Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 11: Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé!

Diệp Hân Mạch nhanh chóng dùng các loại dược phụ trợ, nhân vật Sinh Hoạt 0322 trong nháy mắt trên người phát ra hào quang, người chung quanh đứng xem, đối với cặp vợ chồng trang bị thuộc dạng hàng khủng này rất có niềm tin, vì thế trong thời gian ngắn đã có không ít người tới công kích. Bất quá, cũng không đến nỗi không chống đỡ được. Không biết ai đó nhìn thấy cấp bậc của Sinh Hoạt 0322, lập tức bị mọi người bu lại công kích túi bụi, Diệp Hân Mạch đành phải tránh ra, những người khác thì buồn bực, bà xã bị giết, đại thần toàn thân kim quang, thế nào lại đứng bất động thế kia?

Mấy người tiên phong kia thấy Cưỡi Lừa đại thần còn đang bất động thì không khỏi vui mừng, trong trận thi đấu lớn thế này, sao tự nhiên lại bất động? Không phải muốn kiếm điểm tích lũy sao? Vì thế, nhất loạt tất cả đều rầm rầm xông lên…

May là trang bị của Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ cũng thuộc loại trâu bò, bị mười mấy người công kích một lúc vẫn miễn cưỡng chống đỡ được. Diệp Hân Mạch thấy trận thế quá bất lợi, đành phải chuyển sang tài khoản của Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ dùng dược hồi máu, sử dụng kỹ năng phản công mạnh nhất — Thất Tinh kiếm. Nhất thời, mấy phần tử vừa mới truy kích đuổi đến ngay lập tức hoá thành bạch quang rồi biến mất. Mọi người thấy tình thế chuyển biến xấu đành hò nhau bỏ chạy.

Diệp Hân Mạch lại xoay người, phát hiện nhân vật của mình sớm đã hóa thành bạch quang không hiểu là hi sinh từ lúc nào á…

Thật là buồn bực nha!

Một người thao tác hai tài khoản, nghĩ sao cũng thấy không ổn, đám người tới công kích ngày càng đông, giữ được tính mạng đã khó lắm rồi chứ đừng nói đến phản kháng.

Thấy Cưỡi Lừa tìm Tức Phụ đứng đó mà không mấy ai dám tới làm phiền, Diệp Hân Mạch liền chuyển hẳn sang tài khoản của mình, lập tức nhanh chóng chạy đến bên cạnh ông xã, âm mưu lấy đại thần ra làm lá chắn, bên cạnh đó không ngừng mạnh tay dùng dược hồi phục chỉ số.

Cũng may Sinh Hoạt 0322 kỹ năng tuy không cao, nhưng dược phẩm lại nhiều. Dù đang bị bao vây Nhưng cho dù là đang bị bao vây tứ phía, bị người ta chém giết không ngơi tay thì vẫn chống đỡ được…

Chính tại thời điểm Diệp Hân Mạch vô cùng buồn bực, cửa ngoài phòng khách bỗng nhiên “loảng xoảng” mấy tiếng, ngay sau đó, có tiếng bước chân chạy ào vào phòng.

Ai đó vẻ mặt nôn nóng tiến vào phòng ngủ, thấy Diệp Hân Mạch xoắn xuýt nhăn mặt nhíu mày, ngón tay trên bàn phím không ngừng bấm bấm gõ gõ liền nhanh nhẹn cởi áo khoác.”Tới đây.”

Loáng một cái bàn tay to đã đoạt lấy con chuột và bàn phím, nháy mắt tung chiêu, đem những người đứng quanh trong phạm vi vài bước chân quét sách không còn một ai. Diệp Hân Mạch nhanh chóng trợt xuống khỏi cái ghế, đem vị trí nhường cho anh. Lục Thủy Hàn sau khi ngồi xuống, nhanh chóng điều chỉnh vị trí nhân vật cho phù hợp.

Thật không hổ là đại thần, anh vô cùng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, thao tác cũng rất chi là lưu loát, Diệp Hân Mạch mới đứng lên chưa đến ba phút, anh đã nhanh gọn xử lý mười mấy người. Đương nhiên, lợi thế về trang bị cũng là một điểm mạnh.

Nhân vật Sinh Hoạt 0322 tuy rằng lúc trước đã bị giết một lần, nhưng đó là do cả hai nhân vật đều do cô một mình ứng phó. Đến giờ thì Đại thần đã trực tiếp ra tay, chỉ trong vài giây, từ dùng dược tới truy giết kẻ địch và lẩn trốn … động tác của anh luôn lưu loát dứt khoát, mạnh mẽ vô cùng.

