Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 25

Chap 25

Trên đời có 3 cái không nên khi bước khỏi nhà: không chìa khóa, không tiền và không điện thoại. Mỉa mai thay, hôm nay Thùy Vân dính phải cả 3 cái. Nói cách khác, cộ tự biết nếu giờ mình không đi theo tên trẻ trâu này đến một nơi éo biết ở đâu thì cô cũng đi tong. Hoặc giờ cô sẽ cầu cứu người đi đường chăng? Một cô gái không có nhan sắc chim sa cá lặn, ăn mặc phản thời trang bị 1 anh chàng đẹp trai bắt cóc bằng 1 chiếc xe thể thao mắc tiền và được ăn uống phủ phê. Đùa nhau à, tự cô còn thấy buồn cười và khó tin chứ huống hồ gì người khác. Nếu không thể chống lại thì chi bằng cứ hưởng thụ nó. Tuy nhiên, có 1 thứ cực kỳ quan trọng bây giờ.

“Sắp tới chưa?” – cô lên tiếng.

“Tôi đã nói tối nay tới. Em cứ ngủ tiếp đi, khi nào tới tôi sẽ gọi.”

Ô hay, hình như anh chàng này quên 1 thứ cực kỳ quan trọng thì phải? Con người ngoài ăn và ngủ thì còn cần có nhu cầu khác mà. Thùy Vân quay qua nhìn Lý Cảnh với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

“Này anh trai, anh biết là phim truyền hình cũng hay có mấy cảnh bắt cóc này mà đúng không? Mà phim thì thời lượng có hạn và không muốn làm thô tục hóa hình ảnh diễn viên nên có bỏ qua 1 số vấn đề nhưng chúng ta không đóng phim, cuộc đời không trả cát-xê.”

Lý Cảnh thấy đôi mắt nghiêm túc của cô gái bên cạnh thì có phần khó hiểu.

“Ý em là sao?”

Thùy Vân nhìn anh thở dài, cô chỉ vào đồng hồ trên xe và nói.

“Đêm qua anh bắt cóc tôi từ 12strong5’ và chạy suốt đến bây giờ là 2h10’ trưa. Gần 14 tiếng đồng hồ rồi đó.”

Lý Cảnh vẫn giương ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Anh có cần ngu đến thế không?

“Có thể anh là nam chính thần thánh nhưng tôi không phải nữ chính thần thánh không có nhu cầu bài tiết. Tôi là 1 đứa so normal nên sinh lý cơ thể cũng không khác người bình thường đâu.” – Thùy Vân nói huỵch toẹt với gương mặt có chút ngượng ngùng.

Lý Cảnh đực mặt ra nhìn gương mặt ngượng ngùng hiếm thấy của cô gái bên cạnh. Anh không nhịn được mà cười.

“Em đang cầu xin tôi sao?”- giọng nói anh đầy ẩn ý.

“Không. Tôi đang thông báo cho anh.” – Thùy Vân cố lấy lại vẻ mặt cool thường ngày – “thật sự hình ảnh tôi có xấu hơn cũng chả chết ai nhưng chiếc xe 2 cửa này mà có chuyện gì thì tôi chỉ thấy tội túi tiền anh thôi. Giặt sạch thảm cũng tốn bộn tiền đó.”

“Thôi được rồi, tôi sẽ dừng lại ở quán ăn bên đường. Dù sao mấy thứ thức ăn nhanh tôi mua hồi sáng em cũng không thích mà đúng không?”

Lý Cảnh đưa mắt liếc nhìn gương mặt lạnh lùng có chút ngượng ngùng của cô. Anh cười thầm trong lòng – “Tại sao gương mặt này của cô ấy lại đáng yêu như thế chứ? Thật không thể để ai thấy được một Thùy Vân như thế này được.”

...

Trần Hùng thở dài nhìn tờ giấy trên bàn làm việc của Lý Cảnh, từ khi nào thiếu gia của ông lại làm việc không có phép tắc thế này? Người bao giờ cũng biết cân nhắc mọi chuyện lại tắt hết điện thoại, bỏ đi chỉ để lại 1 tờ giấy này thông báo là cậu ấy thật sao? Ông nhớ lại di ngôn của bà chủ khi mất.

“Tuyệt đối không bao giờ để mọi thứ rơi vào tay thằng con hoang. Mọi thứ phải thuộc về Lý Cảnh.”

Đứa con gái kia thật không nên để tiếp tục tồn tại. Ông cần báo lại mọi thứ cho Phạm lão gia – ông ngoại của Lý Cảnh, cựu Chủ tịch tập đoàn Thiên Lai. Lý Thanh giờ đang có quan hệ tốt với Ngũ lão lại được tín nhiệm của cha – người thành lập Lai Hoa Bang thật sự là một mối đe dọa rất lớn cho địa vị thiếu gia ông. Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu vẫn là đứa con gái làm người bị phân tâm kia.



