Thương Hiên cùng Linh Đang ăn một bữa tối, lại để anh thấy thêm một mặt khác của cô. Là đàn ông con trai, khi nói chuyện cũng không tránh khỏi ít nhiều nhắc đến mấy vấn đề kinh tế chính trị khô khan. Làm anh kinh ngạc là, cô như thể chuyện gì cũng không biết rõ, nhưng khi anh giải thích, cô có thể nêu ra những quan điểm mới mẻ nhưng không kém phần sâu sắc. Lúc này anh mới biết, người con gái ngồi trước mặt anh không phải là một tiểu thư trong lồng kính được nuông chiều lớn lên, mà là một cô gái có tri thức, có tầm nhìn, nhưng lại không có dã tâm.
Thương Hiên là cậu ba nhà họ Thương, dĩ nhiên từ nhỏ đã thấy không ít tranh đấu gia tộc. Nếu không phải nhờ bản thân có chút bản lĩnh giả ngu, có lẽ anh cũng đã bị nuốt trọn vào trong đó từ lâu. Tam thiếu gia nhà họ Thương, bên ngoài cực lực xây dựng hình tượng thiếu niên ham chơi, không màng thế sự, bên trong lại luôn quan sát, cảnh giác, âm thầm xây dựng cho mình một thế lực riêng. Cũng không phải anh muốn tranh cái gì, chỉ là muốn tự bảo vệ bản thân.
Linh Đang cũng không biết chuyện này. Cô vẫn luôn xem Thương Hiên là một nhân vật được phác họa trong sách. Cuốn sách đó lại tình cờ là một cuốn thịt văn, dĩ nhiên không có miêu tả nội tâm và bí ẩn sau lưng mỗi nhân vật là bao nhiêu. Cũng có thể những nhân vật trong cuốn sách đó thật sự nông cạn theo bối cảnh tác giả cho họ, nhưng cô vẫn không nghĩ rằng thế giới mà cô đang sống, dù không phải là ‘hiện thực’ của cô, cũng là hiện thực của bọn họ. Bọn họ là người tồn tại trong thế giới này, bọn họ có cuộc sống bôn ba đầy âm mưu của chính mình, chứ không phải chỉ là những nhân vật “chết,” chỉ dựa vào y y a a qua ngày mà sống như trong tiểu thuyết.
Có điều vấn đề này tựa hồ vẫn không quá quan trọng đối với Linh Đang. Cô quản cmn bọn họ âm mưu dương mưu cái gì, bây giờ cô chỉ muốn tận hưởng thanh xuân thuần khiết vui vẻ mà thôi.
Nhưng mà, qua cuộc nói chuyện tối nay với Thương Hiên, nếu Linh Đang không nhận ra Thương Hiên con người này không đơn giản như vẻ bề ngoài thì cô cũng quá thẹn với 10 năm kinh nghiệm làm truyền thông của cô đi. Tin tức của anh ta rất linh thông, trí nhớ rất chi tiết, suy luận nhạy bén cùng cách nhìn nhận vấn đề rất ‘bossy.’ Khi anh ta nói đến cách giải quyết một vấn đề nào đó, anh ta hoàn toàn dùng cái nhìn của một người đứng trên cao để nói, như thể anh ta hoàn toàn nắm trong tay nhân lực cùng tài lực giúp anh ta ra mặt, mà không phải là một con người phải tự thân vận động.
Linh Đang cũng có suy đoán cho riêng mình. Người sống trong gia tộc lớn chắc chỉ có cô bé nữ phụ vì không được quan tâm nên mới có cách hành xử xúc động, nghĩ gì cũng bày hết lên mặt cho người ta xem như vậy, cũng là một thành phần hiếm hoi trong xã hội thượng lưu.
Tính cách của Trình Linh Đang cô nếu xét theo một mặt nào đó thì cũng khá giống Diệp Linh Đang. Cô ghét phải giả nhân giả nghĩa trước mặt những người cô không thích, cũng không bao giờ ủy khuất bản thân phải chịu thiệt mà không đánh lại. Chỉ là cách làm của Trình Linh Đang là tận lực tránh xa rắc rối, còn Diệp Linh Đang trẻ tuổi bốc đồng lại thường xuyên bị hại mà đâm đầu vào rắc rối.
