Khi Em Mỉm Cười

Chương 118

Edit: Tiểu Vũ

Buổi tối về đến trụ sở, Lão Miêu buông đồ xuống rồi đi ra ngoài, không để Tiểu Thụy kịp nhắc cậu ta về chuyện giới nghiêm thì cậu ta đã mất tăm mất tích rồi, lão K ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh đấu rank, hơn nữa còn phát trực tiếp.

Đồng Dao liếc mắt nhìn, tên phòng live stream của Lão K hôm nay đã từ câu vạn năm không đổi là [đấu đôi rớt điểm cùng Miêu phi] biến thành [đấu đơn một bữa, rank server Hàn ~].

Đồng Dao click vào phòng live stream, bên trong có rất nhiều quần chúng ăn dưa hóng chuyện, cơ mà chẳng có mấy người để tâm đến trận lão K đang đấu, trọng điểm của đại đa số đều đặt ở —–

[Lão Miêu đi đâu rồi?]

[Lão Miêu tên cẩu vật đó vứt bỏ anh rồi sao?]

[… … … … Có tân vương phi nhậm chức rồi à? Chọn em đi chọn em đi chọn em đi!]

[Sao không đấu cùng Lão Miêu vậy, cậu ấy không ở trong trụ sở à? Không có cậu ta cái là trụ sở yên tĩnh hẳn!]

[Miêu ra ngoài rồi? Vào giờ này? Không phải từ sau vụ Hứa Thái Luân bên CLB đã đề ra giờ giới nghiêm rồi à giờ ra ngoài là muốn bị trừ lương hả?]

[ZGDX trên rừng ân đoạn nghĩa tuyệt, trận đấu hôm chủ nhật e không đấu lại YQBC rồi]



Đồng Dao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng nghĩ thầm mấy người này đúng là rất giỏi kích động lòng người mà, không sợ K thần của mấy người tức chết có đúng không… Đang nghĩ thầm trong lòng thì nhìn thấy một hàng chữ bay tới —–

[Này nhé. Hôm nay tôi đến hiện trường xem thi đấu, Lão Miêu bị gank bạo đầu chó ở đường trên mà Lão K không hề lên giúp luôn. Vẻ mặt của Lão K thối từ đầu trận đến cuối trận, giữa chừng bọn họ có nói gì đó nhưng tôi ngồi bên dưới không nghe rõ, tôi chỉ biết sau kho nói xong câu đó thì mặt Lão Miêu lại càng khó coi hơn, từ đấy về sau cũng chẳng nói thêm câu nào… Không phải bởi vì chuyện đó mà cãi nhau đó chứ? 233333333333333 ]

Đồng Dao: “… … … … … …”

Lại còn “2333333333” nữa chứ! (*)

(*) 233333333 là icon cười ngặt nghẽo quý vị ạ

Cô gái trẻ không biết đến nỗi hận mất nước, ở bên kia sống còn hát khúc “Hậu Đình Hoa”! (*)

(*) 2 câu thơ trong bài Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục, bên trên là dịch nghĩa nhé

Đồng Dao run như cầy sấy nhìn chằm chằm cái bình luận đó, hận không thể chui vào máy tính xóa xừ nó đi, lúc này cô liếc mắt nhìn thấy Lão K bên cạnh được ánh sáng từ máy tính chiếu lên, biết cậu ta đang xem bình luận rồi, trong lòng cô căng thẳng, chỉ sợ cậu ta đọc xong bình luận đó sẽ trực tiếp nổi bão —–

Nhưng khiến người khác kinh ngạc chính là, cậu ta nhìn thấy bình luận đó rồi.

Thế nhưng lại không nói gì hết.

Chỉ là sau khi đấu xong ván đó, cậu ta nói một câu “mệt rồi không phát nữa”, rồi tắt livestream luôn, để lại một đống người nhìn màn hình đen thùi “????” không hiểu gì, về phần Lão K, cậu ta đứng dậy, tắt máy đi lên tầng.

Để lại Đồng Dao và Tiểu Bàn hai người kinh hoảng bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu Bàn: “Hai người này sẽ không chiến tranh thật đấy chứ?”

Đồng Dao: “… Em không biết.”

Sau khi lão K lên tầng, tầng 1 của trụ sở càng thêm yên tĩnh đến đáng sợ, Đồng Dao càng nghĩ càng thấy bất an, không còn tâm trạng chơi game, quyết định quẳng chuột lên lầu tìm đội trưởng nhà cô —– Đứng trước cửa phòng Lục Tư Thành, gõ cửa, không lâu sau thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong, cửa phòng mở ra, lộ ra một khuôn mặt ướt nhẹp, lại còn thêm mùi hương của sữa tắm xộc vào mũi…

Nửa thân trên của anh để trần, nửa thân dưới mặc quần sooc rộng thùng thình, lúc bốn mắt nhìn nhau với Đồng Dao, một giọt nước chảy dọc theo cơ bụng bằng phẳng của anh xuống dưới, cuối cùng biến mất ở chỗ cạp quần —–

Đồng Dao im lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Trong đầu bay ra một câu “ai cũng là người lớn cả rồi mày phải bình tĩnh”, nhưng mà dù trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt thì phải cố lắm mới rời khỏi được cạp quần của anh, Đồng Dao nói với giọng bình tĩnh: “Anh đang tắm à, vậy để lát nữa em ——“

Còn chưa dứt lời, người trong phòng đã mặt không cảm xúc cầm cổ tay cô kéo vào trong, rồi đóng sầm cửa lại! Đồng Dao không kịp nói gì đã bị ôm lấy nhấc lên, cô “a” một tiếng rồi dựa vào vai người đàn ông, sau đó thị bị ném lên giường của anh —–

“Tự đưa mình tới cửa.”

