7. Cát Uy Hồng đã một trăm lẻ bảy lần tha thiết muốn đem tên mờ-lờ Trần Trạch Sâm kia từ Singapore đá cái veo một đường sang thẳng cao nguyên Tây Tạng đi xuất gia.
Nguyên nhân là vì, ngày hôm ấy khi hắn đem bí sử tình ái của mình ra tố khổ tố sở với Trần Trạch Sâm, cái tên Trần Trạch Sâm bụng dạ bất lương đó nghe xong đã phá ra cười điên cuồng: “Vãi chưởng, bọn mày thế mà cũng gọi là yêu nhau à? =)) Bạn bè nó cũng chẳng lạnh nhạt đến mức ấy!”
Ngay lập tức, Trần Trạch Sâm bật ra một kiến nghị cho Cát Uy Hồng đang thương đương bất lực cùng cực: “Nếu không ngại thì cậu thử đi tìm hiểu về đối phương một chút đi. Đi tiếp xúc với thế giới của đối phương nhiều lên.”
Thế cho nên, ngày hôm nay hắn mới định bụng đi xem xét weibo của Mộ Thần, có thể nói, đó là kế hoạch đã tính, chiến lược đã bày từ trước.
Chỉ là, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy cái màn hình chóe lóe đủ loại màu sắc thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trên màn hình, chữ nào hắn cũng biết, nhưng nếu đem chúng nó gộp lại vào nhau thì sẽ thành một cái tổ hợp xoắn xuýt mà hắn không tài nào hiểu nổi.
Cái đống chữ xa lạ ấy đang chen nhau tắc nghẽn cả đôi con mắt của Cát Uy Hồng.
Đáy lòng hắn trào lên chút khổ sở.
Hóa ra… Đây là thế giới của Mộ Thần.
8. Mộ Thần thực sự không tài nào tiếp thu nổi cái aura ai oán hờn tủi phát ra từ một tên đàn ông thân cao 1m82 phong độ ngời ngời, cậu trừng mắt nhìn Cát Uy Hồng, nói: “Rốt cục là anh định làm gì!”
“Đến xem.” Cát Uy Hồng sửng sốt một chút rồi nói tiếp.
Mộ Thần hai mắt híp lại thành nguyên một đường ngang, ôm ngực nhìn Cát Uy Hồng: “Vậy anh coi xong chưa, em còn tắt máy đi ngủ.”
Cát Uy Hồng há há miệng, rồi lần thứ hai ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đến mức làm tim Mộ Thần run lên một phát: “Anh muốn hiểu rõ em nhiều hơn.”
“Hiểu??!” Giọng Mộ Thần cao vút lên tận quãng tám, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, “Muốn hiểu em nên xem weibo của em?”
Cát Uy Hồng không để ý đến cậu, tiếp tục trượt trượt con trỏ chuột.
Mộ Thần phát hỏa: Tên tiểu tử kia mi dám không nhìn bổn đại gia ta??!
Thế là, hai người bắt đầu một trò chơi anh hỏi em đáp rất kỳ quái.
“Bình Tà là cái gì?” (éc=]])
“Là một cái bình rất tà ác, anh có thể coi đó là một loại đề tài văn học.”
“TAT là cái gì?”
“Tastelessness by virtue of being cheap and vulgar, anh có thể coi đó là một kiểu tự giễu.”
“Tối hữu[1] là cái gì?”
“Khi anh ngẩng đầu nhìn một vật gì đó ở phía tay phải của mình, lúc này, ánh mắt của anh không còn nhìn về phía màn hình máy tính nữa, cho nên anh có thể coi đó là một cách nói thể hiện việc dời ánh mắt đi chỗ khác.”
“Cái kí hiệu hai cái mũi tên với một dấu gạch ngang ở giữa (→_→) đó là cái gì?”
“Biểu hiện sự mắng chửi hoặc một loạt cái biểu cảm tiêu cực tương tự với đối phương, nói đơn giản, đó là vẻ mặt tiểu nhân bỉ ổi đi đâm chọt.”
“Cái OOC ở chỗ kia với chỗ này là cái gì?”
“Object Oriented C, có khả năng giữ tốc độ vận hành và hạ thấp phụ tải, phù hợp với ngôn ngữ lập trình C. Anh có thể coi ý nghĩa của nó là kiểu làm chơi ăn thật, chủ yếu dùng để tán dương đối phương.”
“Thế “ngạnh” là gì?”
“Chống đỡ, chống cự. Biểu thị một loại động tác xuất phát từ nội tâm.” (=]])
“Chữ “w” này là có ý gì?”
“Viết tắt của [wā] (oa/oe, tiếng khóc), biểu thị sự sợ hãi, kinh ngạc, sửng sốt.”
“Saikou[2] là cái gì?”
