*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đầu tiên bạn học Từ Lâm Thanh chở…
Rất nở mày nở mặt.
Thời Thần đã bắt đầu ngẫm nghĩ tại sao hôm nay ra ngoài mình không đeo khẩu trang để che mặt.
Cô không nhịn được hỏi: “Mỗi lần cậu ra ngoài đều rạng rỡ chúng sinh như vậy à, Từ Lâm Thanh?”
Từ Lâm Thanh dường như không nghe thấy rõ, không chút để ý hỏi: “Sao?”
“Là mỗi lần cậu xuất hiện ở trường cậu sẽ có… rất nhiều người nhìn cậu chằm chằm à?” Cảm nhận được ánh mắt ghen tị thứ n+1, dù Thời Thần đã từng nhận được không ít lần nhìn chăm chú cũng không nhịn được né tránh, thoáng lấy tay che mặt.
Từ Lâm Thanh vốn đang tập trung đạp xe, liếc sang một bên một cái, giọng mang ý trêu đùa, “Cậu có chắc là đang nhìn tôi chứ không phải đang nhìn cậu không?”
Thời Thần: “…..”
Anh trai anh nhìn lại xem đang ngắm ai đi!
Cho dù có nhìn tôi thì cũng là bởi vì ai!
Cô chép miệng: “Nếu ngày mai tôi mà xuất hiện trên đầu đề bbs* trường cậu thì cậu phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi đấy.”
*bbs (Bulletin Board System hoặc bảng thông báo điện tử) là một hệ thống trang web, tiền thân của các diễn đàn Internet, cho phép người dùng sử dụng các chương trình đầu cuối để kết nối thông qua modem quay số hoặc Internet, cung cấp các chức năng như bảng thông báo, khu vực thảo luận đã phân loại, đọc tin tức, tải xuống và tải lên phần mềm, trò chơi, và hội thoại trực tuyến với những người dùng khác. (Cre: zh.m.wikipedia.org)
“Ừm,” Từ Lâm Thanh khẽ gật đầu, “Vậy cậu cọ nhiệt của tôi rồi có muốn cho tôi ít phí tiếp thị không?”
“…..” Không nói lý được thì chuyển qua cãi bướng, “Dù sao tôi bảo cậu bồi thường thì cậu phải bồi thường!”
Quả nhiên Từ Lâm Thanh không phản bác nữa, thay vào đó là bật cười.
Thời Thần chợt tỉnh táo lại nhận ra mình đang tùy hứng gây sự, nhanh chóng đỏ mặt quay đi chỗ khác không nói gì thêm.
“Sao không nói gì nữa rồi?” Từ Lâm Thanh còn trêu cô, “Muốn tôi đền bù thế nào?”
Thời Thần âm thầm ghi thù lên quyển sổ nhỏ trong lòng.
Sau đó trong đầu trầm tư, với cái miệng lưỡi công phu này của Từ Lâm Thanh, bạn gái tương lai của anh không phải không thể nào cãi lại anh sao?
Cũng không biết Từ Lâm Thanh có cãi nhau với người con gái mình thích hay không, một người có vẻ ngoài sáng sủa phong nhã như này sao khi mở miệng ra nói lại có thể khiến người khác câm như hến thế?
May mà Từ Lâm Thanh đạp xe rất ổn định, tốc độ cũng không quá chậm.
Đi qua bóng mặt trời, Thời Thần lại lấy điện thoại ra chụp theo các du khách, rất nhanh đã đến “nhà ăn Tử Kinh Viên” mà Từ Lâm Thanh nói. Gần một giờ, nhà ăn đã qua giờ cơm đông đúc nhất, trước cửa cũng ít xe đạp hơn.
Thời Thần nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nhìn hoàn cảnh xung quanh nhà ăn, bắt đầu khen ngợi: “Nhìn bên ngoài thôi cũng biết đồ ăn ngon hơn Nông Viên trường tôi nhiều.”
Từ Lâm Thanh đang cúi đầu khóa xe nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái không nói nên lời.
Trực giác Thời Thần cho rằng Từ Lâm Thanh sẽ không nói được lời gì tốt đẹp, nhưng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ của mình: “Cậu muốn nói gì à?”
Từ Lâm Thanh cân nhắc từ ngữ: “Thật ra thì bạn bè tôi đều bảo tôi khá thành thật.”
Thời Thần không hiểu: “Hả?”
“Dù cậu không cố ý khen ngợi nhà ăn trường tôi thì tôi vẫn sẽ mời cậu ăn cơm như giao hẹn.”
