Cô bé Thái Bảo Nhi rất ghét anh chàng Đặng Thái Anh, tuy anh chàng có tính tình rất đáng yêu, nhưng kô phải tự dưng Nhi ghét anh chàng này đâu nha!
Đó là một buổi tối đầy sao vào ngày chủ nhật. Thời gian trước khi vào năm học mới.
Nhi đang chạy xe tung tăng trên đường phố đông người, đến ngã 4: đèn dỏ, nên nó dừng lại, theo tự nhiên nó ngấm nghía xung quanh, thì thấy thằng nào giống Hot Boy Thái Anh đang cặp kè bên một cô gái rất tình tứ, nó để ý kỹ hơn thì đúng là Thái Anh:
- Chết tiệt, mới có 18t mà vậy rồi, kô bít sau này sẽ cỡ nào... - Nhi lắc đầu, nó rất ghét mấy còn con trai " nham nhỡ " như thế.
Đến đèn xanh thì nó vụt xe đi mất
---------
NGày đầu tiên vào học, nó đi rất sớm để vào căn tin ăn, vì đã lâu kô ăn ở đây.
Khi ăn xong, nó đang đi ra thì cái thằng " ôn dịch " đang đi phía trước vừa ăn xong trái chuối và sẵn tay quẳng xuống nền gạch, vì kô để ý nên nó đã dẫm phải và " biểu diễn màn trượt băng " trước hàng chục hs khác:
- Oaaaa! Cái mong của tôi! - Nhi nhăn nhó, rồi quay phắt ra trước quát - Cái thằng kia, đúng lại!
Thằng nhóc quay lại, thì ra là Thái Anh:
- Cái thằng điên này! - Nhi lầm bầm
- Gì thế? - Thái Anh
Nhi cố đứng dậy và đi lại chỗ Thái Anh:
- Sao lại vứt rác như thế hả? Muốn gài bẫy tôi à?
- Gài bẫy gì chứ! Tại cậu kô nhìn trước nhìn sau mà đi, thì nói ai chứ
- Gì hả? - Nhi - Nếu anh kô vứt thì sao tôi đạp trúng đc
- Cô muốn chết à? Con gái con gứa, sao mà...
- Gì chứ...cái đồ điên này... làm sai còn nói lại à
- Sao hả, muốn bị đánh à? - Thái Anh tức giận
- Chết tiệt! - Nhi đập mạnh chân vào chân Thái Anh rồi quay đi lên lớp
Thái Anh ở lại ôm chân la làng:
- Con nhỏ đó... đúng là khùng mà
* Hết phần ngoại truyện:
-------------------
Thứ 2 đầu tuần, cả trường cùng ngồi ngoài sân chào cờ, sau khi sinh hoạt vài điều, bà cô hiệu phó khó tính, trịnh trọng bước lên trước, cầm micro:
- Bây giờ tôi sẽ đọc tên các học sinh sau đây và đứng trước cột cờ. - Bà cô im lặng rồi đọc từng lớp, chợt vang lên cái tên khiến Nhi giật mình:
- Hoàng Minh Duy lớp 10A6, về tội thường xuyên nghĩ học và trốn tiết
- What? - Nhi giật mình - Duy học tệ đến vậy sao?
Và đến lượt lớp 12:
- Trần Tố Trinh lớp 12A5, về tội gây rối đánh lộn trong trường
Sau khi đọc 1 hàng dài học sinh vi phạm, bà cô thông báo:
- Từ tuần này trường sẽ bắt đầu có các khóa phụ đạo, bắt buộc học, kô đc có hs nào nghĩ!
- Trời, bắt buộc! - Nhi ngồi bên dưới há hóc mồm - Đã học buổi tối rồi mà còn bắt buộc
--------------
Sau khi buổi chào cờ kết thúc, các lớp đều trở về phòng, Nhi đang đi thì gặp Anh Thy:
- Chị Nhi! - con bé quát lớn và chạy lại
- Là em à?
- Em vừa nghe nhỏ lớp trưởng lớp em nói phòng học phụ đạo của em và chị sẽ đc xếp gần nhau, chỉ cách 1 bức tường, hay quá! vậy đc đi chung với chị rồi!
- Hả? - Nhi bất ngờ - ( học gần nhu vậy, đồng nghĩa sẽ gặp thàng Duy mỗi ngày sao?)
Và Duy còn chịu đi học hay kô thì lại là chuyện của thằng nhóc.
Anh Thy biết chắc thằng nhóc sẽ trốn, nên con bé đã đến nhà Duy.
Đến nhà Duy, đó một căn nhà rất tầm thường, giản dị. Anh Thy vội dựng xe sát mép lề và đi vào nhà.
Bên trong nhà là bà của Duy, Anh Thy lễ phép cuối đầu:
- Con chào bà!
Bà cụ quay sang, mỉm nụ cười hiền hậu với Anh Thy:
- Con qua tìm thằng Duy à?
- Dạ, cậu ấy đâu rồi bà?