“Em cảm ơn chị… không có gì đâu… Có gì em gọi lại sau… Cảm ơn.”

Hoàng Minh gác điện thoại xuống, anh đã có đáp án cho câu hỏi không gọi được cho Lý Cảnh từ sáng nay của mình. Thằng bạn anh mất tích, không nghe điện thoại. Thùy Vân cũng đi từ tối qua, điện thoại thì chị gái nghe máy. Nếu có trùng hợp thì làm gì mà trùng hợp đến thế.

“Haiz, chả lẽ 2 đứa này chơi trò Romeo và Julliet?”

Không đúng, Lý Cảnh – người bạn thân của anh tuyệt đối không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ. Anh quen hắn ta hơn 10 năm nên biết rõ hơn ai hết. Mọi thứ người này đi đều là có tính toán trước mà cua gái kiểu này càng không phải là phong cách của hắn. Còn Thùy Vân 100% không phải là loại con gái mà chúng ta cứ bất chấp yêu nhau đi, quan trọng nhất cô ta còn chả thích thằng bạn của anh. Nếu 2 người mà vì tình bỏ đi cùng nhau thì nói thật chuyện quái vật hồ Lochness còn đáng tin hơn. Mà thứ anh ức nhất là chưa làm gì hết mà bị phá hỏng cả rồi.



“Không ngon miệng sao?”

Thấy Thùy Vân chỉ ăn vài muỗng bỏ xuống, Lý Cảnh quan tâm hỏi. Không phải cô gái này đã giải quyết vấn đề của mình rồi sao? Nghĩ lại chuyện ban nãy anh thật không thể không buồn cười.

“Không, chỉ là có một số thứ tôi chưa thông”. Thùy Vân có cảm giác mình đã bỏ qua một thứ rất quan trọng.

“Tôi có thể giúp em không?”

“Làm ơn đi, anh bắt cóc…”

Thùy Vân chợt im bặt. Cô nhớ lại khi bị Lý Thanh bắt cóc. Cô ngồi ở ngôi nhà hoang đó chơi bài cùng đám du côn ngu ngốc kia, nghe chuyện họ kể về đường dây C, về chuyện ân oán 2 anh em nhà này và tên Lý Cảnh này đã gài anh của mình như thế nào.

“Ha ha ha…” – cô không nhịn được cười lớn. Đúng là khi thiếu ngủ làm con người ta ngu ra.

Thấy Thùy Vân bất chợt cười, Lý Cảnh khó mà không lo lắng được.

“Em không sao chứ?”

Cô mỉm cười với anh.

“Không, nếu anh ăn xong. Chúng ta đi tiếp thôi.”

Sau đó, cô đứng lên đi một mạch về xe không quan tâm người đàn ông sau lưng và những người làm của tiệm đang nhìn 2 người khó hiểu. Ai cũng tự hỏi tại sao một anh chàng ăn mặc lịch sự cùng 1 cô gái mặc đồ ngủ đi trên 1 chiếc xe đắt tiền trên cái nơi khỉ ho cò gáy này. Mà thái độ 2 người này thật quái đản.

Thấy Lý Cảnh an vị tại vị trí tài xế của mình xong, Thùy Vân quay qua mỉm cười hỏi.

“Này, anh muốn tôi phối hợp thế nào?”

“Em nói gì thế?”

Lý Cảnh nhìn nụ cười của cô có chút khó chịu trong lòng.

“Bây giờ chúng ta lật bài ngửa với nhau nhé. Thật tình tôi không có khả năng trốn khỏi anh lúc này được nên sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh nhưng chí ít anh nên cho tôi biết vai mà tôi được nhận là thế nào để phối hợp ăn ý cùng anh chứ?”

“Tôi không hiểu ý em?”

Lý Cảnh nắm chặt tay lái lại.

“Anh biết tại sao Romeo và Julliet lại được xây dựng là 17 và 14 không?”

Lý Cảnh im lặng.

“Là vì đó là tuổi của bồng bột, thiếu suy nghĩ nên chúng nó mới chết ngu như thế nhưng tôi đã 24 qua cái tuổi tin vào cái suy nghĩ ngu ngốc của mấy cô gái ngây thơ “Anh vì em bỏ hết tất cả. Chúng ta trốn cùng nhau đi” mà chắc chắn anh không phải là Romeo 17 tuổi.”