Thời Thần: “…..”
Cô sai rồi.
Cô thực sự sai rồi.
Tại sao cô không kìm được tò mò mà lại đi chủ động hỏi Từ Lâm Thanh anh muốn nói gì trong khi anh còn không định nói ra chứ?
Không thể để anh nuốt hết những lời này vào bụng sao?
Thở ngắn than dài theo sát Từ Lâm Thanh vào nhà ăn, sau đó đi thang máy lên tầng bốn, Thời Thần đã thấy có khá nhiều nhân viên bên trong cửa sổ bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Thời Thần lập tức quay đầu nhìn Từ Lâm Thanh: “Cậu bảo bánh sầu riêng giòn kia ở cửa sổ nào đấy?”
Từ Lâm Thanh vươn tay chỉ: “Ngay chỗ cửa sổ kia kìa, chỗ đấy có rất nhiều bánh ngọt ngon, cậu có thể thử từng cái. Thế thôi, cậu ăn cái gì thì mua đi, tôi đi chiếm chỗ chờ cậu.”
Thời Thần sửng sốt: “Nhà ăn trống trải lớn như vậy, cậu chiếm chỗ với ma à?”
Từ Lâm Thanh duỗi ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt Thời Thần, trịnh trọng nói: “Cậu nói vậy là không đúng rồi, có phải cậu định mua rất nhiều món tráng miệng không?”
Thời Thần ngây người gật đầu.
Từ Lâm Thanh tiếp tục nghiêm trang: “Vậy cậu còn phải mua phải mua thức ăn với cơm, không làm được liền một lúc đúng không?”
Thời Thần tiếp tục gật đầu.
“Vậy lúc này cậu cần tôi giúp cậu trông túi xách cùng đồ ăn để cậu tùy ý mua không cần lo lắng gì, đúng không?”
Thời Thần bừng tỉnh, giơ ngón tay cái cho Từ Lâm Thanh, nhận thẻ trường từ trong tay anh, vui vẻ chạy thẳng đến cửa sổ bánh sầu riêng giòn gọi từng món tráng miệng.
Đến khi mua xong đồ ăn, đặt một phần đồ ăn lớn được mua lên trên bàn, cuối cùng Thời Thần bị bốn chữ “bánh sầu riêng giòn” mê muội đầu óc mới phản ứng lại ——
Hừ hừ, gì mà không cần phải lo lắng chứ, Từ Lâm Thanh chỉ muốn ngồi yên ổn ở đó chờ đợi, sau đó nhìn mình chạy vặt mà thôi!
Tệ nhất chính là sau khi Thời Thần nói ra suy đoán trong lòng, bạn học Từ Lâm Thanh lại không chút áy náy gật đầu: “Đúng đó, tôi đã hào phóng mời cậu ăn như vậy rồi, cậu giúp tôi chạy phục vụ bưng đồ ăn cũng không xem là quá đáng đâu nhỉ?”
Thời Thần trố mắt nghẹn họng, nhìn thái độ đương nhiên của Từ Lâm Thanh, lần thứ mười vạn chấn động trước da mặt dầy dạn của anh.
Gắp một chiếc bánh sầu riêng giòn, hung dữ cắn một miếng lớn, Thời Thần lập tức liền bị choáng ngợp: “Uầy, món này ngon thật đó.”
Nói thật là khi cô quẹt thẻ nhìn thấy giá tiền mà dì đánh xuống, cũng không có bất kỳ mong đợi nào với món tráng miệng do căng tin làm này.
Nhưng bây giờ chỉ cắn một miếng, mắt Thời Thần không khỏi sáng lên.
Nheo mắt mãn nguyện, Thời Thần chỉ cảm thấy tâm trạng tồi tệ của mình sáng nay dường như đã được đồ ăn ngon chữa lành một chút.
Từ Lâm Thanh cắn một miếng gà Cung Bảo, tay trái cầm thẻ trường trên bàn và bỏ vào túi áo khoác, dường như sờ được thứ gì đó trong túi, hơi dừng lại.
Anh nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy một vật từ trong túi để trong tay, gọi Thời Thần đưa tay ra.
Thời Thần chớp chớp mắt.
“Socola.” Từ Lâm Thanh giải thích ngắn gọn.
Thời Thần hiểu được ngay, lập tức vui mừng phấn khởi nhận lấy, chưa ăn luôn vội mà cẩn thận nghiên cứu logo trên bao bì bên ngoài trước.
