Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

Chương 46: Chương 46


Chương 46
 
Trans: Cola
 
Cuộc thi CUMCM năm nay đã thu hút đông đảo sinh viên đến từ các trường đại học hàng đầu các quốc gia trên thế giới đăng ký tham gia, cũng thu hút sự chú ý của giáo viên và sinh viên các trường đại học.
 
Cuộc thi có tổng cộng năm giải thưởng, giải thưởng quan trọng nhất trong số đó là giải Outstanding Winners (Giải đặc biệt), trong số hơn hai vạn đội tuyển mô hình Toán học trên khắp thể giới, chỉ có ba mươi lăm đội giành được giải thưởng này.
 
Trong đó có một đội tuyển, chính là đội của Hứa Bùi.
 
Điều làm tất cả sinh viên đại học Lan cảm thấy hãnh diện chính là, luận văn của đội Hứa Bùi với tư cách là luận văn đại diện trong cuộc thi năm nay, đã xuất hiện trên trang chủ của trang web chính thức của CUMCM.
 
Ngay lập tức, trên diễn đàn của trường xuất hiện vô vàn bài đăng hân hoan trong niềm vui chung của trường.
 
Đương nhiên, người vui mừng không chỉ riêng sinh viên đại học Lan mà còn có sinh viên các trường đại học khác. Thậm chí còn có người còn viết một bài giới thiệu dài 7749 dòng lẫn ảnh trên Weibo, phổ cập thành tích huy hoàng của đội Hứa Bùi.
 
Thư Nhu Nhi cũng chẳng để ý đến mấy thứ này lắm, lúc lướt Weibo lại tình cờ nhìn thấy hashtag trên hot search cùng thành phố # Bài luận văn đại diện cuộc thi CUMCM của đội tuyển đại học Lan #.
 
Cô ta nhấn vào xem thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên tai là tiếng phàn nàn của người đại diện.
 
Lúc thì oán trách lứa thí sinh bọn họ chẳng có độ hot gì, lúc thì lại nói hình tượng của cô ta không rõ ràng, không đủ khả năng hút fan blah blah...
 
Thư Nhu Nhi cụp mắt, đăng nhập vào tài khoản nghệ sĩ, đăng một bài đăng mới.
 
MIX - Thư Nhu Nhi V: [Chúc mừng anh Hứa Bùi, từ nhỏ em đã biết anh nhất định có thể làm được mà, tự hào về anh lắm]
 
Ảnh đăng kèm là ảnh chụp chung của hai người trong ví cô ta.
 
Mấy ngày trước cô ta mới thành lập nhóm debut, mức theo dõi của fan đang cao.
 
Chưa đầy mấy phút đã có một đống bình luận.
 
[??? Ủa gì vậy? Con gái công khai yêu đương? Nhà tôi sập rồi ư?*]
 
*Chỉ idol hay nghệ sĩ mình thích công khai yêu đương.
 
[Mấy bạn fan mới bình tĩnh nhé, nhà vẫn chưa sập, đây là anh trai lớn lên cùng chị nhà từ nhỏ, fan lâu năm đều biết, trong lúc tham gia chương trình chị nhà còn nhận riêng bài phỏng vấn của tuần báo đại học Lan vì anh ấy đấy]
 
[Ủa! Aaaaaaaa đây không phải Hứa thần sao! Ôi trời trời! Làm một kẻ bất tài vừa mới tham gia cuộc thi CUMCM xong, thế mà em lại nhìn thấy nam thần trong giới học thuật của em ở trên Weibo của chị nhà aaa!]
 
[Vừa mới tìm profile của Hứa Bùi, quá khủng! Team học dốt quỳ xuống cả đi!]
 
[Chắc chẳng ai không biết chị Nhu Nhi cũng là học bá trong đại học Lan đâu nhỉ? Quả nhiên, người tài giỏi đều thu hút lẫn nhau! Cặp đôi thanh mai trúc mã vừa đẹp trai xinh gái lại học giỏi thật sự rất đáng để đẩy thuyền!]
 
[...]
 
Có người thích tọc mạch "bê" bài đăng bên phía Thư Nhu Nhi sang diễn đàn đại học Lan. Và thế là, ngoài những chủ đề thảo luận về việc đội tuyển Hứa Bùi đăng quang CUMCM, trên trang chủ còn có thêm mấy chủ đề bàn tán về chuyện riêng tư của Hứa Bùi.
 