Thấy người đàn ông bên cạnh im lặng, Thùy Vân tiếp tục.

“Vì quyền lực mà anh trai mình mà anh còn có thể ra tay thì nói gì đến hạng đàn bà con gái như tôi? Làm ơn đi, tình yêu sao? Hoang đường. Nếu đây là Lý Thanh thì tôi còn tin được nhưng là anh một kẻ đứng đầu Lai Hoa Bang và người thừa kế chính thức của tập đoàn Thiên Lai thì impossible.”

“Em thật sự tin tên Lý Thanh đó hơn tôi?” – Lý Cảnh nắm chặt lấy tay lái hơn, cố nén sự tức giận lại.

“Hắn là 1 kẻ hữu dũng vô mưu, nếu không cũng không bị anh chơi thảm như thế” – Thùy Vân vỗ tay cười – “mà anh cao tay thật, không trực tiếp nhúng tay cũng khiến hắn chết lên chết xuống như thế rồi đoạt lại quyền lực từ kẻ chiếm được lòng tin mọi người cả chục năm nay. Nhưng anh nghĩ đi một tên ngốc như thế lại có hơn 300 đàn em nguyện sống chết cùng hắn thì đúng là 1 kẻ lý thú.”

Cô gái này thật không biết nghe lời, không phải anh đã nói đừng suy nghĩ gì hết mà cứ an tâm đi với anh hay sao?

“Em thích loại người như hắn?”

“Lý Thanh là 1 dạng người khá giống mấy nam chính trong truyện tranh, thiếu suy nghĩ nhưng luôn thu phục được người khác. Loại người như hắn, tôi rất thích, dễ dàng điều khiển.”

Lý Cảnh nhìn Thùy Vân, anh không khỏi cười chua chát trong lòng. Không phải cha anh – một cựu bang chủ của Lai Hoa bang cũng nghĩ như thế sao? Nếu không phải là do ông ngoại anh – Chủ tịch tập đoàn Thiên Lai và cũng là người có thế lực với Ngũ lão đứng sau anh thì người đứng đầu tuyệt không phải anh. Mà cả 2 người này đều bí mật giám sát và muốn điều khiển anh chứ chân tình hoàn toàn không có. Từ khi nào ngu ngốc lại là 1 lợi thế lớn được lòng mọi người như thế chứ?

“Tôi chưa bao giờ lợi dụng em.”

Thùy Vân không quan tâm quay đầu về phía sau nhìn. Sau đó quay lên nhìn anh khó hiểu.

“Sao không thấy ai hết? À giờ xài GPS cả rồi đúng không ?”

“Không có ai theo dõi chúng ta đâu. Lời nói của tôi từ đầu đến giờ đều là thật lòng, tôi muốn bên cạnh bảo vệ em làm em tin tưởng mọi người hơn đều là thật. Em đừng nghĩ quá nhiều nữa.” – anh nói.

“Anh có dám nói thực sự không có bất kỳ mưu tính gì ở chuyến đi này?”

Lý Cảnh im lặng. Anh thực không thể trả lời câu hỏi này của cô.

“Thôi tôi ngủ tiếp đây.” – Thùy Vân dựa người vào ghế nhắm mắt. Đến giờ thì thứ duy nhất cô làm được là phối hợp đóng hết phim.

“Tôi chưa bao giờ lợi dụng hay có ý nghĩ lợi dụng em, em tin tôi đi.” – anh khẳng định lại.

“Ừ, người trong giang hồ thân bất do kỷ mà. Tôi hiểu.” –cô đáp qua loa.

Nghe tiếng thở đều của cô gái bên cạnh, Lý Cảnh không hiểu sao mình lại đau đến thế. Sáng hôm nay, vì quan tâm Thùy Vân, anh làm mọi cách để cô ngủ mà cô luôn chống đối thế mà bây giờ khi cô cho rằng mình bị anh lợi dụng lại có thể yên tâm chợp mắt. Quan hệ giữa con người từ khi nào nực cười như thế? Còn anh, trong gia đình, công việc và ngay cả trong tình yêu, tại sao lại không bao giờ được đối phương tin tưởng?

Gia đình hiển hách. Tiền bạc. Quyền lực. Làm người thừa kế. Tại sao mọi người luôn nghĩ cuộc sống của anh dễ dàng?

Lý Cảnh đưa tay nắm lấy bàn tay của Thùy Vân đang say ngủ bên cạnh.

“Tôi thực sự, thực sự chưa bao giờ lợi dụng em cả.”

Tại sao cô gái này không để anh hưởng chút dư vị ngọt ngào ban nãy lâu một chút chứ? Tại sao cô không xem tình cảm anh dành cho cô là thực?