“Một loại hoạt động thể thao gồm thi chạy và nhảy cao, biểu hiện sự khuyến khích nỗ lực đối với một sự vật sự việc nào đó, đương nhiên cũng có thể hiểu đó là thể hiện lòng quý mến, yêu thích đối với một người nào đó.”
…
Thời gian cứ dần trôi và ngữ khí đặt câu hỏi của Cát Uy Hồng cũng dần ôn hòa hơn. Mộ Thần biết, cửa này rốt cục cũng qua rồi.
Thế nhưng, trời thường bạc đãi người tài, xúi quẩy đến mức uống nước lọc mà cũng nghẹn chết.
Ví như bây giờ————–
Người kia vốn đang rất bình thường, bỗng sắc mặt tái mét lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn màn hình, hung hăng túm lấy Mộ Thần: “Được! Vậy em nói coi! Cái câu “Như Ngân đại đại êm muốn gả cho anh~~” kia là có ý gì?!!! Em muốn gả cho thằng đó à?!! Mẹ kiếp, em là người yêu anh cơ mà!!!”
Mộ Thần nhất thời trợn tròn mắt.
Màn hình máy vi tính vẫn lập lòe ánh sáng trắng trắng, trên giao diện của weibo là nội dung cậu vừa gởi đi lúc trước hiện ra rất rõ ràng.
Như Ngân đại đại êm muốn gả cho anh~~!!! // @Thái tử đại nhân nhẹ tay thôi_yako: aaaaaaaaa!!!!!!!! // @-DOMO-: Như Ngân đại đại!!!!!!!!
@Coser Như Ngân: #Mục Xuân Quang # Vai chính # Canh Linh#. “Bất cứ ai cũng không thể ngăn được tình yêu anh dành cho em”. CN: @Coser Như Ngân: @EUI_Có việc cứ hóa vàng[3] Photographer @Mộc Mộc OurCity_Staff Emma @Yaya_Alexander đại đế: Mọi người ngủ ngon~ ^_^
9. Cát Uy Hồng lên cơn ghen cực kỳ.
Mộ Thần với hắn là trúc mã trúc mã từ thuở nhỏ cho đến tận bây giờ, tối thiểu cũng phải chục năm rồi, thế nhưng, Mộ Thần vẫn chưa bao giờ nhắc đến chuyện muốn kết hôn với hắn.
Giờ thì vui rồi, không nói hai lời đã lập tức cầu hôn người khác.
Cái gã tên Như Ngân kia mặt mũi thì yêu nghiệt, đang mặc áo dài cổ trang, tựa người lên một tảng đá. Mắt phượng thì câu nhân, tay phải giơ lên, ngón tay đặt trên môi, miệng hơi mở, vạt áo thì mở rộng ra quá nửa. Tên này bộ dạng hoàn toàn đúng kiểu “mời anh xơi”. (=]])
Giọng Cát Uy Hồng càng thêm phần nguy hiểm: “Hóa ra là em thích cái loại ẻo lả như thế?!! Hả?”
—
Chú thích.
[1] 最右 (tối hữu): từ này có nguồn gốc từ weibo, dùng để chỉ người đầu tiên comment. Gần giống với khái niệm “bóc tem” của bên mình. Ở đây, vì chữ “hữu” trong từ này có nghĩa là “bên phải”, nên giữ nguyên không đổi để ứng đối với câu trả lời “…phía tay phải của mình” ở dưới.
[2] Saikou: tiếng Nhật, có nghĩa là “cao nhất”. Từ lóng dùng trên internet, cũng có ý là hay nhất, tuyệt nhất, ngầu nhất, etc… Ngoài ra Saikou (Zaiko) còn là tên một nhân vật trong Dragon Ball AF. Saikou viết là “赛高”, “赛” là thi đấu, “高” là cao, vậy nên mới có cái sự giải nghĩa *kỳ cục* phía trên -__-
[3] Nguyên là “有事烧纸”, trích từ câu “此人已死, 有事烧纸”: Thấy có cái cấu trúc câu này các bạn Tàu hay xài, không biết là đồng dao hay gì XD
Nguyên bản: Người này đã chết, có việc hãy hóa vàng.
Phiên bản Thần tiên 1: Người này thành tiên, có việc cứ thăng thiên.
Phiên bản Thần tiên 2: Người này đã thăng thiên, có việc cứ tìm tiên.
Phiên bản Âm tào địa phủ: Người này đã xuống lỗ, có việc xuống âm phủ.
Phiên bản Bỏ mạng (=]]): Người này đã tử trận, có việc (cứ) tặng vòng hoa.
Phiên bản Bị điên (=]]): Người này đã bị điên, có việc (cứ) tìm bán tiên.
Phiên bản Biệt ly: Người này đã thất luyến (thất tình), có việc (cứ) đưa a phiến (ma túy).
Người này đã chết đi, có việc cứ tiên thi;
Nếu xác chết vùng đi, hậu quả tự mà gánh. (tiên thi: cái trò đào mả lên, lấy roi quật cho xác chết bắn tứ tung -v-)