Cô phát hiện ra Từ Lâm Thanh có rất nhiều socola không biết từ đâu ra mà cô chưa bao giờ ăn trước đây, nhưng cái nào cũng đều giống nhau là ăn rất ngon!
Làm cô bây giờ mỗi lần nhìn thấy Từ Lâm Thanh là bắt đầu có chút mong đợi kì lạ —
Hôm nay Từ Lâm Thanh có mang socola không? Cô có thể được nếm thử loại socola mới không?
Thời Thần vui vẻ cảm ơn Từ Lâm Thanh, vô cùng hài lòng: “Đúng là chỉ có thức ăn ngon mới có thể chữa lành bệnh của người.”
“Dựa theo điều kiện của cậu,” Từ Lâm Thanh liếc nhìn Thời Thần cả người là đồ xa xỉ, “Không giống người sẽ nói ra những lời như vậy với đồ ăn trong nhà ăn đâu chứ?”
Thời Thần xua tay: “Cậu không hiểu đâu, đồ ăn đắt tiền đương nhiên có ưu điểm của đồ ăn đắt tiền, nhưng món ăn thường ngày ở căng tin này mới là món để người ta sinh ra cảm giác thỏa mãn nhất. Chẳng hạn như tôi mua được chiếc bánh sầu riêng giòn ngon như vậy với giá rất rẻ thì sẽ có một loại hạnh phúc do mình kiếm được!”
Cô gái hình như thực sự đã bị thức ăn lấy lòng, thời điểm nói chuyện, đôi mắt của cô trong suốt sáng lên, giọng điệu cũng đầy sự nhẹ nhàng.
Từ Lâm Thanh hơi loạn nhịp, sau đó dời tầm mắt, đưa một đũa rau xanh cùng cơm vào miệng, ậm ờ: “Thật ra khá dễ nuôi đó chứ.”
Thời Thần mơ hồ nghe thấy gì đó, đang định hỏi rõ ràng thì bị một giọng nam cắt ngang: “Từ Lâm Thanh?”
Một giọng nói thanh âm dễ nghe, nhưng không giống với giọng nói lạnh lùng xa cách của Từ Lâm Thanh, âm thanh này chợt vang lên tràn đầy mùi vị lười biếng, còn mang theo cảm giác đặc biệt giống thiếu niên.
Thời Thần ngẩng đầu lên thoáng tò mò nhìn qua.
…Rất đẹp trai, mái tóc đen bóng, mặt mày tuấn lãng, cao cao gầy gầy.
Hơn nữa Thời Thần cảm thấy rất quen mắt.
Nam sinh không đến một mình mà trong tay cậu ấy còn đang nắm tay một cô gái.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, khí chất gọn gàng, đôi mắt trong sáng.
…Càng nhìn quen mắt.
Từ Lâm Thanh cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhìn người tới cũng hơi ngạc nhiên: “A Trạch, Giang Niên? Sao hai người lại tới nhà ăn giờ này?”
Nam sinh không tập trung cong cong khóe môi, mà cô gái cậu ấy đang dắt tay lại ngoan ngoãn khéo léo chào hỏi Từ Lâm Thanh: “Em chào tiền bối, sáng nay A Trạch vẽ tranh hơi lâu nên mới ăn trưa muộn ạ.”
Vừa nói, cô gái không quên nhìn về phía các cửa sổ: “Nhưng mà hình như bây giờ không còn gì để ăn rồi.”
…Cảm giác quen thuộc càng ngày càng mạnh hơn.
Chàng trai đưa tay ra xoa đầu cô gái, cô gái có vẻ rất lo lắng kiểu tóc của mình bị rối, thở hổn hển nhìn cậu chằm chằm.
Nam sinh lập tức vuốt tóc dỗ dành cô nàng: “Không sao đâu, trước đi mua chút sữa chua lót dạ đã nhé? Đợi lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon, muốn ăn gì nào? Lẩu không? Hay xiên que?”
Lúc này cô gái mới hài lòng đứng lên.
Chàng trai dỗ dành bạn gái của mình xong mới quay đầu lại nhìn Thời Thần.
Nhìn một cái này lại ra chuyện, người vừa rồi còn không thèm đếm xỉa tới ai bỗng giật mình, nghiêng đầu nhìn Từ Lâm Thanh, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười tản mạn: “Được đấy Từ Lâm Thanh.”
Nam sinh gật đầu về phía Thời Thần, còn gọi tên cô: “Xin chào đàn chị Thời Thần, đồ ăn trong nhà ăn chúng em ngon không ạ? So với Đại học W thì thế nào?”
Thời Thần: “…..?”
