Khi Gió Lại Thổi

Chương 19: Quất Roi



"Tôi là Vương Điền Hương, người Côn Sơn Tô Châu, 38 tuổi, nguyên danh Trần Nho, tên hiệu Trần Tam Bì...!Năm Dân quốc thứ 5, phụ thân Trần Chi Hoàn được thuê vào Cầu Trang, tôi theo ông ấy cùng nhau đến Cầu Trang làm việc, sau đó trong lúc vô tình nghe được tin Cầu lão trang chủ có giấu bảo tàng...!
"Năm Dân quốc thứ 21, Cầu trang chủ chết ở nhà hát Lan Tâm Thượng Hải, Cầu gia sụp đổ trong một đêm...!Năm Dân quốc thứ 23, Đới Lạp tìm được tôi lúc ấy đang nghèo khó vất vả, nói muốn cho tôi tiền, để tôi mở kỹ viện ở Cầu Trang, điều kiện là âm thầm thay ông ta tìm kiếm tung tích bảo tàng Cầu Trang năm đó...!
"Ông chủ Đới có ơn cứu mạng với tôi, cho nên tôi tự nguyện gia nhập Quân Thống, trở thành Cô Châu của Hàng Châu...!Kỹ viện mở cửa làm ăn, người lui tới nơi đó đều là các đại quan quyền quý.

Con người trong lúc tình mê ý loạn là dễ dàng tiết lộ bí mật nhất, nhờ vậy tôi thu thập được rất nhiều tình báo từ các quan viên, âm thầm hồi báo cho Đới Lạp...!
"Thượng cấp trực tiếp của tôi chính là Đới Lạp, hạ tuyến có mật danh Hồ Điệp, từng làm kỹ nữ trong kỹ viện, tên là A Hương, hiện tại tôi cũng không biết cô ta ẩn thân ở đâu, ngày thường chúng tôi đều truyền tình báo bằng ám hiệu thông qua bảng thông báo trong thành, không trực tiếp gặp mặt..."
Đọc xong ba trang khẩu cung của Vương Điền Hương, Trương Tam Bắc cảm giác như cổ họng bốc khói, mệt đến ngất ngư, hắn coi như đã hiểu vì sao trưởng quan để mình ở lại đây.

"Trương bí thư, anh nghe ra vấn đề gì không?" Lý Ninh Ngọc nhướn mi hỏi.

"Không có vấn đề gì, tiền nhân hậu quả đều rất rõ ràng a!" Trương Tam Bắc mặt đầy nghi hoặc, lại lật báo cáo một cái, quả thật không nhìn ra sai sót gì.

Lý Ninh Ngọc làm ra vẻ huyền bí cười một tiếng, rút một tờ giấy từ trong tay hắn, đưa đến trước mắt Cố Hiểu Mộng, nhìn như muốn dán vào trên mặt cô: "Cố sở trưởng nhìn xem, những chữ này càng về sau càng run đến không ra hình dáng gì, còn viết sai không ít chỗ, có thể thấy, rõ ràng người viết đang căng thẳng."
Cố Hiểu Mộng hơi ngửa về sau, tránh đi tờ giấy khẩu cung, phía trên đó tựa hồ vẫn còn dính mùi máu của Vương Điền Hương.

Cô ung dung đáp: "Thân phận bị vạch trần, chết đến nơi rồi, ai mà không căng thẳng?"
"Nhưng mà từng chữ từng câu của hắn lại hết sức thông thuận, không giống như lời khai viết ra ngay lúc đó a!" Lý Ninh Ngọc giả vờ kinh ngạc cảm khái.

Trương Tam Bắc bừng tỉnh hiểu ra, lướt qua hai tờ giấy trong tay, phụ họa nói: "Đúng vậy! Làm gì có ai ngay tại chỗ viết lời khai lại có thể lưu loát được như vậy! Sở trưởng thật lợi hại! Liếc mắt liền nhìn ra vấn đề!"

