Một người trắng trắng sạch sạch, ngay cả tươi cười cũng đều sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy.
“Tiểu Bạch ––– sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tớ, có hẹn với một người a. Còn cậu? Cậu làm gì ở đây đọc từ điển Oxford hả?”
Hôn mê luôn ~~ Tiểu Tân hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Cái đó… Ừm… Ha ha… Tớ kỳ thật đang đợi người, nhưng mà chúng tớ không hợp ý nhau, tớ đang chuẩn bị đi đây.”
“À, hóa ra cậu đã phải đi.” Tiểu Bạch cười hì hì nói, “Như vậy đi, dù sao cậu cũng không có việc gì, ngồi cùng với tớ đi. Tớ là tới gặp bạn chat, có chút sợ hãi á, có cậu ngồi cùng tớ cũng an tâm một chút.”
Có một chút khổ sở. “À, gặp bạn chat à.”
“Đúng vậy.” Tiểu Bạch không khỏi phân bua kéo Tiểu Tân ngồi xuống xong, “Tớ có chút khẩn trương a, lần đầu tiên gặp bạn chat.”
“Tiểu Bạch rất thích nói chuyện phiếm trên mạng?”
“À không, nhưng gần đây tán gẫu có hơi nhiều một chút. Người kia rất thích tán gẫu, lúc nào cũng có thể gặp được.”
“Vậy cậu nhất định tán gẫu vui vẻ lắm nhỉ?”
“Cũng rất được, cảm giác theo đuổi người ta thật thú vị nha.” Tiểu Bạch cười càng vui vẻ.
Tâm Tiểu Tân tự dưng trầm xuống.
“Phải không?” Tiểu Tân cảm thấy bản thân phải cố gắng lắm mới có thể không để tiếng của mình phát run.
“Đúng vậy, theo đuổi người vui vẻ như vậy, tớ trước kia đều chưa từng thử qua na!”
“Cậu… Theo đuổi như thế nào…”
“Tớ hả? Người mà tớ theo đuổi trên mạng kiêu ngạo lắm na! Thường thường trừng mắt trợn mắt với tớ, nhưng càng như vậy, tớ lại càng cảm thấy thú vị.”
“… Phải không? Ha hả… Giống như… Là rất thú vị a…”
“Cậu theo đuổi được không?”
“Hẳn là được, người ấy đồng ý ra gặp mặt, tớ nghĩ ––– người ấy thấy tớ đại khái bỏ chạy cũng không chừng”. Tiểu Bạch cười càng đắc ý.
“Cậu… Theo đuổi người ấy như thế nào…”
“Tớ a.” tiểu bạch ngồi trên ghế dài đung đưa a đung đưa a, “Tớ nói ‘cậu có thể nếm thử xúc động một chút, tỷ như cùng tôi gặp mặt’.”
“Bùm!”
Tiểu Bạch lập tức nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, nâng Tiểu Tân đang ngã úp mặt trên đất dậy.
“Tiểu Thanh, cậu phải kiên trì chịu đựng a, nơi này cách bệnh viện rất xa”. Tiểu Bạch liều mạng quạt tay cho Tiểu Tân.
“Cái đó… Cái đó…” Tiểu Tân giật mình bắt đầu cà lăm, “Cậu là… Cậu là…”
Tiểu Bạch không khỏi có chút buồn cười: “Đúng, tớ là Huy Hiệu Đảng.”
Gót chân Tiểu Tân mềm nhũn, lại muốn trượt xuống. Tiểu Bạch vội vàng đỡ cậu đặt lên ghế xong, trong động tác ––– vô hạn ái muội.
“Muốn tớ làm người hô hấp không?” Tiểu Bạch ghé vào lỗ tai cậu lặng lẽ nói.
Nhẹ nhàng mềm mại. Ngứa luôn vào tận trong lòng.
“Vì cái gì… Muốn dùng loại phương pháp này…”
“Bởi vì cậu thật sự rất ngốc!” Tiểu Bạch hung hăng chọt lên thái dương của cậu mấy phát, “Hơn nữa khuyết thiếu một chút dũng khí.”
Thật ngọt ngào. Tựa như đang bơi lội trong một bình mật.
“A!!!” Tiểu Tân quay đầu, “Cậu làm gì mà véo tớ?”
“Một mình cười ngây ngô cái gì? Véo cậu một chút để nói cho cậu chúng ta hiện tại đang ở bên ngoài.” Tiểu Bạch oán hận nhìn cậu, chậm rãi, trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ, không khỏi quay đầu đi.
“Tiểu Bạch, cậu thật sự là Huy Hiệu Đảng?”
“Thật sự thật sự.”
“Cậu làm thế nào biết tớ cũng vậy?”
“Đã nói cậu ngốc!”
“… Những lời nói của Huy Hiệu Đảng, đều là sự thật.”
“Mỗi câu đều phải?”
“Đúng vậy.” Tiểu Bạch vẫn như cũ nhìn sang nơi khác, cố ý không để cho cậu nhìn thấy mặt mình, “Chuyện tình cảm không thể nói đùa được.”
Tiểu Tân lại bắt đầu cười ngây ngô.
Tiểu Bạch quay đầu lại trợn trắng mắt, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy ý xấu, “Kỳ thật… Cũng không phải tất cả đều là sự thật.”
“A???” Tiểu Tân quả nhiên nóng nảy.
“Cái trò chơi kia a ––– cậu cửa miệng của tớ không phải ‘toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ’.” Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Tiểu Bạch như một đóa hoa.
Tâm can của Tiểu Tân lại bắt đầu co lại khi nhớ tới vị trí hiện tại. “Đó là cái gì?”
“… Đi thôi, về nhà.”
“Tiểu Bạch, nói đi ––– người ta rất muốn biết…”
“Đi thôi.”
“Tiểu Bạch …”
“Cậu thật đúng là ngốc na!”
Tiểu Bạch bỗng nhiên đứng lại, quay đầu, cười, nhìn chăm chú vào cậu, dùng một loại ngữ khí thật dịu dàng nói.