Hai người tán gẫu, lại ăn, lại tán gẫu, lại ăn một lúc thời gian đã vun vút bay đi. 8 giờ tối, đèn đường đã sáng trưng, nhiệt độ ngoài trời cũng giảm hẳn. Linh Đang ra ngoài vào buổi chiều chỉ tùy tiện mặc một chiếc cardigan mỏng, lại không ngờ trễ thế này mới bắt đầu về nhà. Ra khỏi cửa hàng, cô khẽ rùng mình một cái.
Một chiếc áo khoác màu đen xuất hiện trước tầm mắt cô. Nhìn sang, cô thấy Thương Hiên đang nở một nụ cười tỏa nắng dù bây giờ là ban đêm. Linh Đang nhíu mày, cười cười, vừa định mở miệng ra từ chối thì lại nghe anh lên tiếng:
“Em cứ lấy đi. Anh không lạnh. Cũng để cho anh làm gentleman một lúc chứ?” – Anh nghịch ngợm nháy mắt làm cô phì cười. Cô cũng không câu nệ nữa, lấy áo anh khoác vào. Cô đứng trước cửa nhà hàng nhìn theo bóng lưng anh đang nhỏ dần đi về phía chiếc xe, thở dài một hơi.
Thương Hiên, nếu anh không phải là nam chính thì thật tốt.
Tối hôm đó, Linh Đang cũng không xem tiểu thuyết mà đi ngủ sớm, một giấc không mộng mị đến tận giữa trưa hôm sau. Cô phát hiện mình mập lên một chút, cơ thể cũng yếu ớt hẳn, hẳn là vì suốt ngày nằm trên giường ăn uống kết hợp với giờ giấc sinh hoạt rối loạn. Cái lối sống sâu gạo này hẳn là phải thay đổi thôi.
Đánh răng súc miệng lại nấu mấy món đơn giản, cô xử lý xong bữa trưa, định bụng lại lên giường đọc truyện thì sực nhớ ra tiệc tối nhà họ Diệp, lại đánh một cái thở dài. Linh Đang phát hiện gần đây cô thở dài rất nhiều, nhất là khi nghĩ đến nhóm nam chính hay những sự kiện xoay quanh cái tổ hợp đó.
Tiệc tối định là sẽ bắt đầu lúc 5 giờ, nhưng với thân phận là con gái nuôi nhà họ Diệp, Linh Đang phải đến sớm hơn vài tiếng đồng hồ, trên danh nghĩa là giúp đỡ tổ chức bữa tiệc. Như trong nguyên tác, Diệp Linh Đang ăn mặc sặc sỡ rồi giữa buổi tiệc mới chạy đến làm loạn. Bây giờ Trình Linh Đang không có tâm tư tranh giành, dĩ nhiên công phu mặt ngoài vẫn phải làm đầy đủ.
Cô bỏ lễ phục vào túi, ăn mặc đơn giản rồi xuống hầm lấy xe, một đường lái về nhà họ Diệp.
Phải nói, bữa tiệc tối nay đối với con người thích xem kịch sống như Trình Linh Đang cô quả thật là một dịp không thể bỏ qua. Như trong nguyên tác, trong buổi tiệc này trừ vụ ầm ĩ của cô bé nữ phụ còn có tiết mục nữ chính cùng nam chính số 4 đính hôn, nữ chính vì không muốn hạnh phúc của bản thân cứ thế bị định ra bèn can đảm trước mặt mọi người từ hôn, hành động này cũng chính thức khơi dậy tâm tư của nam chính số 1, nam chính số 3 cùng nam chính số 4. Trong đó, nam số 1 Thương Hiên cùng nam số 4 Tiêu Mặc Vũ là bạn chơi cùng từ nhỏ, lại có quan hệ không tệ với nam số 3 Hoa Vô Thần. Tóm lại, trong buổi tiệc tối hôm nay, lộ tuyến tình cảm của nữ chính cùng dàn hậu cung sẽ chính thức được mở ra. Cô Trình Linh Đang sẽ được xem tận mắt đó nha! Thật là phấn khích!
