Vào một ngày đẹp trời, cô đang nằm trên giường say sưa ngủ như một con mèo. Bỗng từ đâu một tiếng kêu thất thanh đập vào tai cô:
_ Dậy! Dậy mau đi! - Ái Ngân đến nhà kêu cô dậy đi học
Mắt còn lim dim, cô cất giọng:
_ Cho tớ ngủ thêm chút nữa đi mà!
_ Nếu bây giờ cậu không thức dậy, chúng ta sẽ bị trễ học mất, cậu không nhớ “bà cô” giám thị ấy à. – Ái Ngân chưa kịp nói dứt câu, cô đã lập tức bước xuống khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân trong chớp nhoáng. Thế là hai đứa đèo nhau đi trên một chiếc xe đạp, Ái Ngân chở cô, còn cô ngồi đằng sau ăn ngon lành ổ bánh mì. Nhắc đến chuyện cô sợ bà cô giám thị là bởi vì cô thường xuyên đi trễ, và có một lần bà ấy bắt cô đi nhổ hết cỏ ở một góc sân, từ hôm đó trở về sau cứ hễ mỗi lần nhắc đến hai từ “giám thị” là cô rùng mình.
Hai đứa đến trường chỉ vừa gửi xe xong, phóng nhanh đến trước cửa lớp là vừa vào học. Cô thầm nghĩ:
_ Thật cũng may, không thôi hôm nay lại không xong với bà cô đáng ghét đó nữa rồi!
Cô vừa nghĩ thì bà ấy vừa đi đến trước mặt cô. Quá hoảng hốt cô liền ba chân bốn cẳng chạy vào trong lớp, sợ bị phát hiện là đang nói xấu bà ấy
Hai tiết học trôi qua với cô thật nhàm chán, vì trong đầu cô chỉ nghĩ đến được ngủ mà thôi ( thật đúng là con heo mà). Thế là ra chơi cô liền rủ Ái Ngân cùng xuống căn teen với cô, cả hai ăn uống no nê, và lại bắt đầu cho những tiết học tiếp theo.
_ Tùng!Tùng!Tùng!- cuối cùng tiếng trống báo hiệu giờ ra về đã đến, cô cùng Ngân liền phóng như bay ra bãi giữ xe, ở đó có biết bao chàng trai xin phép được đưa đón cô về mà cô chẳng chịu.
Về đến nhà, chỉ vừa kịp thưa ba mẹ đi học về là cô liền bay lên lầu nhảy xuống cái giường yêu dấu của cô đánh một giấc, nhưng chỉ được nửa tiếng là mẹ của cô đã kêu cô xuống ăn cơm rồi.
Vừa ăn cơm cô vừa kể biết bao chuyện vui buồn ở trường mà cô hặp phải. Ăn xong cô lại đánh một giấc ngủ tiếp theo (đúng là heo mà). Lúc này ba mẹ cô đã đi công chuyện nên chỉ còn cô ở nhà một mình nên tha hồ ngủ mà không bị ai làm phiền.
· Biệt thự nhà họ Hoàng
Thì ra ba mẹ Bảo Như đã tới đây, họ tới để nhắc chuyện hôn ước xưa kia giữa gia đình họ Lâm với gia đình họ Hoàng. Hồi trước, ba của Bảo Như và Minh Hoàng là hai người bạn thân với nhau, và lúc đó họ hứa cho con cái của họ lấy nhau, ngay từ khi đứa bé còn chưa ra đời. Sau này vì sự nghiệp riêng của hai gia đình nên mỗi người một nơi. Ba mẹ của Minh Hoàng gặp thời cơ may mắn nên đã ăn nên làm ra và phát triển đến tận bây giờ. Lúc này vì gia đình họ Lâm đang vướng phải một số nợ khá lớn nên đành tìm tới nhà họ Hoàng để giúp đỡ. Tiện thể nhắc đến chuyện hôn ước để có thể đưa con gái mình đến đây ở để tránh những bọn chủ nợ xấu xa thường xuyên đến nhà ông bà để đòi nợ. Có lần Bảo Như từng chứng kiến cảnh dữ tợn ấy đến giờ vẫn còn bị ám ảnh.