"Thu hồi lời nịnh bợ của anh đi." Lý Ninh Ngọc quay đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, lại hướng về phía Cố Hiểu Mộng hỏi, "Cố sở trưởng không giải thích một chút sao?"
Cố Hiểu Mộng không chút để ý, đối đáp trôi chảy: "Cái này có gì mà giải thích? Hắn nhất định là đã sớm dự cảm được mình sẽ bị bắt, nghĩ trong đầu từ lâu rồi.

Tôi khuyên Thẩm sở trưởng đừng quá rốt ruột lập công, nghi thần nghi quỷ."
"Được, xem ra Cố đại sở trưởng của chúng ta nhất định không chịu thừa nhận khẩu cung có vấn đề rồi?" Lý Ninh Ngọc đem lời khai vỗ lên bàn, Cố Hiểu Mộng không động đậy, duy trì trầm ổn, khóe miệng vẫn đang cười.

"Nếu không tin, có thể đi tìm chuyên gia bút tích để giám định, nhìn xem đây có phải là nét chữ của Vương Điền Hương hay không!"
Cố Hiểu Mộng ung dung bình thản như vậy, khiến cho Lý Ninh Ngọc nhớ tới bản thân trước kia, trùng hợp chính là, nhân vật bản thân sắm vai hôm nay cũng cực kỳ giống Ryukawa Hihara.

Cô đổi đề tài: "Cô chắc như đinh đóng cột như vậy, tôi tin tưởng đây là Vương Điền Hương đích thân viết.

Nhưng ngộ nhỡ, hắn bị người uy hiếp thì sao? Nói cách khác, có người đã chuẩn bị sẵn lời khai, kêu hắn chép một phần."
Trong lòng Cố Hiểu Mộng loáng lộp bộp, thật đúng là bị Lý Ninh Ngọc đoán trúng rồi, đây là muốn làm gì?
Lý Ninh Ngọc nói tiếp suy đoán của mình: "Theo tôi biết, Vương Điền Hương luôn luôn kính mộ cô, có phải hắn biết được chuyện gì, cho nên mới chủ động gánh lấy tội danh Cô Châu, vì an nguy của Cố sở trưởng?"
Cố Hiểu Mộng phì cười ra tiếng: "Thẩm sở trưởng, cô thật sự không biết hay là giả bộ không biết? Vương Điền Hương xuất thân từ đâu? Kỹ viện! Thứ người như hắn có thể có mấy phần chân tình? Theo đuổi tôi cũng chẳng qua là coi trọng địa vị tài sản của nhà tôi, cô nói thứ người như vậy có thể chịu mất mạng vì tôi sao, thật quá nực cười!"
"Nghe cũng có lý!" Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, quay lại nói, "Vậy có phải là cô nắm được thóp của hắn, khiến cho hắn không thể không thừa nhận bản thân là Cô Châu, thay người nào đó ôm lấy tội danh này?"
Thì ra là như vậy! Cố Hiểu Mộng bây giờ mới hiểu được ý định của Lý Ninh Ngọc, cuối cùng tiếp lấy lời cô: "Mấy lời suy đoán không có bằng chứng xác thực này của Thẩm sở trưởng, là đang muốn ám chỉ tôi mới thật sự là Cô Châu sao?"
"Cố sở trưởng đúng là quá thông minh!" Lý Ninh Ngọc thở dài nói, "Cô Châu muốn tìm kẻ chết thay trong Bộ Tư Lệnh, mà trong năm người kia, người cô hiểu rõ nhất chính là Vương Điền Hương, cho nên..."
"Thẩm Ngọc Điệp!" Cố Hiểu Mộng lạnh lùng quát, hai tay giãy dây trói, kích động không ngừng, "Vô căn cứ vu cáo thiếu tá của đảng và nhà nước, cô sẽ phải gánh vác hậu quả!"
"Nếu không có tư tâm, vì sao Vương Điền Hương vừa khai nhận xong liền bắn chết hắn! Vì sao không đem người giao cho Đại tá Mitsui xử trí!" Lý Ninh Ngọc thầm nghĩ, Hiểu Mộng làm vụ án này quả thực không đủ chu toàn, có thể moi ra quá nhiều sơ hở, tuy đều là vấn đề tiểu tiết, nhưng nếu đem những chi tiết nhỏ này dồn lại một chỗ, chúng có thể trở thành một sơ hở lớn.