[Xem ra Hứa thần và Thư Nhu Nhi là thanh mai trúc mã thật, trước đây đàn chị Lâm gặp chuyện, mình còn tưởng bài báo của chị ấy là bịa đặt cơ đấy]
 
[Nụ cười của Hứa thần kìa, man vãi chưởng! Các chế đã từng nhìn thấy anh ấy cười như thế này chưa? Không thể vượt nổi bức tường thanh mai trúc mã rồi]
 
[Hahaha cười đi vệ sinh luôn, có ai còn nhớ video bạn hoa khôi nào đó ân cần phục vụ Hứa thần hai hôm trước không? Không biết trong lòng Hứa thần chán ghét đến cỡ nào! Bên phía bạn thanh mai đăng tấm ảnh này lên, chẳng phải chính là vả mặt bạn hoa khôi kia sao? Chậc, tôi cũng phải xấu hổ thay bạn hoa khôi đấy]
 
[Nói thật, chị gái hoa khôi kia cũng giỏi phết, vừa có tài vừa có sắc, nhưng bà chị có thể đừng bám dính lấy Hứa thần được không, Hứa thần thật sự không trúng chiêu của bà chị đâu, đổi sang "trà" người khác đi được không?]
 
[...]
 
Cư dân mạng trên diễn đàn bàn tán xôn xao, Quan Văn Cường đọc được những bình luận này, nhíu mày rơi vào suy tư.
 
Vốn dĩ anh ta đặc biệt vào diễn đàn trường để lén quan sát mọi người khen anh ta thế nào. Ban đầu mọi người vẫn khen ngợi không ngớt như thường, anh ta nhìn mà lòng dạ phấp phới, thiếu điều bật cười thành tiếng.
 
Cuối cùng, đọc mãi đọc mãi lại thấy chỗ nào đó không đúng.
 
Sao mọi người lúc thì nhắc đến thanh mai của anh Bùi, lúc thì lại cà khịa Nhan Thư vậy nhỉ?
 
Thú thực, anh ta đi theo anh Bùi đã lâu, mà chưa từng nghe anh ấy nhắc đến Thư Nhu Nhi.
 
Còn Nhan Thư thì trái lại, số lần nhắc đến không hề ít.
 
Bộ sách nào phù hợp với người nhập môn môn Toán, Hứa Bùi đều mua một bộ cho Nhan Thư.
 
Chiều thứ Hai, thứ Năm nào cũng cố gắng không sắp xếp công việc, vì Nhan Thư sắp đến phòng làm việc để học ôn.
 
...
 
Mấy chuyện khác cũng tương tự thế, có kể cũng chẳng hết.
 
Đoạn video kia chỉ quay được đoạn Nhan Thư gắp đồ ăn cho Hứa Bùi, về sau để báo đáp Nhan Thư, chẳng phải anh Bùi đã đưa hết số tôm mà anh ấy đã lột vỏ cho Nhan Thư sao!
 
Anh ta muốn gắp một con thôi mà cũng bị anh Bùi đập bộp vào tay đây này!
 
Mẹ nó đấy mà gọi là chán ghét ư?
 
Không được, anh ta phải nhanh chóng nói chuyện này cho anh Bùi mới được, để Nhan Thư không bị người ta trách móc vô cớ.
 
Quan Văn Cường nghĩ vậy, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Bùi.
 
... Không gọi được.
 
Đầu bên kia đang có cuộc gọi.
 

Một lúc sau, anh ta lại gọi hai cuộc nữa, điện thoại vẫn trong tình trạng có cuộc gọi khác.
 
Tiểu Lục Tử ở bên cạnh thì đầu sang hỏi: "Gọi điện cho anh Bùi sao?"
 
"Ờ."
 
"Đừng gọi nữa, nửa tiếng trước tôi đã bắt đầu gọi rồi, bây giờ vẫn chưa gọi được."
 
"Hả? Anh Bùi có chuyện gì vậy nhỉ? Nói chuyện điện thoại gì mà lâu thế?"
 
Tiểu Lục Tử nghĩ một hồi, đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: "Có khi nào là nấu cháo điện thoại không?"
 
