Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 57

Editor: Chi Chi

***

Trần Nhã Tĩnh có liên quan đến vụ thuê người cố ý gây thương tích cho người khác. Sau khi thẩm vấn, cô ta tạm thời được sắp xếp ở lại đơn vị của bọn họ, Từ Qua kiểm tra video giám sát căn phòng giam giữ Trần Nhã Tĩnh ngày hôm qua.

Từ lúc vào phòng giam Trần Nhã Tĩnh vẫn luôn vùi đầu trong chân, 5 giờ 30 sáng cô ta đột nhiên nắm tay đặt trên ngực, ngẩng đầu nhìn cửa ra vào, dường như đang kêu gọi. Từ Qua mím môi, tập trung nhìn màn hình giám sát.

Khoảng hai phút sau, cô ta ngã xuống đất, rất nhanh đã có cảnh sát tiến vào mang Trần Nhã Tĩnh đi. Từ Qua xem đi xem lại đoạn video này ba lần, cô cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Phong, Lâm Phong rất nhanh đã bắt máy.

“Từ Qua?”

“Trước khi Trần Nhã Tĩnh bị mang về đã tiếp xúc với những ai?” Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, âm thanh truyền thẳng vào lỗ tai cô, Từ Qua nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Đợi lát nữa nói nhé.” Dường như Lâm Phong bị ta người đẩy, trong điện thoại vang lên tiếng loảng xoảng, sau đó Lâm Phong nói, “Tạm thời thế đã.”

Điện thoại bị cúp vội vàng, Từ Qua mông lung vài giây rồi bừng tỉnh. Chắc là Lâm Phong đang bị người nhà Trần Nhã Tĩnh bao vây, Trần Nhã Tĩnh mất tích, cảnh sát đến tìm người nhà của Trần Nhã Tĩnh, người nhà của cô ta lại đến tìm cảnh sát, kết quả như vậy cũng không hẳn là ngoài ý muốn.

Từ Qua đứng dậy đẩy ghế ra, nghĩ đi nghĩ lại bèn dừng chân. Bây giờ cô đi ra ngoài cũng bị chửi, không bằng ở lại tiếp tục kiểm tra video giám sát. Trần Nhã Tĩnh không có bệnh án, chuyện cô ta té xỉu rất kỳ lạ. Kế hoạch của hung thủ vô cùng chặt chẽ, mỗi một bước đều được tính toán kỹ lưỡng.

Từ Qua to gan đặt ra một giả thiết, có hai khả năng, một là chuyện Trần Nhã Tĩnh bị bệnh có liên quan đến hung thủ, bệnh viện gần Cục Công An Thành phố nhất là Bệnh viện Số 3. Trần Nhã Tĩnh phát bệnh, cảnh sát sẽ đưa người đến Bệnh viện Số 3, hắn chỉ việc ôm cây đợi thỏ. Còn khả năng thứ hai là có người giám sát Trần Nhã Tĩnh từ lúc bị đưa đi đến lúc phát bệnh phải đến bệnh viện, hai người phối hợp gây án.

Người này hẳn phải hiểu rất rõ hệ thống công an ở Thành phố C. Từ Qua tự dưng lại nhớ đến Hạ Hầu Ngọc, sự xuất hiện của anh ta rất kì lạ, Từ Qua không nhịn được nghĩ rằng anh ta có dính líu đến vụ án này.

Liệu anh ta có liên quan đến vụ án không? Từ Qua lắc đầu, loại suy nghĩ này ra khỏi bộ não của mình. Khi còn đi học, Hạ Hầu Ngọc là một sinh viên ưu tú, sau khi tốt nghiệp, vào đơn vị công tác cũng là một cảnh sát xuất sắc. Nếu như anh ta không bị gãy chân ngoài ý muốn, thì đến bây giờ anh ta vẫn là một người cảnh sát nhân dân xuất sắc.

Từ Qua đứng dậy ra ngoài, định đi tìm video giám sát ở cổng Cục Công An, vừa bước ra thì gặp Thẩm Thiến.

“Từ Qua?”

Từ Qua ngước mắt nhìn sang, “Có việc?”

“Đội trưởng Lục bảo tôi đưa những tài liệu này đến.” Thẩm Thiến ôm không ít tài liệu trong tay, hất cằm ra hiệu, “Còn có video giám sát ở cổng.”

Từ Qua tránh đường cho Thẩm Thiến đi vào, “Làm phiền cô rồi.”