Diệp Hân Mạch thấy vậy thì âm thầm tặc lưỡi. Thao tác của anh, so với lần trước dùng tài khoản của cô giao chiến với Nguyệt Sắc Mông Lung và Thiên Đường Tiểu Quang còn cường hãn hơn nhiều lắm.

“Trong túi có dược phẩm đó.”

Lục Thủy Hàn lập tức mở túi đồ của Sinh Hoạt 0322. Cừ thật nha!! Toàn là dược cấp 15, cái này thêm nhanh nhẹn, cái kia thêm phòng thủ, thêm công kích…, ngay cả ẩn thân dược trong truyền thuyết cũng có luôn. Nháy mắt, ai đó sảng khoái như giữa trưa nắng được ăn kem lạnh, có bà xã tài năng thế này quả là may mắn nha!!

Lục Thủy Hàn thao tác chuẩn xác và Diệp Hân Mạch có dược phẩm chống đỡ, nên chỉ sau hơn mười phút, không ai còn dám đuổi theo truy sát nữa. Trên màn hình đã xuất hiện điểm tích lũy của hai người: 386 điểm

Đó là điểm của cả hai cộng lại, tối thiểu cũng phải hơn 386 chứ.

Mấy phút sau đó, hai người tập trung hợp tác ăn ý, mỗi chiêu tung ra số người ngã xuống ngày càng nhiều.

Bảng thành tích ở góc màn hình nhấp nháy liên tục, phu thê Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ đứng đầu tiên với điểm tích lũy là 900 điểm.

Diệp Hân Mạch đứng phía sau thấy vậy, khóe miệng cũng không kìm được nở nụ cười.

Thời gian qua đi rất nhanh, thời gian thi đấu chỉ có hai giờ.

Diệp Hân Mạch đứng trước đám người, mắt thấy trên màn hình địch nhân càng ngày càng ít, để mình anh xử lý là ổn rồi nên trực tiếp rời khỏi tiểu trường, miễn làm vướng chân. Lục Thủy Hàn động tác cũng càng ngày càng chậm lại, không còm gấp gáp như trước nữa.

Bụng đột nhiên reo vang ùng ục, Diệp Hân Mạch nhăn nhíu mặt mày, tay xoa cổ, chân bước ra ngoài. Vừa mới uống xong miếng nước, ngồi lên ghế sofa, trong phòng đã vọng ra âm thanh vô cùng hưng phấn của Đại thần nhà ta: “Ha, 3268 điểm!!”

Sau đó, khuôn mặt với nụ cười đắc ý xuất hiện tại cửa phòng. Nhìn thấy Diệp Hân Mạch không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục bình tĩnh uống nước, bèn xun xoe xoa hai tay vào nhau: “Ah cái này… Thực xin lỗi, anh về muộn.”

“Không sao”. Không phải đã về rồi sao? Cũng đâu có chuyện gì to tát lắm đâu.

“Không muốn biết vì sao anh về trễ à?” Lục Thủy Hàn lại nở nụ cười, đi tới ngồi bên cạnh cô.

“Uh?”. Hân Mạch vẫn chuyên tâm uống nước. Này nha, có phải quên rồi không hả, cô còn chưa ăn cơm tối đâu đó!!

“Hôm nay sách mới của em ra mắt!! Trong vòng 3h có hơn một trăm vạn người tới tham gia!!” Lục Thủy Hàn rụt rè nuốt nước bọt, trong giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn.

“Uh”

“Không vui sao?”. Phát hiện Hân Mạch không vì sự kiện này mà dao động, Lục Thủy Hàn lén lút liếc nhìn. Hay là, cô vẫn giận anh về trễ?

“Anh không phải cố ý về trễ đâu … Là vì người tới mua sách quá nhiều, cho nên có hơi hỗn loạn một chút … sau đó thì trục trặc … Lúc ấy mọi người đã tan tầm gần hết, anh đành phải cùng kỹ thuật viên sửa lại số liệu rồi mới về…”

“Uh”. Đói đói đói lắm rồi nha … Bụng lại kêu to biểu tình…

“Anh xin lỗi mà, sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa. Cũng định gọi điện thoại cho em, nhưng mà em lại không có điện thoại di động…”. Lục Thủy Hàn vẻ mặt ủy khuất như cô vợ nhỏ bị bắt nạt nhìn Diệp Hân Mạch lạnh lùng cuống quýt trình bày.

“Uhm..”

“Thế này đi! Vì hôm chuyện hôm nay anh …., nên chúng ta…”

Ah, rốt cục đã muốn ăn cơm rồi sao?

“Mua một cái điện thoại đi, được không?” Lục Thủy Hàn tiếp tục cẩn thận dè dặt để ý thái độ của cô.

Muốn ăn cơm mà người ta không chịu hiểu, Hân Mạch cau có đáp lời: “Không muốn mua.”