Quan Văn Cường cười xùy, "Ông đang nghĩ gì vậy? Anh Bùi mà ông còn không hiểu à, con người anh ấy chính là nói xong một từ, quyết không nói từ thứ hai, lại còn nấu cháo điện thoại nữa chứ! Chắc anh ấy đang dốc hết tâm trí bàn bạc công việc đó!"
 
--
 
Lúc này, Hứa Bùi "dốc hết tâm trí bàn bạc công việc" đang nhìn chằm chằm vào một tờ poster đến thất thần, chiếc điện thoại trên bàn bật loa ngoài, người ở đầu dây bên kia có vẻ đã rửa mặt xong, đang vỗ vỗ lên má.
 
Một lúc sau, giọng nói vang lên từ trong điện thoại: "Em cúp máy trước nha, điện thoại hết pin rồi."
 
Hứa Bùi nhìn vào điện thoại.
 
Cuộc gọi kéo dài: 45 phút.
 
Anh "ừm" một tiếng không nặng không nhẹ, đợi người bên kia chuẩn bị ngắt máy, anh mới lên tiếng: "Kiều Kiều, hôm trước, em muốn hỏi anh gì thế?"
 
Bên đầu kia điện thoại.
 
Nhan Thư vừa vỗ hết nước, bôi tinh chất lên mặt.
 
Nghe anh hỏi vậy cô hơi khựng tay lại.
 
Ngày hôm ấy cô thật sự tưởng rằng người bị xe đụng là anh nên đã bị dọa cho mất hồn mất vía. Đến khi ngồi lên xe của anh, tim cô vẫn đập thình thịch trong cảm giác sợ hãi khi nghĩ lại.
 
Mãi đến khi được anh đưa về trường, quay về ký túc xá, từ từ bình tĩnh lại cô mới nhớ ra một bụng câu hỏi mà vẫn chưa hỏi được câu nào.
 
Hai ngày kế tiếp, bên phía Hứa Bùi bận đến nỗi chân không chạm đất, cô cũng chẳng rảnh rang. Bên lớp nhiếp ảnh phải bố trí nửa ngày ngắm cảnh, giáo viên lớp thực hành lấy tin viết bài lại ra hai trang bài tập nhóm, lại còn phải chuẩn bị lý lịch hồ sơ cho công việc ở đài truyền hình mà Hoàng Nhân Nhân giới thiệu...
 
Sau hai ngày bận rộn, hôm nay Hứa Bùi bỗng dưng nhắc đến chuyện này, Nhan Thư mới nhớ ra một chuyện quan trọng như thế mà cô lại trì hoãn đến bây giờ vẫn chưa hỏi.
 
Cô nhanh chóng đề nghị: "Nói qua điện thoại không tiện, hôm nay gặp nhau nhé?"
 
Dường như Hứa Bùi đã cười, "Cũng được, nhân tiện kiểm tra thành quả học tập của em luôn."
 
--
 
"Đây là, kiểm tra thành quả học tập mà anh nói á?"
 
Nhan Thư nhìn mấy chữ lớn "Cuộc thi Sudoku, chờ bạn thử sức" trên màn hình, nói với vẻ kinh ngạc.
 
Hứa Bùi gật đầu coi như trả lời.
 
Sau đó anh nhấc chân, đi về phía quầy dành cho nhân viên, nói với họ rằng: "Tôi muốn đăng ký."
 
Nhân viên nọ mỉm cười, đáp: "Đây là cuộc thi dành cho cặp đôi, yêu cầu hai người cùng đăng ký."
 
Hứa Bùi kéo cô gái đang nấp sau lưng mình đến trước quầy, "Tôi và cô ấy."
 
Nhân viên nọ liếc nhanh qua khuôn mặt quá đỗi nổi bật của hai người, trong lòng âm thẩm cảm thán. Lúc cúi xuống nhập thông tin của hai người, điền đến mục mối quan hệ, cô ta hỏi theo thông lệ: "Xin hỏi bạn xác nhận là quan hệ người yêu sao?"
 
Nam sinh cao ngất đáp: "Không phải."
 
Nhân viên hơi ngẩn ra, "Thế thì không thể tham --"
 
Nam sinh cao ngất chậm rãi nói: "Chúng tôi là vợ chồng, có thể tham gia không?"
 
Nhân viên nọ lập tức chữa lời: "Tất nhiên là được!"
 
"Có cần xem sổ đăng ký kết hôn không?"
 
