27. Mộ Thần nắm chiếc điện thoại, khóc không ngừng.
—–Mày xem đi, Cát Uy Hồng cũng chẳng thích mày đâu.
—–Anh ấy không nói gì cả…
—–Cho nên từ giờ mình sẽ không bao giờ thích tên khốn kiếp nào nữa…
Thật giống như rất nhiều năm về trước, khi Cát Uy Hồng tỏ tình với cậu: “Tiểu Thần, chúng ta thử xem đi.”
Chỉ là thử xem… mà thôi.
Mộ Thần lau nước mắt, liếc nhìn di động.
Không ngờ, màn hình di động lại hiện ra màn hình chính bình thường.
—–Hóa ra Cát Uy Hồng đã cúp máy từ bao giờ.
Mộ Thần mệt mỏi tắt điện thoại, ngã phịch xuống chiếc giường con trong phòng làm việc.
Bên cạnh là chiếc máy tính vẫn còn đang bật, trên màn hình là một người đàn ông diện vô biểu tình, mặc âu phục, tay hơi ngắc ngứ đưa lên, xoa đầu một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh.
Người thanh niền cười rất xán lạn, thật giống như… cậu trước đây.
Đây là tranh minh họa cậu vẽ cho khách, yêu cầu của cô nàng mua tranh khá đơn giản: mặt than công, gần ba mươi tuổi, mặc âu phục, và kiện khí thụ, tuổi tầm hai mươi.
Nghe yêu cầu, Mộ Thần cứ chỉ liên tưởng đến chính bản thân mình, nên vẽ bức tranh rất cẩn thận.
Từng nét từng nét, Mộ Thần đều khắc họa là hình ảnh Cát Uy Hồng trước đây.
Mộ Thần đứng lên, ngồi vào máy vi tính, lại tiếp tục tô màu.
Môi Cát Uy Hồng khá dày, trong khi bờ môi của cậu lại khá mỏng.
Nghe nói người môi mỏng bạc tình, thế nhưng, Mộ Thần nghĩ mình chưa từng phụ Cát Uy Hồng bao giờ.
… Phải không?
—–Nói thật là, em nhớ anh lắm, honey à.
28. Đang lo hết tranh này đến tranh khác, trên QQ lại có người gọi.
[Luyến Thần] Còn onl không?
[の Thần] =.= Để làm chi.
[Luyến Thần] Tâm trạng không tốt à?
[の Thần] Tiểu gia đang gấp, không rảnh!
Theo lý thuyết, đối phương là Đạm Như Thủy đại đại, nếu là bình thường, chắc chắn Mộ Thần không dám dùng loại ngữ khí như thế này. Thế nhưng hiện giờ Mộ Thần đang giống như thùng thuốc nổ, chậm lửa phát nổ luôn.
[Luyến Thần] Tâm trạng không tốt, không bằng nói chuyện chút đi.
[の Thần] Có cái gì hay ho mà nói.
[Luyến Thần] Làm sao mà tâm trạng không tốt?
[の Thần] Anh quản lắm thế làm gì! Hơn nữa, tâm sự của tui, mắc mớ gì tui phải nói cho anh!
[Luyến Thần] Bởi vì chúng ta trên internet đều là người xa lạ.
[の Thần] …………Vầy đại đại, anh có thích một người nào chưa?
Thấy Mộ Thần đồng ý mở cửa lòng, Đạm Như Thủy cũng vui vẻ trả lời.
[Luyến Thần] Có.
[の Thần] Cô ấy là người như thế nào?
[Luyến Thần] Không biết quý trọng bản thân, có đôi khi rất hay nóng tính, lại cứng đầu muốn chết, từ trước đến giờ đều không chịu thua ai, nhưng thực ra lòng dạ lại thiện lương hơn bất cứ người nào. Tuy thường xuyên nói những thứ anh không tài nào hiểu nổi, rồi lại bảo anh chẳng hiểu gì cả, nhưng những cái này đều không vấn đề gì.
[の Thần] À… Sau đó thì sao? Hai người kết hôn?
[Luyến Thần] Bọn anh yêu nhau từ rất lâu rồi, lâu đến mức anh không nhớ là bao lâu nữa, nhưng lại không kết hôn.
[の Thần] Vì đối phương không muốn kết hôn?
[Luyến Thần] Có thể xem như là vậy.
[の Thần] Bạn gái anh chắc là xinh lắm nhỉ. Nghe kể mà thấy anh hạnh phúc dã man ý ~ ╮(╯▽╰)╭ Cố gắng lên, dẫu sao có công mài sắt, ắt có ngày nên kim mà ~! Sớm muộn gì cũng có một ngày anh với chị ấy kết hôn thôi!
[Luyến Thần] Có khi là không có cơ hội đâu…
[Luyến Thần] Bọn anh, chia tay rồi.
29. Mộ Thần lòng chợt căng thẳng.
Không cẩn thận chọt đúng chỗ đau của người ta là không nên, tuy rằng trực giác mách bảo rằng lúc này hẳn là cậu nên an ủi đối phương, cơ mà, bảo một thằng thất tình đi an ủi một thằng thất tình kiểu quái gì?!!
[の Thần] …Xin lỗi.
[Luyến Thần] Không sao.
[Luyến Thần] Anh quyết định rồi, anh muốn giành lại cô ấy về với mình.