Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 52: Ngoại truyện 6 Những hạnh phúc nhỏ bé

Mười tháng mang thai, Mộ Tây thuận lợi sinh cho Lục Nhược một đứa con gái bi bô. Trong khi sinh, Lục Nhược đều ở bên cạnh cô, sau khi nhìn thấy vợ của mình vì sinh con mà đau đớn xong, anh tức tốc hẹn thời gian làm việc với bác sĩ, không thể để cho Nhị Tây của anh tiếp tục phải chịu tội như vậy nữa.

Sinh con gái, Mộ Tây ăn ngon, ngủ ngon, sau khi soi xong gương liền tức giận với chồng mình, véo lấy một tầng thịt béo trên bụng cho anh xem, “Đều tại anh đấy!”

Lục Nhược đang nằm trên giường, đùa giỡn với con gái, tiểu cô nương được chăm sóc cẩn thận, mật mạp đáng yêu, liêu tục oa oa cười không ngừng. Lục Nhược hôn hai cái thật kêu lên hai má con bé, lại phát hiện vợ mình lại đang phát giận: “Tiểu Đào, lại đây nhìn em gái này.”

Sau khi có em gái, Tiểu Đào đã trải qua quá trình biến đổi tâm lý rất kỳ lạ. Uhm, quả thật rất đáng yêu, chính là lại đoạt đi mọi sự chú ý của mọi người trong nhà với nó. Nhưng mà ném đồ chơi trong tay về sau giường, nhìn thân hình béo béo đang xoay vần trên giường, trong lòng nó vẫn rất vui vẻ.

Lục Nhược ôm Mộ Tây, quả thật đẫy đà lên không ít, hắn cười hì hì, thổi vào tai Mộ Tây: “Như vậy mới vừa, trước kia thật gầy.”

Qua gương, Mộ Tây nhìn người đàn ông đang đứng sau mình, rõ ràng đã có tuổi rồ mà sao vẫn nhìn vẫn còn đầy sức sống như vậy. Trong lòng Mộ Tây thầm ghen tị, không phải chỉ một chút, cô chạm vào khóe mắt mình, phụ nữ ba mươi tuổi không còn trẻ trung nữa rồi.

Bàn tay xấu xa của Lục Nhược tiến vào vạt áo cô: “Nhị Tây, hết tháng rồi, đêm nay chúng ta muốn hay không…” Lời nói của anh biến mất trong nụ hôn.

Bàn tay nắm lấy thứ mềm mại bên trong, không có nội y cản trở, đột nhiên lực đạo dần mạnh hơn.

“Mau bỏ ra, bọn Tiểu Đào vẫn đang nhìn!” Mộ Tây bắt lấy đôi bàn tay đang lộn xộn của anh, “Ai giống như anh thể lực tốt như vậy, không làm!”

“Nhị Tây…” Lục Nhược đáng thương hề hề cầu xin, “Anh sẽ hết sức nhẹ nhàng.” Nhìn cô bĩu môi không đáp lại, anh cúi đầu cọ cọ vào mặt cô, “Em xem, đầu anh còn có tóc bạc rồi đây này, rất nhiều. Tất cả đều do vất vả kiếm tiền mà ra, em còn không đau lòng thay anh?”

“Có tóc bạc? Cho em xem.”

“Em xem.” Lục Nhược cúi đầu cho cô xem như là vật quý lắm.

Mộ Tây đẩy đầu anh ra, đúng là có thật, mấy cái tóc bạc ẩn trong đó.

“Thế nào, Nhị Tây, đau lòng không, đau lòng không?” Lục Nhược nhân cơ hội ôm lấy cô tranh công.

“Ha ha, quả nhiên nhìn anh cũng gần già rồi.” Mộ Tây thả xuống mái đầu đen thui của mình, kiêu ngạo đi ra, cho con ăn.

Ban đêm, ánh trăng sáng ngời dễ dàng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà. Trên sô pha rộng rãi rải rác đầy quần áo, hồng với trắng, xám với đen, quấn lấy thành một đống.