"Không cần đâu, không cần đâu."
 
Bàn tay đang lấy ví tiền của nam sinh kia hơi khựng lại, anh đưa ra lời nhận xét có vẻ không tán đồng: "Cuộc thi của mấy người, hơi thiếu sự cẩn thận."
 
Nhân viên: "..."
 
Cô ta chụp ảnh cho hai người, sau đó dẫn hai người đến trước một màn hình lớn, giới thiệu quy tắc trò chơi: "Đây chính là màn hình thông minh dùng trong cuộc thi Sudoku. Sau khi cuộc thi bắt đầu, máy tính sẽ rút ba đề ngẫu nhiên từ trong hơn năm trăm đề Sudoku trong kho đề. Mỗi người trong cặp phải hoàn thành ít nhất một đề, trong thời gian thi có thể thảo luận nhưng không được làm bài hộ nhau, không được xin sự trợ giúp từ bên ngoài, cũng không được lên mạng xin trợ giúp. Ấn vào nút màu đó, thời gian làm đề bắt đầu."
 
Cô ta lại nhớ ra một chuyện, "À đúng rồi, trước mắt thành tích tốt nhất của người tham gia cuộc thi này là một tiếng hai phút ba mươi ba giây, nếu hai người có thể phá kỷ lục sẽ nhận được phần thưởng do công ty tặng. Cố lên nhé!"
 
Nhân viên vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng kêu ai oán của cô gái: "Gì cơ, em cũng phải làm á? Em có biết làm đâu!"
 
Nhân viên mím môi cười, "Không sao đâu, chủ yếu tham gia là chính mà, không làm được thì vẫn nhận được giải khuyến khích."
 
Sếp của công ty bọn họ chỉ thích tổ chức những cuộc thi kỳ quặc như thế này. Trước đây đã từng tổ chức hoạt động ở các khu chơi game, khu công viên nước mấy lần. Cuộc thi Sudoku lần này là khó nhất, hầu hết người tham gia chỉ có thể giành được một vật lưu niệm mang về nhà.
 
Lần này chắc cũng không phải ngoại lệ.
 
Quả nhiên, sau khi cặp đôi kia bấm nút bắt đầu, cô gái lập tức nhăn mặt, chìm trong cảm giác đau khổ, "Cái, cái này em làm gì có biết làm!"
 
Nhan Thư mới nhìn đề bài mà đã bắt đầu thấy đầu mình phình to.
 
Còn Hứa Bùi chỉ ung dung liếc mắt qua đề bài rồi nói: "Anh từng dạy em mẹo giải đề Sudoku rồi."
 

Quãng thời gian này, ngoài những ứng dụng của Toán ra, thi thoảng anh cũng sẽ nói với cô những kiến thức liên quan khác.
 
Có một lần anh còn dạy cho cô mấy mẹo giải đề Sudoku mà chẳng khác gì như đang nói chuyện phiếm.
 
Thầy Hứa đã nói thế nào nhỉ?
 
Hứa Bùi đứng bên cạnh, khích lệ cô: "Đề này có độ khó trung bình, nằm trong trình của em, suy nghĩ kỹ xem?"
 
Anh vừa nói như vậy, Nhan Thư dần dần bình tĩnh lại.
 
Bắt đầu nhớ lại những lời mà Hứa Bùi đã nói.
 
Cách loại trừ bằng giao thoa cơ bản, dựa vào hàng ba ô trống ở chính giữa, dựa vào phương pháp loại trừ số chưa xuất hiện.
 
Nhan Thư vừa nhớ lại, vừa kéo thử một số vào ô trống. Cô lén liếc sang Hứa Bùi, thấy vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, trong lòng cũng hơi yên tâm, thả số vào ô.
 
Sau đó, cô bắt đầu tìm điểm đột phá tiếp theo.
 
...
 
Nhân viên nọ đang nhìn hai người giải đề, đồng nghiệp bên cạnh ghé lại nói: "Chắc cặp này không giành được giải rồi."
 
Nhân viên nọ nhìn thời gian, đúng như thế thật, bây giờ đã bốn mươi phút trôi qua, ngay cả đề đầu tiên hai người cũng chưa giải ra được.
 
Có lẽ họ không còn hi vọng giành giải rồi.
 