Thẩm Thiến bỏ tài liệu xuống, thuận tay vỗ vai Từ Qua, mắt xoay vòng vòng, “Khách sáo cái gì, tất cả đều tính vào chuyện mời khách. Mấy bữa nữa cô mời tôi ăn một bàn gà lớn là được.”

Bây giờ Từ Qua không có tâm trạng nói đùa với cô ấy, tình hình cấp bách, cô sốt ruột đến mức sắp biến thành người trọc đầu luôn rồi.

“Được được được, nếu bắt được hung thủ, đừng nói là mâm gà lớn, ngay cả thịt gà cắt lát sống tôi cũng mời cô.” Từ Qua kéo ghế ngồi xuống, vội vàng lật tài liệu. Lục Thịnh và cô có suy nghĩ giống nhau, đây là toàn bộ tài liệu vê Trần Nhã Tĩnh, bao gồm hành trình mấy ngày trước, gặp gỡ và kết bạn với những ai.

Còn có video giám sát ở trước cổng Cục Công An và xung quanh bệnh viện. Sở trường của Từ Qua là gì? Chính là tìm kiếm các chi tiết giữa biển người mênh mông.

“Gà cắt lát sống? Khẩu vị nặng đấy.” Thẩm Thiến lẩm bẩm một câu, liếc mắt nhìn xung quanh, “Lâm Phong bị người nhà Trần Nhã Tĩnh đánh, náo loạn rất lớn, cô không đến xem thử à?”

“Không đi, tôi không muốn bị đánh.”

Người mất tích ngay dưới mí mắt cảnh sát, sao người nhà có thể để yên, không đến gây sự với bọn họ? Đã đến nước này rồi, không có chuyện thì cũng nghĩ ra chuyện, huống chi quả thực là bọn họ mắc lỗi.

“Cô không có việc gì làm?” Từ Qua thấy Thẩm Thiến còn chưa đi, ngẩng đầu liếc cô ấy một cái.

“Có chứ, tôi vừa mới thẩm vấn xong người phóng hỏa ở bệnh viện.”

“Kết quả thế nào?”

“Không có tiến triển gì, chắc là ngoài ý muốn.” Thẩm Thiến đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô kéo ghế ngồi xuống, thao thao bất tuyệt lên án, “Những người đó đều không biết nói tiếng phổ thông, nghe người ta nói vài câu thì chạy ra cãi nhau với bác sĩ. Nói chuyện pháp luật với bọn họ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, mở mồm ra là đòi tiền, kêu cha gọi mẹ cố tình gây sự —— “

Từ Qua nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vô cùng tập trung xem video giám sát.

“Từ Qua? Cô có nghe tôi nói gì không?”

“Nghe.” Từ Qua chỉnh thời gian camera giám sát ở cổng Cục Công An về 5 giờ chiều ngày hôm trước, đây là khoảng thời gian trước khi bọn họ quay về. Cô mở đồng thời mấy camera một lúc, “Ai xúi giục bọn họ đến gây sự với bác sĩ? Hỏi rõ rồi sao?”

“Còn là ai nữa? Có lẽ là nghe người nhà nói.”

“Hỏi rõ ràng đi.” Trong đầu Từ Qua chỉ nghĩ đến vụ án, hiện giờ không ai được gây rối, chỉ một chút thôi cũng khiến tất cả câu đố trở nên lộn xộn. Như vậy thì làm sao mà ghép được thành một câu chuyện hoàn chỉnh?

“Cả chuyện phóng hỏa chuyện nữa, nhất định phải hỏi cho rõ, hỏi đi hỏi lại, đừng ngại phiền phức. Rất có thể đây là điểm mấu chốt của vụ án.”

Thẩm Thiến nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhận ra tầm quan trọng của mình, cô đang gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai. Cô lập tức đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, “Được, tôi đi thẩm vấn lại.”

“Chuyện liên quan đến mạng người, mỗi một khâu đều rất quan trọng.”

Trong nháy mắt, Thẩm Thiến cảm thấy mình được kéo từ khu vực biên giới vào vị trí trung tâm, “Tôi đi đây.”

Thẩm Thiến đi ra ngoài, Từ Qua mới thở phào nhẹ nhõm. Mạch suy nghĩ vừa mới hình thành đã bị Thẩm Thiến lải nhải cắt đứt, giờ phải bắt đầu lại từ đầu, Thẩm Thiến nói quá nhiều.

Từ Qua kiểm tra video giám sát.