Phía bên kia sô pha, Mộ Tây khóc không ra nước mắt, mười ngón tay vò tóc, dựa vào sô pha, khó chịu vặn vẹo. Những cảm giác mãnh liệt từ nơi sâu nhất của cơ thể truyền đến, chất lỏng ẩm ướt trào ra.

Mộ Tây thực sự không nhịn được, xụi lơ trên mặt đất oa oa khóc lớn, đánh chết cũng không thừa nhận… thích rồi.

Lục Nhược ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô với đôi môi ướt át, cười đến hết sức tà khí. Ôm lấy đôi chân đang có ý định thu lại của cô, khiến nó càng thêm rộng mở.

Anh rất mạnh mẽ đi vào luật động, anh hôn từ từ lên cái cằm của cô. Đôi môi mang theo cái gì đó khác thường theo đầu lưỡi gian sảo của anh tiến vào. “A…” Mặt Mộ Tây đỏ bừng, cố gắng đẩy anh ra, tay kia của anh giữ lấy cái gáy cô, khiến môi cô càng gắn chặt lấy môi anh.

Bên hông có bàn tay đang nắm chặt, lưng Mộ Tây từng lần lại từng lần va vào lưng sô pha. Cô không khỏi xếp bằng lại, cuốn lấy thắt lưng anh để ổn định tư thế, vì thế từng động tác của anh lại càng sâu hơn.

Rốt cục cũng chấm dứt, Mộ Tây cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị rút hết ra, ngay cả ngón tay cũng không cử động được. Lúc này cô đang ngồi trên đùi Lục Nhược, cả người dựa vào bờ vai anh thở dốc. Lục Nhược ôm lấy người con gái đã bị hàng phục, “Nhị Tây, anh có già không?”

Hôm sau, Mộ Tây ngủ thẳng đến buổi chiều. Trong phòng trống trơn, Mộ Tây lê thân mình bủn rủn đi đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới, Lục mẹ đang ngồi trong sân, Tiểu Đào đang giúp em gái đẩy xe đẩy. Bây giờ Lục cha đang đi bệnh viện truyền dịch.

Nhìn thấy Tiểu Đào đang cầm cái cốc uống sữa, trong đầu Mộ Tây lại hiên lên mấy hình ảnh không thuần khiết. Cô vuốt nhẹ đám tóc lộn xộn trên đầu, nhẹ thở dài. Ba mươi tuổi, thật sự là điên cuồng.

Sau khi rửa mặt Mộ Tây liền đi ra ngoài, liếc mắt lại thấy một đống quần áo lộn xộn trên sô pha. Cô không nhịn được nữa, ném tất cả quần lót lẫn áo con vào túi rác.

Tan tầm về nhà, Lục Nhược dạo một vòng dưới lầu không thấy vợ mình, huýt sáo, “Cộp cộp cộp” đi trên sàn nhà, phát hiện Mộ Tây đang quỳ trên sàn, bên cạnh còn có một thùng nhựa mà Tiểu Đào hay dùng để đựng cát.

“Nhị Tây, em thật sự rất đảm đang!” Lục Nhược cảm động, ngồi bên cạnh cô khích lệ.

Mộ Tây ném chiếc khăn lau vào thùng nước, bắn ra một đống nước. Lục Nhược hoảng sợ, còn chưa kịp né, đã bị Mộ Tây bóp cổ, “Anh xem anh đã làm chuyện tốt gì nào, biến chỗ này không còn dọn dẹp được nữa!”

“Cái gì, khụ khụ, Nhị Tây, em có thể nhẹ tay một chút được không?!”

“Anh xem đi,” Mộ Tây kéo đầu anh để anh nhìn thấy một mảng gì đó trắng trắng đã khô cách đó không xa, “Hừ!”

“Cái này có gì mà xấu hổ,” Lục Nhược thuận thế ôm cô vào lòng chẳng để ý, “Vợ à, em thật lợi hại, có thể làm cho anh kích động thành như vậy.”