Đồng nghiệp cảm thán: "Có điều vẻ ngoài của hai người này bổ mắt thật! Lát nữa xem có xin chụp ảnh được không, rồi mang ảnh này ra quảng cáo cho chúng ta, đến lúc đó tặng cho họ một giải đặc biệt haha."
 
Hai người đang mải nói cười, cô gái nọ đã giải ra được đề thứ nhất.
 
Nhân viên nâng cổ tay xem giờ, "Mất bốn mươi lăm phút, đề này cũng hơi khó, mỹ nữ này cũng giỏi ra phết --"
 
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng "Shh".
 
Người đồng nghiệp trợn tròn mắt: "Trời, anh chàng đẹp trai kia giải đề nhanh quá!"
 
Nhân viên còn lại nhìn qua đó, quả nhiên anh chàng cao cao kia chỉ thờ ơ liếc qua màn hình rồi trực tiếp dùng cả hai tay, hai người họ còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã giải xong đề thứ hai.
 
Mất chưa đến một phút.
 
Hai người quay sang nhìn nhau: Gì vậy trời!
 
Đây là một đề có độ khó khá cao, họ thật sự chưa từng thấy ai giải ra chỉ trong vòng một phút.
 
Nếu đề thứ ba cũng giải ra nhanh như vậy, thế chẳng phải đôi kia sẽ phá kỷ lục một cách dễ dàng sao?
 
Hành động này không chỉ thu hút nhân viên trong khu vui chơi, mà còn thu hút sự chú ý của người qua đường, càng ngày càng có nhiều người vây xung quanh Hứa Bùi.
 
Hai nhân viên nọ vô thức thò cổ qua, nhìn vào màn hình lớn, sau đó họ nghe thấy tiếng kinh hô của đám đông.
 
--Trên màn hình lớn xuất hiện một dòng thông báo: [Chúc mừng bạn đã rút trúng đề Sudoku khó nhất trong kho đề]
 
Nhân viên lập tức thất vọng than thở: "Anh chàng này đen quá! Lại rút ngay phải trùm cuối! Lần này chắc chắn không còn hi vọng nữa rồi!"
 
Tiếc quá, lẽ ra đã có cơ hội phá kỷ lục rồi mà.
 
Trước màn hình lớn, Hứa Bùi ngẩng đầu nhìn đề bài, mãi một lúc lâu chẳng nhúc nhích như thể đã rơi vào miền ký ức nào đó.
 
Nhan Thư cũng nhìn đề bài, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ sửng sốt.
 
Đề này, hình như nhìn hơi quen.
 
Không đúng, phải là rất quen mắt.
 
Cô nhìn những con số quen thuộc trên bàn Sudoku, dường như cánh cửa vùng ký ức đã ngủ quên được ai gõ một cái, sau đó, nó từ từ mở ra.
 
Hồi còn nhỏ, có một đợt trong tay Hứa Bùi lúc nào cũng cầm một quyển vở, trong túi còn để một cây bút, suốt ngày vùi đầu tính toán.
 
Nhan Thư vẫn nhớ như in một cảnh tượng, chính là dáng vẻ anh cúi đầu giải Sudoku.
 
Lúc cô ăn cơm, anh đang giải đề.
 
Lúc cô đi ngủ, anh đang giải đề.
 
Lúc cô chơi rông bên bờ sống, anh vẫn đang giải đề bằng khuôn mặt vô cảm.
 
...
 
Dường như cả thế giới này chỉ có anh và sách Sudoku trong tay anh.
 
Hồi bé Nhan Thư là một cô nhóc lanh lợi, cô biết bắt cá, biết trèo cây, còn biết dỗ dành người khác.
 
Đám trẻ lớn nhỏ xung quanh đều thích chơi với cô.
 
Bạn bè của cô nhiều vô kể, lớn thì có học sinh tiểu học tám chín tuổi, bé thì có nhóc con đang ê a học nói... Chỉ cần cô có mặt ở đó, đằng sau nhất định sẽ có một hàng đuôi dài dằng dặc.
 
Nhưng dù nhiều bạn là thế, duy chỉ có người mà cô thích nhất, muốn được trở thành bạn bè nhất lại không phải bạn của cô.
 
Đương nhiên, định nghĩa "không phải bạn bè" này là tổng kết của Nhan Thư sau khi lên trung học.
 