“Nhưng mà…lỡ sau này anh lại có việc gấp, không thể liên hệ với em thì xử lý thế nào?”. Anh tiếp tục ủy khuất lèo nhèo năn nỉ.

“Không liên quan đến em.”

Thật sự không liên quan á? Không liên quan thì làm sao mà mặt mày ủ ê thế kia hả trời? Lục Thủy Hàn trong lòng nhủ thầm, đột nhiên thông minh đột suất: “A!! Có phải em đói không hả?”

Xem vẻ mặt cô hiện lên mấy chữ “giờ mới nghĩ ra à”, Lục Thủy Hàn bật cười. “Thật xin lỗi thực xin lỗi, vì anh đang quá hưng phấn nên quên mất. Đi, chúng ta đi ăn cơm nào!!”

Nửa giờ sau, mọi người trên đường lớn thấy một cô gái mảnh mai yếu đuối, không nói gì mà chỉ nhìn lom lom vào bàn tay phải, bởi vì bàn tay trắng nõn đang được giữ chặt trong một bàn tay lớn khác, chủ nhân của bàn tay ấy đang vô cùng cao hứng, hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Giờ em muốn đi đâu ăn nào?”

“Sao lại hỏi em?” Diệp Hân Mạch rất khó chịu liếc mắt nhìn anh vui vẻ ra mặt, nghe xong mấy chữ “sao lại hỏi em” cũng không phật ý.

“Không hỏi em thì hỏi ai! Tất nhiên là phải ưu tiên phụ nữ rồi!”. Ra vẻ galant xong anh mới giật mình, cười ngượng mấy tiếng: “Ha ha, ha ha, quên mất là em ít khi ra ngoài, chắc là không biết nên tới đâu dùng cơm….”

“Vậy… em thích ăn gì? Hoặc là, bây giờ muốn ăn gì?”

Khuôn mặt tuấn dật đột nhiên tiến sát đến trước mặt, Diệp Hân Mạch bị doạ giật nảy mình, vội vàng đẩy anh ra: “Em muốn ăn món cay Tứ Xuyên.”

“Em có thể ăn cay sao?” Lục Thủy Hàn cau mày, từ trên xuống dưới đánh giá cô gái bên cạnh.

Láu cá liếc anh một cái, cô mới cười cười: Hoá ra là anh không ăn được à?”

Lục Thủy Hàn trề môi, ương ngạnh hỏi ngược lại: “Ai, ai không ăn được chứ?!!”. Thấy cô chẳng hề để ý đến mình, mới chột dạ nói: “Chỉ là ở thành phố S muốn ăn món cay Tứ Xuyên cũng…không có nhiều nơi…”

“Ở đó kìa”. Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ một nơi khiến câu “Quanh đây không có nhà hàng món cay Tứ Xuyên, để sau này tìm đi” chưa ra khỏi miệng đành phải nuốt xuống, Diệp Hân Mạch ôm lấy cánh tay anh tươi cười nhìn vẻ thách thức.

Theo hướng ngón tay, quả nhiên cách đó không xa có một biển hiệu “Lẩu Trùng Khánh” sáng rực rất bắt mắt…

Không phải chứ… Ai đó ở trong lòng kêu rên, người đẹp này sao đột nhiên lại đổi khẩu vị thế? Do dự nửa giây, Lục Thủy Hàn đành mím môi.”Đi thì đi!” Ai sợ ai chứ…

Vấn đề không phải ai sợ ai, mà kỳ thật là anh sợ hôm nay mình về trễ làm cho cô rất khó chịu, cho nên không dám phản đối ý kiến của cô.

Hai người mới bước vào nhà hàng, phía sau liền có hai người bước theo. Diệp Hân Mạch tò mò quay đầu nhìn.

Thế giới quả nhiên rất nhỏ, hai người vừa tới là Trần Tự Vịnh và cháu trai sau khi cùnh nhau đánh CS, ra ngoài ăn tối.”Tiểu Mạch, là cô sao?!!”

Lục Thủy Hàn nghe thấy thanh âm quen quen, vội quay lại nhìn xem, không nén được ngạc nhiên, lặng lẽ mở lớn mắt.

“Uh.” Diệp Hân Mạch gật đầu, cười cười.

“Sam Thụ, xin chào!”. Lục Thủy Hàn cười rạng rỡ chào hỏi.

Trần Tự Vịnh cũng cúi đầu đáp lễ: “Hoá ra tổng biên Lục cũng ở đây.”

Thấy người phục vụ đã đứng bên cạnh nãy giờ, Trần Tự Vịnh lại ôn hòa cười cười, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tiểu Mạch, khó gặp được dịp như hôm nay, sao không nhân cơ hội này cùng ăn một bữa cơm đi?”