Liên tiếp ba ngày sau, Lục Nhược bị tống sang phòng khách.

2

Sau đó, hai người lại vì chuyện đặt tên cho con gái mà xảy ra tranh chấp.

“Nhị Tây, em cũng đừng nên học Tần Tiểu Mạn ngốc nghếch! Bảo bối phải họ Lục.” Lục Nhược có ý khuyên bảo Mộ Tây.

Mộ Tây chỉ vào đứa nhỏ, ai oán nói lý: “Con xem, đúng là bố con kỳ thị con.” Đứa nhỏ ở trong lòng cô quả nhiên cau mày. Tâm can Lục Nhược đều run lên, khuê nữ bảo bối của anh.

“Em mặc kệ, bằng không để Tiểu Đào mang họ em còn con gái mang họ anh!” Mấy hôm trước cô cùng Tần Tiểu Mạn ra ngoài dạo phố, lại nói đến vấn đề họ của con gái, Mộ Tây cảm thấy mình cũng nên tranh thủ một chút. Dựa vào cái gì mà con cô sinh ra đều mang họ anh cả?

“Như vậy sao được?”

Tiểu Đào nghe được bố mẹ đang nói chuyện đổi tên đổi họ liền vội vàng chạy lại: “Con muốn đổi tên, không gọi là đào đào nữa!”

“Vì sao?” Lục Nhược cùng Mộ Tây đều kinh ngạc hỏi con trai.

“Bởi vì…” Tiểu Đào lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, vặn vẹo bàn tay, “Chị Hiểu Nhiễm nói tên này chẳng giống đàn ông chút nào.”

Lục Nhược không phúc hậu cười nhạo con trai, cúi xuống, khoa tay múa chân với con trai: “Mới đến đầu gối bố, tìm đâu ra khí khái đàn ông? Ha ha, chỉ là như con búp bê mà thôi.”

Tiểu Đào vừa mới bị Tần Nhiễm ghét bỏ, vốn đang rầu rĩ, lại bị chính bố mình không để cho mặt mũi nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn cong lên: “Bố, con không muốn họ bố. Chị Tiểu Nhiễm nói, họ mẹ con dễ nghe hơn, tên bố rất thô bỉ, tầm thường.”

“Tốt, Tiểu Đào ngoan, mẹ cho con cái tên đẹp.” Mộ Tây rất vui vẻ vuốt vuốt đầu con trai.

Lục Nhược cảm thấy mình bị tẩy chay.

Quả thật sau đó Tiểu Đào có đổi tên, nhưng mà họ vẫn không đổi. Đơn giản là ông ngoại nó so với bố nó còn bảo thủ hơn, cho rằng Tiểu Đào là cháu đích tôn của nhà họ Lục, đương nhiên phải theo họ bố. Lục Nhược trở mình như cá, vui vẻ vô cùng.

Đến khi điền tên em gái vào sổ hộ khẩu, Lục Đào Đào cũng thành tên cũ, tên đổi thành Lục Thiệu Quân. Đây là ý của ông nội Tiểu Đào, Thiệu là bối danh, Quân là mệnh danh, hy vọng Tiểu Đào sau có thể trở thành một chính nhân quân tử.

Tiểu Đào xem qua có vẻ rất vừa lòng, không biết là nó đã hơn lịch sử bi ai của anh Hiểu Manh. Tiểu Đào rất kiên trì muốn theo đường học kỹ thuật, một trong số các nguyên nhân là nó rất ghét lịch sự, đặc biệt là lịch sử nhà Hán.

Con gái Mộ Tây lấy họ của Mộ gia, tên là Mộ Trung đặt, gọi là Mộ Hinh. Năm đó Mộ Trung vì muốn bớt việc, bốn đứa con của mình hợp thành đông tây nam bắc, hơn nữa ông tên “Trung”, người ngoài nghe vào luôn có cảm giác nhà này mê mạt chược. Bây giờ ông đặt tên cho cháu gái cũng là tìm lại ý muốn ngày đó.