Hai gia đình trò chuyện với nhau cũng rất vui vẻ. Gia đình họ Hoàng hứa sẽ giúp đỡ gia đình họ Lâm trả hết nợ. Nói đến đây, chợt từ trên lầu bước xuống một chàng trai mặt mài sang rỡ nhưng rất lạnh lùng, anh cất lời:
_ Con chào ba mẹ! Chào hai bác!-gương mặt lạnh lùng không chút khì sắc
Ông Lâm_ba của Minh Hoàng giới thiệu:
_Đây là con trai tôi, và cũng có thể nói là con rể tương lai của anh chị đó!
_Chào con!-Ba mẹ Bảo Như nói
Ông Lâm tiếp lời:
_ Hiện giờ cô đang thay tôi nắm hết cả quyền hành công ty, già cả như chúng ta cứ an hưởng tuổi già, mọi việc cứ để cho lớp trẻ cô làm thôi anh chị ạ!
_ Anh nói phải, nhưng hiện giờ con gái tôi còn nhỏ với lại cô rất bướng chưa làm được việc gì cả nên hai thân già này cứ còng lưng mà làm! – ba Bảo Như nói.
Cả 4 người cứ thế trò chuyện với nhau, còn Hoàng Minh thì đến công ty. Đến chìu họ ra về.
· Nhà họ Lâm
_con theo mẹ xuống phòng khách đi, ba mẹ có chuyện muốn nói!
Thế là Bảo Như cùng mẹ theo xuống phòng khách
_ Con ngồi xuống đây đi ba mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con!
_Dạ! chuyện gì ba mẹ làm nghiêm trọng thế nhỉ?
_ Con gái à! Con cũng đã lớn rồi, ba mẹ không thể sống đời với con được, rồi cũng sẽ có một ngày ba mẹ sẽ xa con, đến lúc đó con phải tự mình sống và bươn chải trên cõi đời này một mình rồi!
_Ba…mẹ…Sao tự nhiên ba mẹ lại nói thế chứ…có chuyện gì xảy ra à…?
_Không…không có chuyện gì xảy ra đâu con. Chẳng qua có chuyện này ba mẹ hơi khó nói..
_ có gì ba mẹ cứ nói đi ạ, con đang lắng nghe đây….
_Con à, lúc trước gia đình ta còn nghèo, ba mẹ sống ở dưới quê có thân với một người bạn. Ông ấy có một cậu con trai khôi ngô tuấn tú nên ba mẹ đã hứa hôn cho con với cậu ấy sẽ lấy nhau khi nào con trưởng thành. Bây giờ con cũng đã lớn rồi đủ tuổi để đi đến kết hôn nên ba mẹ dự định sẽ tìm một ngày tốt để làm đám cưới cho tụi con. Con đồng ý chứ?
_ Ba mẹ nói sao? Hứa hôn à? Chuyện gì thế này???
_ con từ bình tĩnh đã, cậu ấy rất hiền ngoan lễ phép!
_ dù người ta có như thế nào, con cũng không đồng ý đâu, chuyện hôn nhân là chuyện của cả đời con phải tự do con quyết định! Con chào ba mẹ, con lên phòng ngủ đây, ba mẹ ngủ ngon!
Chỉ vừa dứt lời Bảo Như lập tức ba chân bốn cẳng chạy ngay lên phòng nếu không thôi sẽ bị ba mẹ tra tấn tiếp.
· Biệt thự Hoàng gia
_ Con về rồi à, ngồi xuống đây ba nói chuyện tí nào! –ông Hoàng nói
_ Có chuyện gì thế?- hắn lạnh lùng trả lời.
_ chuyện lúc chiều có ba mẹ tiểu Như ở đây chắc hẳn nghe nói hứa hôn con rất ngạc nhiên phải không?
_Là thật sao?
_ừ, lúc trước gia cảnh ta còn khó khăn sống ở dưới quê chung với gia đình họ Lâm nên lúc ấy ba đã hứa đến khi tụi con trưởng thành thì ba mẹ sẽ cho con và con bé ấy đính hôn với nhau!
_ con hiểu chữ tính là quan trọng nhưng con sẽ không đồng ý chyện này đâu, mong ba hãy hiểu cho con, chào ba!
Ông Hoàng ngồi ở đấy vẻ mặt u sầu nhìn theo bóng con dần bước lên.
Tối hôm ấy cả hai cùng không ngủ được, khi nhắm mắt lại nhớ đến lời ba nói, phải kết hôn với một người chưa từng quen biết.