Khi nam sinh gọi tên Thời Thần, cô gái cậu đang dắt tay chợt nhận ra: “Em đang nghĩ sao mà tiền bối nhìn quen thế! Hóa ra là tiền bối Thời Thần, chào chị ạ.”
Thấy Thời Thần vẫn chưa liên tưởng được ra người nào, cô gái cười cong cả mắt: “Tiền bối quên rồi ạ? Em là Giang Niên, ở trường Trung học Minh Lễ. Năm lớp 11 chúng em đi du xuân ở Đại học W, lần đó ở Đại học W em bị lạc đường, tiền bối còn giúp chúng em mà.”
Thời Thần chợt ngộ ra.
Dĩ nhiên cô nhớ chuyện kia, nhưng lúc đó chỉ là có duyên gặp một lần, mặc dù cô nhớ hậu bối này có vẻ rất đẹp trai, nhưng giờ nhìn lại thì rất khó liên hệ với cậu nhóc ngày trước.
Thời Thần cũng chào Giang Niên và Lục Trạch, Lục Trạch dùng cùi chỏ đụng vào Từ Lâm Thanh: “Đúng là khá đấy. Được nha Từ Lâm Thanh…” Cậu liếc Thời Thần ngồi đối diện, như thói quen mở miệng xưng hô, “…Đàn anh, tiền bối Thời Thần, hai người cứ từ từ ăn đi. Em đưa Niên Niên ra ngoài ăn chút đồ.”
Trực giác Thời Thần cảm thấy thái độ của Lục Trạch có chút kỳ lạ, nhưng không nói được là lạ ở chỗ nào.
Vẫy tay với Giang Niên và Lục Trạch quay người đi, Thời Thần dùng đũa chọc cơm trong bát nhỏ, dứt khoát ngẩng đầu hỏi Từ Lâm Thanh, “Sao trước kia đàn em Lục Trạch lại biết tôi vậy nhỉ?”
Từ Lâm Thanh khẽ liếc cô một cái: “Không cần dò hỏi, tình cảm của A Trạch và Giang Niên rất tốt.”
Thời Thần: “…..”
Nghe đi, nghe đi, đây là tiếng người sao?
Tiếp tục u oán chọc cơm: “Xem thường chó độc thân à?”
Nói xong một lúc sau Thời Thần mới phản ứng lại: “Không đúng, bạn học Từ cũng là chó độc thân mà, có gì hay mà coi thường tôi chứ?”
Trong lòng lập tức trở nên cân bằng.
“Với cả, Từ Lâm Thanh cậu còn thảm hơn tôi nữa.” Thời Thần ra vẻ thông cảm, “Ít ra tôi sắp thoát ra khỏi biển đắng của tình yêu đơn phương rồi, nhưng cậu xem ra còn rất lâu cơ.”
Từ Lâm Thanh đang nhàn nhã ăn cơm liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, lặp lại lời nói của Thời Thần: “Cậu sắp thoát khỏi biển đắng của tình yêu đơn phương rồi sao?”
Tác giả có điều muốn nói:
Chúc mọi người năm mới vui vẻ!!!
Bên mọi người cái Tết thứ ba, thực sự rất thích các bạn, cũng cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã luôn luôn ủng hộ mình viết truyện~
Siêu yêu các bạn nhiều, hôm nay tiếp tục có phong bao lì xì, mau vào để lại bình luận, không biết nói gì thì hãy chúc A Dung Dung có một mùa Tết vui vẻ nha!
Màn ra sân của A Trạch và Niên Niên có vừa lòng không hè hè.
Thấy có ai đó muốn xem Trình Sơ đau khổ quằn quại, yên tâm, cũng sẽ có! A Dung Dung tuyệt không nương tay!
Sau đó, hãy đến, đọc cùng mình, Từ Lâm Thanh*! Không phải Thanh*! Sao có thể viết sai chính tả Lâm Thanh chúng ta được!
*Trong tên của Từ Lâm Thanh có Thanh là (青), còn Thanh thứ 2 là (清), 2 chữ đều đọc là /qīng/ nhưng các viết thì khác nhau.
Moaz!
Cảm ơn địa lôi của các cưng ~
Cường hào tốn kém rồi! Cảm ơn mọi người!
Cảm ơn các bạn đã tưới dịch dinh dưỡng nha ~
Mọi người tưới cực khổ rồi, A Dung Dung sẽ cập nhật thật hay nha ~
Yêu các bạn, một lần nữa xin chúc mọi người Tết Nguyên Đán vui vẻ, sức khỏe bình an, vạn sự như ý ~