Giọng nói của anh trầm thấp, cùng với đó là cái tay đụng chạm lung tung, cho đến khi Đồng Dao bị ép lọt thỏm giữa giường mình, tóc tai rối loạn, khóe môi phiếm hồng hiện lên ánh nước thì mới buông cô ra—– Tay giữ lấy eo cô, chen vào nằm xuống bên cạnh… Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Tìm anh có việc gì?”

Vừa nói vừa đưa tay đến bęn mép áo lót của cô, đầu ngón tay như có như không chạm vào nơi nào đó…

Đồng Dao kéo tay anh ra, chỉnh lại áo của mình: “Em muốn hỏi anh chuyện Lão Miêu và Lão K nên làm sao bây giờ, hôm nay sau khi đấu xong sắc mặt hai người họ đều rất khó coi… Sau đó Lão K bắt đầu đấu đơn—–ưm.”

Người bên cạnh hơi nhào qua, chắn luôn ánh sáng, từng cái hôn nhỏ vụn nhẹ nhàng rơi trên mắt cô, sau đó là dưới mắt, má, gò má, khóe miệng, cần cổ…

“Em nói tiếp đi.”

Nói tiếp cái rắm á.

Đồng Dao bị anh làm cho ngứa ngày vội vàng né tránh.

Lục Tư Thành giữ lấy cô không cho cô lộn xộn.

“Lão K không đấu đôi với Lão Miêu nữa, với cả giờ đã 11 giờ rồi, không biết lão Miêu đã chạy đi đâu.”

“11 giờ rồi?”

“Vâng.”

“Vậy em có muốn ngủ lại đây không? Anh ôm em ngủ, không làm gì hết.”

“… … … … … … Lục Tư Thành, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

Lục Tư Thành bật cười, anh rất thích nghe cô dùng giọng điệu như đang nổi nóng mà gọi cả họ lẫn tên anh… Hơi nóng từ mũi phả cả vào tai cô—– Thế nên vành tai đỏ bừng, Đồng Dao túm lấy tai Lục Tư Thành không cho anh làm loạn, nói cho xong những lời muốn nói: “Nhưng mà người xem trực tiếp lại cứ nhăm nhe hỏi chuyện về Lão Miêu, Lão K thẳng thừng tắt live stream luôn, sắc mặt cực xấu.”

“Ồ,” Lục Tư Thành cúi đầu hôn môi cô một chút, con ngươi màu nâu càng lúc càng tối, “Thế nên?”

“Ngày mai còn trận đấu giao lưu với CK nữa, ngày kia cũng đấu giao lưu với YQCB, hai người họ cãi nhau thế kia thì sao đấu lại được? Anh là đội trưởng, anh mặc kệ à?”

Lục Tư Thành im lặng trong giây lát rồi cười, khóe miệng hơi nhếch lên, có lẽ là không để trong lòng: “Em lo lắng hơi nhiều rồi phải không? Thi đấu mà bị gank liên tiếp như thế thì trong lòng sẽ bực bội, ván hai hôm nay Lão K cũng dọn quái rừng hơi lâu, không biết là muốn làm gì hình như là đang luyện cách đi rừng mới—– Lúc trước em bị thằng nhóc Lý Hoàn Thạc kia gank không phải cũng giận như điên à, những lúc như vậy nổi giận là chuyện hết sức bình thường… Cũng không phải trẻ con 3 tuổi, một lát là ổn thôi.”

Giọng nói kiểu vân đạm phong khinh không để tâm lắm.

Đồng Dao véo tai anh.

“Anh nhớ lời anh nói hôm nay đấy nhé.”

“Cái gì?”

“Ngày mai thi đấu mà vì hai người họ gây chuyện rồi thua CK, anh cũng đừng có khó chịu đấy, dù sao thì em cũng đã nói với anh rồi, dù chỉ là một trận đấu giao lưu em cũng không muốn thua Dương —–“

Đồng Dao còn chưa nói hết câu, cánh môi đã bị người đàn ông cắn một phát, tiếp theo đó là đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong, dây dưa quấn lấy đầu lưỡi của cô thật sâu—– Nụ hôn của anh vẫn mang theo sự xâm lược, giống như vừa nãy cô đã nói gì đó chọc giận anh, truy đuổi quấn quýt một phen khiến cô đến thở cũng trở nên khó khăn, quanh mũi toàn là hơi thở của anh…

Nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra bên môi Đồng Dao—–

Cô thở dài một tiếng thật thấp, rũ mắt xuống.

Cái lưỡi linh hoạt như lưỡi rắn kia cũng rời khỏi môi cô.

“Vậy lát nữa em đi cảnh cáo K thần và Lão Miêu đi, nếu trận đấu tập ngày mai mà để thua thì trận đấu ngày kia anh sẽ cân nhắc chuyện để dự bị lên đấu, ” Trong chăn, bóng tối bao phủ, Lục Tư Thành mắt đối mắt với Đồng Dao một hồi, rồi nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ của cô, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi cô, lời ít ý nhiều, nói, “Cứ bảo là anh nói vậy.”