Nghĩ đến đây, Linh Đang nở một nụ cười vui sướng, chân đạp ga cũng mạnh hơn một chút.
Khi cô về đến nơi thì ba Diệp cùng Diệp Tử Ly vẫn ở công ty, chỉ có mẹ Diệp đang ở trong phòng Diệp Băng Băng, chắc là lại tiết mục mẹ khen con con xấu hổ đây. Linh Đang cũng gõ cửa chào một tiếng rồi về phòng mình.
Ở ký túc xá một tháng, Linh Đang đã quen hẳn với căn phòng nhỏ nhưng ấm áp của mình. Giờ nhìn lại căn phòng to lớn xa hoa, cô có chút không thích ứng được. Thôi kệ, dù sao có giường nằm là đủ.
Nghĩ vậy, Linh Đang lại leo lên giường, bật laptop định đọc tiếp bộ tiểu thuyết cấm luyến siêu sắc kia, lại nghe cửa phòng có tiếng gõ.
“Linh Đang, em là Băng Băng.” – Ngoài cửa vang lên một giọng nói nữ tính êm dịu.
Linh Đang khẽ nhíu mày. Nữ chính đến tìm mình có việc gì?
Trong lòng tuy thắc mắc nhưng cô vẫn nhanh chóng đến mở cửa. Chờ Diệp Băng Băng ngồi xuống, cô mới âm thầm đánh giá kỹ nữ chính một phen.
Đúng là tiểu thuyết bây giờ xinh đẹp ma mị gì đó toàn vứt cho nữ phụ hết rồi. Nữ chính bây giờ á, diện mạo tuy không sắc sảo nhưng thanh tú có thừa, nổi bật là đôi mắt phải to tròn linh động đầy anh khí. Dáng dấp cũng không nóng bỏng nhưng toát ra vẻ khỏe mạnh năng động. Nữ chính nó phải như vậy thì mới nổi bật giữa rừng nữ phụ xinh đẹp, rồi lọt vào mắt các nam chính nam phụ chứ.
Diệp Băng Băng không thể nghi ngờ cũng hoàn toàn thuộc loại hình tượng cỏ dại cứng cáp này. Cô “em gái” này tuy gương mặt không tinh xảo nhưng cũng là mày lá liễu, mũi dọc dừa, môi mỏng hồng nhạt, nước da trắng ngần. Diệp Băng Băng và Diệp Linh Đang là hai loại hình hoàn toàn khác nhau. Diệp Băng Băng là kiên cường hồn nhiên. Mà Trình Linh Đang hiện tại trong thân thể Diệp Linh Đang lại là lãnh mạc cao nhã. Dù là loại nào thì cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của bên còn lại.
“Có việc gì sao?” – Linh Đang nhấp một ngụm nước, cũng không nhìn thẳng Diệp Băng Băng. Về tình mà nói, Diệp Linh Đang dĩ nhiên không có cảm tình tốt với người đã lấy đi những thứ mà từ nhỏ cô luôn cho rằng là thuộc về mình. Về lý mà nói, dĩ nhiên linh hồn Trình Linh Đang trong thân thể Diệp Linh Đang sẽ chẳng có cảm xúc thừa thải nào với một người không quen biết.
Diệp Băng Băng cúi đầu nhưng tròng mắt hướng lên, khẽ quan sát Trình Linh Đang. Theo cô được biết, người “chị gái nuôi” này điêu ngoa thành tính, nếu có việc gì không hợp ý sẽ dùng lời lẽ cay độc mắng chửi người. Diệp Băng Băng sống khổ cực đã 19 năm, hôm nay được ăn sung mặc sướng, cũng biết tiệc sinh nhật lần này của mình có ý nghĩa to lớn, cũng là bước ngoặt quan trọng cho cuộc đời mình, dĩ nhiên cô không muốn vì người chị đanh đá này mà phá hỏng nó.