Nhan Thư lúc còn học mầm non, vẫn khẳng định chắc nịch rằng, anh Hứa Bùi là bạn tốt nhất tốt nhất của cô, không ai có thể sánh bằng.
 
Cô sẽ bất chợt nhảy lên lưng anh, chỉ huy anh sang bên trái lượn bên phải. Cô sẽ cất cao giọng chào anh mỗi khi anh thức dậy và mở cửa sổ ra. Cô sẽ lén lút bỏ một con cá khô nhỏ mà cô thích nhất vào trong bát của anh.
 
Sau này cô mới biết, hóa ra anh không thích ăn cá.
 
Nhan Thư bé nhỏ yêu ai yêu cả đường đi, cô còn ngồi bên cạnh anh, xem anh giải đề Sudoku mà anh thích nhất.
 
Những đề khác cô đều quên sạch sành sanh.
 
Chỉ có đề này, cô vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
 
Nhan Thư nhìn vào màn hình lớn.
 
Đề bài này quả thực rất khó, cô còn nhớ năm ấy nó được mệnh danh là một trong mười đề Sudoku khó nhất thế giới.
 
Hứa Bùi năm bảy tuổi đã có kỹ năng giải đề đủ để làm người ta trầm trồ. Những đề bài có độ khó thông thường, anh chỉ mất cùng lắm là một ngày rưỡi là có thể giải ra. Nhưng đề bài này, anh đã giải hơn hai mươi ngày mà vẫn không thể tìm được đáp án.
 
Cô ngồi bên cạnh, chống đầu nhìn mãi nhìn mãi.
 
Nhìn đến khi thuộc làu cả đề bài rồi mà Hứa Bùi vẫn chưa giải ra.
 
Ngày thứ hai mươi, Hứa Bùi vẫn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ trong sân, chuyên chú giải đề.
 
Nhan Thư vẫn nằm nhoài bên cạnh, vừa ngáp ngủ vừa ở bên nhìn anh giải đề.
 
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mu bàn tay vừa ướt vừa nóng.
 
Mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống từ trong mắt Hứa Bùi.
 
Hai giọt, ba giọt...
 
Hứa Bùi vừa giải đề, vừa rơi nước mắt, "Kiều Kiều, ông anh mất rồi."
 
Giọng anh run run: "Sau này chẳng có ai cùng làm đề với anh nữa."
 
Lúc ấy cô đã trả lời thế nào nhỉ?
 
Nhan Thư thực sự không nhớ rõ nữa.
 
Vì chẳng bao lâu sao, gia đình cô đã xảy ra biến cố lớn, không có thời gian quan tâm đến anh cho đến khi lên cấp ba.
 
Khi Nhan Thư đang chìm đắm trong hồi ức, Hứa Bùi cũng có chút mơ hồ.
 
Trong trí nhớ của anh, có một bàn tay nhỏ mũm mĩm duỗi ra trước mặt anh, lau nước mắt cho anh.
 
Giọng cô nhóc vẫn còn non nớt nhưng lại vô cùng kiên định: "Anh Hứa Bùi, không phải thế đâu, Kiều Kiều sẽ ở bên anh mãi mãi."
 
"Hứa Bùi."
 
Hứa Bùi bị kéo trở lại hiện thực, anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh rồi đưa tay ra, thong thả điền những con số.
 
"Tạch", tiếng ấn nút hoàn thành vang lên.
 
Xung quanh ồ lên, tràng pháo tay nhiệt liệt vang dội, kèm theo những tiếng xuýt xoa khen ngợi.
 
52 phút 16 giây.
 
Nhân viên nhìn những con số trước mặt, kinh ngạc đến há hốc miệng, đang chuẩn bị bật ra một câu cảm thán thì lại bị người đồng nghiệp bên cạnh giành mất cơ hội.
 
"Má ơi! Đẹp trai quá trời!!!"
 
--
 
Nhan Thư cảm thấy vừa giải đề xong, thái độ của hai cô nhân viên kia với họ không còn giống như trước nữa. Cô ta đon đả tiến lên, mắt cứ nhìn trộm Hứa Bùi mãi, hai mắt sáng quắc.
 
Nhan Thư âm thầm cảm thán.
 
Đây là sức cuốn hút của học thần sao?
 
Đó là sức hút không liên quan đến ngoại hình, mà chỉ cần bình thản đứng ở đó thôi cũng khiến người ta phải ngước nhìn.
 