May mắn là, trước đây không ai hoài nghi.

Cố Hiểu Mộng rất là bất mãn: "Đại tá Mitsui giao cho tôi toàn quyền phụ trách việc này, hắn còn không dị nghị gì, cô dựa vào cái gì hoài nghi tôi?"
"Vậy thì chứng minh cho tôi thấy, cô không phải là Cô Châu, không phải là gián điệp của Đới Lạp đi!" Lý Ninh Ngọc nói, đi đến trước giá tra tấn, bên trên đầy ắp hình cụ.

Muốn rửa sạch toàn bộ hiềm nghi của Cố Hiểu Mộng, trước hết phải gán vào người em ấy tội danh nghiêm trọng nhất, một khi thoát khỏi hiềm nghi lớn nhất, chứng minh Cố Hiểu Mộng trung thành với Uông Tinh Vệ, vậy thì thứ khác chỉ là chuyện nhỏ.

Tốt nhất là Kê Minh Tự cuối cùng chịu tin tưởng Vương Điền Hương là Cô Châu, nếu không tin, ít nhất không thể hoài nghi "lòng trung thành" của Cố Hiểu Mộng.

Việc hiện tại Lý Ninh Ngọc muốn làm, chính là ở thời điểm bất đắc dĩ nhất, đem vấn đề quy chụp thành "Cố Hiểu Mộng nóng lòng lập công, bị Cô Châu thật sự lừa gạt, dẫn đến không làm tròn bổn phận" —— vừa hay có thể giao cho Lý Sĩ Quần thứ mà hắn muốn, một điểm yếu có thể sử dụng để uy hiếp Cố Dân Chương.

Chuyến này trở về, Lý Sĩ Quần nhất định sẽ gọi Trương Tam Bắc đến hỏi chuyện, chỉ cần để Trương Tam Bắc tin tưởng hết thảy những thứ này, là có thể ở chỗ Lý Sĩ Quần lừa gạt vượt qua kiểm tra.

Cho nên màn diễn hôm nay, cô nhất định phải lưu lại Trương Tam Bắc làm khán giả.

Lý Ninh Ngọc từ trên giá chọn một cây roi da nắm trong tay, nhìn đám hình cụ xếp thành hàng, cảm khái nói: "Nghe nói Vương Điền Hương nổi tiếng là chuyên gia thẩm vấn, người cứng đầu mấy đi nữa cũng chạy không thoát 24 hình phạt của hắn."
"Đều là mấy thủ đoạn hạ cấp." Cố Hiểu Mộng hừ lạnh, nghĩ tới Vương Điền Hương cô liền cảm giác muốn ói, làm hán gian làm đến mất hết nhân tính như hắn, chết cũng không có gì đáng tiếc.


"Đừng sợ, tôi không có ác như hắn, chỉ biết vài thứ đơn giản." Nói xong, cô bẻ cong roi lên, nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay.

Cố Hiểu Mộng bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn: "Có bản lãnh thì đánh chết tôi, chỉ cần tôi còn một hơi thở, chờ đến khi tố cáo lên Kê Minh Tự, Thẩm Ngọc Điệp, tôi sẽ cho cô chết không yên!"
"Được thôi! Tôi chờ!" Lý Ninh Ngọc mãnh liệt quơ roi, Cố Hiểu Mộng trừng mắt nhìn chằm chằm.

"Vút!" Roi vụt qua không khí, phát ra âm thanh bạo liệt, song lại không rơi vào người Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc bị Trương Tam Bắc ấn tay xuống.

"Không được đâu Sở trưởng!" Trương Tam Bắc cẩn thận tưởng tượng, Cố Hiểu Mộng nói có lý, vô căn cứ vu cáo quan viên của đảng và nhà nước, còn là con gái của Cố Dân Chương, ngộ nhỡ cấp trên trách tội xuống, Thẩm Ngọc Điệp không sợ chết, hắn sợ mình chịu không nổi!
Trương Tam Bắc ở bên tai Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngài không phải nói chỉ hù dọa một chút sao, nếu thật đánh ra vấn đề gì, không dễ giao phó với thượng cấp đâu!"
"Trương bí thư, anh có phải muốn chuyển tới Tiễu Tổng không?" Nói xong Lý Ninh Ngọc đẩy tay hắn ra, Trương Tam Bắc bị câu nói uy hiếp này dọa sợ rụt tay về.