Nếu Trình Linh Đang biết được ý nghĩ của Diệp Băng Băng lúc này, chắc chắn sẽ vỗ vai cô ta thật mạnh rồi nói, “Nữ chính à cô nghĩ nhiều” rồi hất tóc quay đi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là Diệp Linh Đang bản gốc thì chắc chắn sẽ đem lại một chút kinh hoảng cho buổi tiệc tối nay.
Đợi một hồi lâu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, Linh Đang ngẩng đầu, hơi liếc mắt sang nhìn Diệp Băng Băng. Cô vừa định hỏi lại thì Diệp Băng Băng đã lên tiếng:
“Xin chị đừng tham gia bữa tiệc tối nay.”
Diệp Băng Băng suy đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có khi vị chị gái nuôi này không tham dự là cách an toàn nhất. Cô ta không quên vị này mấy tháng trước còn vì Hoa Vô Thần mà bắt nạt cô ta. Tối hôm nay Hoa Vô Thần cũng tớ, ai biết vị này sẽ làm ra được chuyện điên rồ gì. Thế nhưng cô ta cũng không tiện đuổi người, cha mẹ cũng muốn giữ mặt mũi nên phải mời Linh Đang đến, chỉ có khi Linh Đang chủ động không đến thì mới có lý do mà giải thích.
Nói thật, suy nghĩ của nữ chính cũng không tệ. Thế nhưng sự lương thiện của cô ta hiện giờ dường như đã bị sự ích kỷ chỉ muốn lo cho bản thân mình nuốt mất. Cô ta không nghĩ đến, nếu như Linh Đang thật sự không tham gia, cô chắc chắn sẽ bị xem như một kẻ chỉ biết ganh tị mà không nhớ đến ơn dưỡng dục của ông bà Diệp suốt mười mấy năm qua. Dĩ nhiên, danh tiếng của Diệp Linh Đang vốn chẳng tốt đẹp gì mấy, nhưng nếu thêm cái danh vong ân bội nghĩa thì chẳng phải tương lai của Diệp Linh Đang xem như chấm dứt rồi ư?
Trình Linh Đang nhíu nhíu mày. Cô hiểu được suy nghĩ của nữ chính, nhưng không có nghĩa là cô phải làm theo. Phải biết, cô Trình Linh Đang lúc này đã không phải là Diệp Linh Đang đáng thương trước kia. Cô sẽ không chủ động đi phá cái gì của nữ chính, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta muốn nói gì thì nói.
Đến đây, cô cũng có chút cảm khái. Cô vẫn nghĩ nữ chính thiện lương trong nguyên tác sẽ không phải là con người bị sự ích kỷ che mắt mà nói ra mấy lời thiếu suy nghĩ như vậy.
“Cô có ý gì?” – Dù biết rõ cô ta có ý gì nhưng Linh Đang vẫn cứ muốn hỏi.
Diệp Băng Băng nghe thấy cô hỏi lại, cắn cắn môi. Cô ta biết người chị gái nuôi này chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế. Nhưng cô gái 19 tuổi vẫn chưa đủ lớn để có đủ mưu kế mà thuyết phục một con người điêu ngoa nghe theo lời mình. Nhất thời, cô ta trở nên lúng túng, lời nói cũng ấp a ấp úng:
“Chị… Có… có thể đừng phá tiệc sinh nhật của em được không?”
Trình Linh Đang nhíu mày, cười cười:
“Ý cô là sao? Tôi muốn phá tiệc sinh nhật của cô?”
“Tóm… tóm lại là em hy vọng chị đừng gây ra chuyện gì là được rồi.” – Cuối cùng, Diệp Băng Băng cũng chọn nói thẳng ra.
“Gây chuyện gì là gây chuyện gì? Cô phải nói rõ để tôi còn không đi gây chứ?” – Trình Linh Đang là ai chứ? Cô chưa bao giờ chịu thiệt, nhất là trong công phu đấu võ mồm.