- À...Cái thằng đó à? Suốt ngày chỉ toàn ở ngoài đường - Bà cụ trách móc thằng cháu ham chơi
- Cậu ta quá đáng thật... Để bà ở nhà một mình thế này... - Thy - Để con Alo cho Duy
Anh Thy lấy điện thoại trong túi quần ra và bấm bấm rồi đặc lên tai nghe:
- Alo! - tiếng của Duy
- Đang ở đâu đấy?
- Biết còn hỏi, tất nhiên ngoài đường
- Cậu đi đâu mà để bà ở nhà 1 mình vậy hả?? Tớ đang ở nhà cậu đấy, có chuyện cần nói
- Nói gì nói lẹ đi
- Kô nói, cậu về nhà đi
- Cái gì, sao lại... - chưa kịp nói thì Anh Thy đã cúp máy
Trong vòng 10 phút Duy đã về đến nhà, hắn dẫn xe đạp vào nhà, rồi bước vào nhà:
- Cái gì? Bỏ nhà đi chơi với gái à?? - Anh Thy đứng dậy - À đc rối, cô giáo bảo mình...
- Năng nĩ tui đi học phụ đạo chứ gì?
- Ừ
- Kô đi
- Thằng này, học như thế rồi mà kô đi, muốn bị ở lại à?
- Mình kô đi, cậu khỏi năng nĩ
- Đúng là đồ ăn bám, suốt ngày biết ăn rồi ngủ, kô thì đi chơi... -
- Gì, sao dám bảo mình... - Duy bực bội
Anh Thy kô muốn nói nhiều nữa, và nó ra lấy xe rồi đạp 1 mạch về nhà.
5h chiều bắt đầu tiết học phụ đạo, đúng như lời lớp trưởng của Anh Thy nói, lớp của Bảo Nhi ở phòng 16 thì phòng của lớp 10A6 là phòng 17.( các lớp 12 và 10 xếp lẫn lộn là vì nhà trường sợ tụi 12 học gần sẽ quạy phá nên sắp xếp lẫn lộn, còn lớp 11 học phụ đạo vào chiều)
5h chuông reo vào học.
Bảo Nhi đang ngồi ở bàn học, nó chóng tay lên cằm, và đang suy nghĩ:
- Làm sao bây giờ, muốn quên Duy mà quên kô đc... đã vậy mà con học gần phòng nữa...Đúng là trớ trêu
Chợt giáo viên vào lớp, cả lớp đều đứng dậy, riêng Nhi vẫn còn đang " lơ lững ở trên ngọn cây", thì bà cô vỗ tay lên bàn nó:
- Em làm gì vậy hả? Thấy cô sao kô đứng dậy
Con bé giật mình " hoàn hồn " lại, vội đứng dậy:
- Em, em xin lỗi cô.
------
Phòng 17, lớp 10A6.
Đã 5h30 kô thấy thằng Duy, Anh Thy đang bực bội, thầy giáo thì vẫn đang trên bục giảng bài, thì từ ngoại:
- Thưa thầy cho em vào lớp ạ! - tiếng của Duy khiến cả lớp bất ngờ và nhao nháo lên.
- Cả lớp trật tự - ông thầy quát. Rồi quay sang Duy đang đứng ngoài cửa - Em vào đi, sau này nhớ đi đúng giờ đấy.
Duy vội đi đến bàn học phía dưới Anh Thy vẫn còn trống, Anh Thy mừng rỡ quay xuống:
- Cậu cũng hay lắm, tưởng...
- Tưởng gì hả - Duy trừng mắt
- Tưởng trốn luôn rồi chứ
--------
7h Tan học, phòng 16:
Nhi đang lục cặp tìm chìa khóa nhà ( vì hôm nay bố mẹ nó đi vắng cả, nên nó đã đc cho một cái chìa khóa để mở cổng, nếu như kô muốn hét khan cỗ họng để osin ra mở cổng)
Đang cầm chìa khóa trên tay, nó vừa đi ra, tụi trong lớp cũng ùa ra,và lớp 10A6 cũng ùa ra, trong lộn xộn kô tưởng tượng đc, chợt có đứa vô tình đụng phải nó và chìa khóa trên tay Nhi rớt mất:
- Ôi, chìa khóa của mình! - Con bé la lên
Nó vội cuối xuống mò tìm, tụi hs cũng tan bớt, nó cố mò cái chìa khóa:
-Tối qua sao bây giờ, chết rồi
Nó rán để tay lên mọi nơi ở nên gạch và tìm, chợt nó chụp đc 1 cái chìa khóa, nó cầm lên nhưng sao...cái chìa còn lại vướn phải cái gì đó, nó cố gắn kéo.
Nhưng nó chợt để ý, ai đó dang dẫm lên chiếc chìa khóa, nó bực bội:
- Chết tiệt, thấy vậy rồi kô chịu lấy chân ra nữa - Nó lầm bầm, rồi cố kéo
Quá bực bội, nó liền đứng dậy quát:
- Cái tên điên này! - Thì Nhi khựng lại- D...D...Du...u..y..y..y!