Nhân viên dẫn họ đến phòng nhận giải thưởng, mới lưu luyến rời đi.
 
Nhan Thư cảm thấy, nếu không phải bà chị đó sợ mất việc, có lẽ đã qua chỗ Hứa Bùi xin chụp ảnh chung rồi.
 
"Nghĩ gì thế? Chọn phần thưởng đi." Hứa Bùi nhìn cô một cái, nói.
 
Nhan Thư ậm ừ hai tiếng, cúi đầu xuống xem, sau đó cô không thể bình tĩnh được nữa.
 
"A!" Cô tròn xoe mắt, "Đây, đây không phải..."
 
Trong tủ quầy có chín phần quà nằm lặng lẽ trong đó, có một món trong số đó lại chính là vòng cổ giọt nước mà cô đã tha thiết ngắm một lúc lâu khi họ tham gia cuộc thi chèo thuyền lúc trước.
 
Nhân viên ở khu nhận quà nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng này của cô, dứt khoát lấy chiếc vòng cổ ra, cười hỏi: "Bạn thích cái này phải không?"
 
Cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hai người, lúc nhìn thấy Hứa Bùi, vẻ mặt biến thành vẻ kinh ngạc, "Ấy, là cậu à trai đẹp."
 
Đồng nghiệp bên cạnh cô ta hỏi: "Ô kìa, quen nhau à?"
 
Cô gái kia cười đáp: "Không phải, cậu chàng đẹp trai này đã từng đến trụ sở chính công ty tôi mấy lần, hỏi là bao giờ lại ra phần thưởng là chuỗi vòng cổ này. Hèn chi, hóa ra là vì bạn gái thích cái này."
 
Nhan Thư hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Bùi.
 
Có lẽ vì nhìn quá chăm chú nên mắt cô hơi cay cay.
 
Cô nhớ có mấy lần Quan Văn Cường đều nói không biết anh đi đâu làm chuyện gì, bây giờ xem ra có lẽ là đi hỏi chiếc vòng cổ này cho cô.
 
Trên cổ có cảm giác mát lạnh.
 
"Đeo xong rồi."
 
"Ồ."
 
Hứa Bùi không nói nhiều, xoay người đi, "Đi thôi."
 
"Ơ, dạ."
 
--

 
Trước màn hình lớn, mấy người có vẻ là sinh viên đang bàn tán rôm rả:
 
"Đôi vừa nãy đẹp đôi ghê!!"
 
"Đúng vậy, ngay cả mặt cũng đẹp như nhau aaaa! Vừa đẹp vừa thông minh! Ghê thật!"
 
Một cô gái mặt tròn ngơ ngác hỏi: "Mấy bạn đang nói ai thế?"
 
"Tiểu Hi, bạn vừa đi vệ sinh nên không nhìn thấy, vữa nãy có một cặp trai xinh gái đẹp giành chiến thắng đó." Nữ sinh bên cạnh miêu tả quá trình giải đề chấn động lòng người ban nãy một cách sinh động, "Đến rồi, đến rồi."
 
Tiểu Hi nhìn theo ánh mắt của mọi người, rồi lập tức ngây ra như phỗng.
 
Hứa thần?
 
Thế mà mình lại gặp được Hứa thần ở đây!
 
Có điều, nếu là Hứa thần thì một loạt các thao tác cao siêu mà cô bạn hình dung chẳng phải lập tức trở nên dễ hiểu sao?
 
Người ta đã giành được giải đặc biệt của cuộc thi CUMCM năm nay, bài luận còn được đăng lên trang chủ của trang web chính thức, là người duy nhất có vinh dự này trên khắp thế giới. Tham gia một cuộc thi Sudoku nhỏ nhặt thôi mà, chẳng có gì kỳ lạ cả.
 
Điều cô ta tò mò bây giờ là, cô gái đi cùng anh có phải Thư Nhu Nhi không.
 
Còn chưa nghĩ xong, đại não của cô ta lại bị chấn động một lần nữa.
 
Cô gái đi theo sau Hứa thần, lại là, lại là Nhan Thư!!
 
Mà cô ta vừa nãy còn ngồi trong nhà vệ sinh, hóng hớt trong bài đăng "Nhan Thư đã bám riết lấy Hứa thần như thế nào"!
 