Diệp Băng Băng trước giờ sống quanh những con người đơn giản trong xóm chợ phố núi, đâu thể nào thắng nổi đầu óc linh hoạt như hồ ly của Trình Linh Đang, đành phải giơ tay đầu hàng:
“Chị, em biết chị thích Hoa Vô Thần. Tối nay anh ta cũng đến đây, nhưng mà em hy vọng chị đừng làm mất mặt nhà họ Diệp, cũng đừng gây ra chuyện thị phi gì trong buổi tiệc ngày hôm nay.”
“Em gái, em cứ nói chị sẽ gây chuyện, nhưng mà lý do để chị gây chuyện là gì đâu? Ăn nói cũng phải có chừng mực một tí, nhé?” – Linh Đang nhếch môi cười cười. Cô không thích nữ chính, cũng không muốn dây dưa với cô ta, nhưng nếu người đưa lên cửa thì cô cũng chẳng ngại tiếp.
Diệp Băng Băng đầu óc đơn giản bị lời nói châm chọc của Linh Đang làm cho nóng đầu. Cô ta cũng xuất ra bản lĩnh đường phố đã được cật lực che giấu suốt một tháng qua:
“Chị đừng có mà nói kháy nói mát cái gì! Ai chẳng biết chị là chuyên gia gây chuyện, lại còn mặt dày đi bám trai? Tôi cho chị biết, buổi tiệc tối nay vô cùng quan trọng đối với tôi. Tôi cũng không cần chị hiểu. Nhưng xin chị nhớ cho, tôi, Diệp Băng Băng sẽ không để chị phá hủy nó. Chị cũng biết ba mẹ xem trọng bữa tiệc này như thế nào. Xin chị đừng làm họ thất vọng.”
Diệp Băng Băng nói những lời này như vô cùng kiên cường mà thành khẩn, như thể ra hết sức bảo vệ một bảo vật trân quý của mình. Nếu đặt trong trường hợp khác, Linh Đang có thể sẽ thưởng thức tính cách không cúi người trước khốn cảnh của cô gái 19 tuổi này. Nhưng vô tình những lời này của cô ta lại là để nhằm vào Linh Đang cô, vậy thì không được hay cho lắm rồi.
“Em gái, không cần nghiêm túc như vậy.” – Trình Linh Đang cười khẩy, đi qua trước mặt Diệp Băng Băng đang ngồi, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn cô ta. “Cũng không cần chị nhắc, một tháng trước ai mới là người phá hủy tiệc sinh nhật của chị đâu nhỉ?” Đối với câu chửi của Diệp Băng Băng, Linh Đang tự động xem nhẹ.
Diệp Băng Băng nghe đến đây liền giật mình, trong mắt xẹt qua một tia bối rối cùng áy áy, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Trình Linh Đang thu hết phản ứng của cô ta vào mắt, lại quyến rũ cười một tiếng, tiếp tục:
“Chị đây sẽ không chủ động đi gây chuyện. Nhưng em gái à, hôm nay em có hơi không biết điều…” – Nói rồi, cô lấy tay khẽ vân vê một lọn tóc của Diệp Băng Băng.
Với loại người tự cho mình là đúng, cứ đem tự tôn trát lên mặt như Diệp Băng Băng, dùng lời chửi thẳng hay dùng hành động chèn ép sẽ chỉ làm cô ta lộ ra tư thái quật cường, đến lúc đó nghẹn tức chỉ có thể là bản thân. Con người đầu óc đơn giản như cô ta dĩ nhiên không thể chịu được nhất chính là lời nói dịu dàng nhưng trong bông có kim. Châm chọc, nhẹ nhàng uy hiếp, giả trang hoa sen trắng là ba chiêu có thể dùng khi đối phó với loại người như Diệp Băng Băng.
Mà Diệp Băng Băng lúc này đầu tiên đã bị ánh mắt lạnh băng của Linh Đang dọa cho sợ run, lại càng vì lời nói của cô mà giận dữ. Cuối cùng, chịu không nổi ánh mắt khiêu khích lại lạnh lùng kia, tức giận đứng phắt dậy rồi chạy khỏi phòng.