Lý Ninh Ngọc nắm chặt roi trong tay, âm thầm vui mừng, may mà có Trương Tam Bắc ngăn lại, bắt cô đánh Cố Hiểu Mộng, cô làm sao có thể xuống tay được.

Nhưng khán giả còn ở chỗ này, màn diễn này vẫn phải diễn thôi.

Cô cong roi đặt dưới cằm Cố Hiểu Mộng, cưỡng bách đối phương ngẩng đầu đối mặt với mình.

"Tại sao lại vu cáo Vương Điền Hương? Cô rốt cuộc có mục đích gì?" Lý Ninh Ngọc diễn lại màn chất vấn ban nãy.

"Cô luôn miệng nói là tôi vu cáo, nhưng khẩu cung của Vương Điền Hương giấy trắng mực đen rõ rành rành, những chứng cứ chứng minh hắn là Cô Châu đều đã được viết ra toàn bộ, cô không đi tra hắn, ngược lại tới hỏi tôi, đây chính là thực lực của Số 76 các người sao? Tôi khuyên cô hãy trở về thẩm vấn lại tên phản đồ Quân Thống kia đi, còn hơn là lãng phí thời gian trên người tôi!" Giọng nói Cố Hiểu Mộng tràn đầy khinh bỉ.

Trương Tam Bắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vụng trộm phẩy tay ra hiệu Cố Hiểu Mộng đừng nói nữa, hắn thậm chí còn nhìn thấy gân xanh giật giật trên huyệt thái dương của Thẩm Ngọc Điệp.


Nhưng Cố Hiểu Mộng cứ như thể không sợ cây roi trong tay Thẩm Ngọc Điệp chút nào, vẫn tiếp tục không ngừng giễu cợt: "Thật không biết cô làm sao lên được Sở trưởng, chỉ mỗi việc truy tìm hung thủ giết Nanzo Kumoko cũng tra xét cả nửa tháng, không dễ gì bắt được chút đầu mối thì lại tới tìm tôi để xả giận.

Thật đúng là lính nhảy dù tới, làm việc không có phương pháp gì cả, luận phá án luận bắt người đều kém xa vị Sở trưởng trước kia của Sở Tình Báo Số 76!"
Lý Ninh Ngọc biết, Cố Hiểu Mộng ngôn ngữ khiêu khích như vậy, chính là muốn chọc giận để mình đánh em ấy.

Cô thở dài trong lòng, Hiểu Mộng a Hiểu Mộng, em cần gì phải như vậy.

"Thẩm Ngọc Điệp Thẩm sở trưởng, muốn thẩm vấn tôi thì lấy ra thứ gì hay ho vào." Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc từ trong ánh mắt cô thấy được vẻ mong đợi.

(Hóa ra bạn Cố có máu M?)
Vì vậy, Cố Hiểu Mộng vừa dứt lời, bả vai liền truyền tới một trận đau, đau nhức đến tận xương tủy.

Lý Ninh Ngọc cuối cùng cũng nhẫn tâm quất xuống.

"Hít ——" Cố Hiểu Mộng cắn răng hít một hơi khí lạnh, nhưng biểu tình vẫn rất khiêu khích.

Lý Ninh Ngọc đau lòng không thôi, muốn nghiêng đầu đi chỗ khác, nhưng có người ở đây, cô chỉ có thể cưỡng ép mình nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng.

Nhìn đầu vai đối phương nứt ra vết máu, con ngươi Lý Ninh Ngọc không ngừng run rẩy, cắn răng chất vấn:
"Nói, tại sao lại vu hãm Vương Điền Hương!"
"Tôi không có!"
Lại một roi hạ xuống, trên áo sơ mi Cố Hiểu Mộng lan ra vết máu đỏ tươi..