Tiểu Hi nhìn hai người nọ bằng ánh mắt trăm mối cảm xúc.
 
Hai người đi rất gần nhau, hình như Nhan Thư đã nói gì đó, Hứa thần quay đầu lại cười với cô.
 
Nụ cười kia, nói sao nhỉ?
 
Cô ta không thể hình dung được, nói tóm lại tuyệt đối không giống như đang bị Nhan Thư bám riết không tha.
 
Trong lúc lòng dạ của Tiểu Hi đang chấn động, hai người kia đã lần lượt ra khỏi khu chơi game, bóng lưng họ biến mất ở khúc ngoặt.
 
Cô ta vô thức đuổi theo sau.
 
Chẳng mấy chốc, cô ta đã nhìn thấy Hứa thần khom tấm lưng thon gầy thẳng tắp của mình xuống, ngồi xổm trước mặt Nhan Thư trong khu trung tâm thương mại tấp nập người qua.
 
Hai người đều có vẻ ngoài cuốn hút, từ lâu đã thu hút biết bao ánh mắt người qua đường.
 
Nhìn thấy hành động này của chàng trai, mọi người vô thức dừng bước, nhìn về phía anh.
 
Hứa thần làm như không nhìn thấy, khuôn mặt vẫn bình thản, thắt lại dây giày cho Nhan Thư một cách cẩn thận.
 
Tiểu Hi vô thức há hốc miệng.
 
Trong khi đang trố mắt sững sờ, cô ta không quên lấy điện thoại ra, thẫn thờ chụp ảnh lại một cách máy móc.
 
--
 
Nhan Thư theo sau Hứa Bùi ra khỏi khu vui chơi.
 
Đến bây giờ cô vẫn còn thấy hơi lâng lâng.
 
Giống như cảm giác não bộ và trái tim cùng ngừng hoạt động, sau đó rơi vào mê man.
 
Anh ấy thích mình ư?
 
Có phải thế không?
 
Nhan Thư cúi đầu, nhìn xuống trước ngực mình.
 
Chuỗi vòng cổ pha lê hình giọt nước phản chiếu những luồng sáng lấp lánh li ti, hắt vào trong đôi mắt long lanh của cô.
 
Cô hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên gọi: "Hứa Bùi"
 
Hứa Bùi vừa quay đầu lại đã rơi vào đôi mắt ngời sáng của cô gái phía sau.
 
Đôi đồng tử đen láy chỉ chứa được mỗi mình anh và ánh đèn rải rác sau lưng anh.
 
Anh nhìn cô, đáp lại một tiếng "ừ" nhẹ bằng âm mũi.
 
Nhan Thư hít sâu một hơi, "Có phải anh thích --" em không?
 
Còn chưa hỏi xong đã bị anh túm lấy cổ tay, "Cẩn thận."
 
Nhan Thư nghi hoặc nhìn anh.
 
Hứa Bùi rũ mắt, quét mắt qua chân cô, "Dây giày của em bị bung rồi."
 
Nhan Thư: "..."
 
Em đang hỏi một vấn đề cực kỳ cực kỳ quan trọng đấy!
 
Có thể đừng để ý đến dây giày được không!
 
Cô âm thầm oán trách trong lòng, còn ngoài mặt chỉ ngại ngùng "Ồ" một tiếng.
 
Khi cô đang định ngồi xổm xuống thắt lại dây giày, một chiếc điện thoại được nhét vào tay cô, sau đó là giọng của Hứa Bùi: "Cầm lấy."
 
Giây kế tiếp, Nhan Thư đã nhìn thấy Hứa Bùi khom người, ngồi xổm trước mặt cô, ung dung thắt dây giày cho cô.
 
Sau đó anh lại chậm rãi đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
 
Nhan Thư vô thức đuổi theo bước chân anh, trong lòng cân nhắc xem làm sao để tiếp tục hỏi anh.
 
Đang mải nghĩ ngợi, lại nghe Hứa Bùi bình thản nói: "Phải."
 
Nhan Thư không kịp phản ứng, "Dạ?"
 
"Anh nói là..." Hứa Bùi dừng bước, ngoảnh lại, ánh mắt bắt lấy đôi mắt cô, chất giọng trầm ấm của anh vang lên, rõ ràng từng chữ một:
 
"Phải, anh thích em."