mộ Tây. Mộ Tây nhìn anh trợn ngược, hướng trên lầu đi thẳng.

Lục Nhược tay chống trên thành xe, huýt sáo: “Không có cả cái ôm tạm biệt sao?”

Mộ Tây kẹp túi ở nách giơ hai ngón giữa lên hướng về phía anh.

**

Hôn lễ của Ngô Mỹ Mỹ cùng bạn trai định vào nửa tháng sau.

Bởi vì nhà trai trai giàu có, nên tiệc cưới cũng tổ chức tại một nơi vô cùng xa hoa. Chỗ này nghe nói là do một vị tổng giám đốc của Lăng Hiên___mà chính là đám cưới của Cố Lãng. Toàn bộ bên ngoài do Lục Nhược thiết kế, bên trong do Trần Thần chỉ huy hợp tác làm ra. Bỏ qua sự xa hoa bên trong và tráng lệ bên ngoài nét đặc sắc duy nhất chỉ có_____

“Thì ra là một con bọ hung thật lớn!” Mộ Tây cùng Ngô Mỹ Mỹ từ trên trực thăng nhìn xuống thét lớn: “Trời ơi, xem cái chân của nó kìa!”

“A! A! A Tây mày thật thô thiển!” Ngô Mỹ Mỹ gắt gỏng nói: “Đó là hình dạng của một con đom đóm. Nghe nói phu nhân của Cố tổng rất thích đom đóm. Cố tổng khi kết hôn ngoài việc mới rất nhiều khách quí, bày tiệc rất xa hoa lại còn cho đốt pháo hoa, áo cưới là tác phẩm của phu nhân C tự tay thiết kế. Phụ nữ cả đời có một đám cưới như vậy thật có chết cũng cam lòng!”

“Mỹ Mỹ anh cũng sẽ cho em một đám cưới không thể nào quên.” Chú rể nhìn Mỹ mỹ hứa hẹn.

“Anh!” Ngô Mỹ Mỹ nhào vào lòng bạn trai.

Mộ Tây khụt khịt trông thật là đáng ghen tị.

“Nhị Tây” Nghe tiếng gọi Mộ Tây chỉ muốn chạy trốn thật là mau.

Hiên tại, Mộ Tây bị trở thành thư kí của Lục Nhược. Kỳ thật cô cảm thấy còn bị hành hạ nhiều hơn, anh đi ra ngoài lúc nào cũng sai cô làm lái xe.

“Lục tổng có gì phân phó sao?” Mộ Tây nhìn thời gian sắp đến giờ tan tầm rồi, cô đang tích cực tìm chỗ làm mới tìm được cô sẽ bỏ của chạy lấy người ngay lập tức.

Lục Nhược bỏ bút trong tay xuống, cầm áo khoác mặc vào đứng lên: “Ngày kia tôi phải tham gia hôn lễ của người bạn, hôm đó em làm bạn gái tôi tới dự, tôi đã đặt hai bộ quần áo, theo tôi đi lấy thuận tiện đưa tôi trở về.”

Mộ Tây nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi mới cắn môi gật đầu: “Được.”

Hôn phu của Ngô Mỹ Mỹ thật không khéo lại là bạn thân từ nhỏ của Lục Nhược. Mộ Tây lái xe oán hận da mặt của bạn trai cô bây giờ cũng thật dày. Càng đáng giận hơn nữa là hằng ngày anh đem bạn gái của mình la qua, hét lại không chút thương tiếc.

Cô đường đường là đại tiểu thư nhưng sao lại có số mệnh của một nha hoàn thế này!