Mười giờ rưỡi, Từ Qua vội nhấn nút tạm dừng, ở cổng đơn vị xuất hiện bóng người quen thuộc. Từ Qua phóng to hình ảnh, nhịp tim dần tăng tốc, bàn tay cầm con chuột đổ mồ hôi.

***

Cốp xe chật hẹp tràn ngập mùi xăng. Trong xe không mở điều hòa, không gian nóng bức ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, có lẽ là xe chạy qua vạch giảm tốc, đầu của cô lập tức đâm mạnh vào vách xe. Trần Nhã Tĩnh chảy nước mắt, băng dính dán miệng cô rất chặt, cô chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào.

Cô rất sợ hãi, cơn sợ hãi khiến toàn thân cô run rẩy, cô sợ chết. Người này đến lấy mạng của cô, cuối cùng hắn cũng đến. Trần Nhã Tĩnh trốn tránh nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không tránh thoát.

Xe lại chạy qua vạch giảm tốc, đầu Trần Tĩnh lại đâm mạnh vào thùng xe. Chân cô bị xếp lại trói chặt, đau đớn chết lặng, đã không còn cảm giác nữa. Làn da trắng nõn dính toàn bụi bẩn, mồ hôi rớt từ trên đầu xuống thùng xe.

Trần Nhã Tĩnh không muốn chết, cô cũng không bị bệnh, cô chỉ muốn kéo dài thời gian nên giả vờ ngất để rời khỏi đó. Cô không muốn ngồi đợi ở Cục Cảnh Sát, nơi đó khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cô muốn nhân cơ hội đi bệnh viện thông báo cho ba mẹ mình biết, để bọn họ mau chóng đến cứu mình. Năm đó là cô làm sai, nhưng khi đó cô còn nhỏ, cô vô tri, không hiểu biết. Cô sẽ được tha thứ, Trần Nhã Tĩnh không muốn bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Cô cảm thấy người nhà của cô sẽ có cách giúp cô vô tội, giống như mười năm trước, gia đình thầy Thẩm người chết người bị thương, mà cô vẫn an toàn thoát ra.

Nhưng cô không ngờ, sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đầu cô lại đụng vào thùng xe, Trần Nhã Tĩnh rất hận cảnh sát, nếu như không phải bọn họ vô năng, cô cũng không bị bắt. Cô suy nghĩ một lúc rồi lại hối hận, nếu cô không tính toán, dùng mưu mẹo để rời khỏi Cục Cảnh Sát thì sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Nước mắt chảy ra ào ào, chiếc xe bỗng ngừng lại.

Trần Nhã Tĩnh lập tức củng cố tinh thần, cô mở to mắt nhìn đỉnh đầu, những cọng tóc gáy đang dựng đứng đã tiết lộ nội tâm sợ hãi của cô. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, da đầu Trần Nhã Tĩnh tê dại, nhưng cô không có chỗ để trốn.

Cốp xe được mở ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, trước mắt Trần Nhã Tĩnh là một mảnh tối đen, cô vội vàng nhắm mắt lại. Cô rụt người về sau, nghẹn ngào nức nở.

Cầu xin anh hãy thả tôi ra, tôi sẽ cho anh tiền.

Hắn đeo khẩu trang và đội mũ, hắn xoay người định kéo Trần Nhã Tĩnh ra ngoài, Trần Nhã Tĩnh đột nhiên giằng co quyết liệt, trong cổ họng phát ra những tiếng ư ư.

Cứu mạng!

Hãy cứu tôi!

Tôi muốn sống!

Mặt úp xuống gầm xe, nước mắt và nước mũi của Trần Nhã Tĩnh hòa trộn vào nhau. Nơi nào đó trên cơ thể cô chợt nhói lên, một dòng chất lỏng bị đẩy vào cơ thể. Ý thức của Trần Nhã Tĩnh dần tại bay xa, đây là cái gì? Cô chỉ nghĩ đến đó đã mất đi tri giác.

Tỉnh lại lần nữa, cô bị nhốt trong một cái toilet ẩm ướt bẩn thỉu. Không gian chật hẹp, cô giãy dụa cổ tay, gắng sức ngồi dậy, cô không có cách nào hô lên. Miệng bị băng dính dán chặt, cửa toilet đóng, trong đây chỉ có một mình cô.

Tay của cô bị khóa móc vào ống nước trên bồn tắm, vòi nước bằng kim loại loang lổ vết rỉ sét. Bồn tắm lớn màu trắng đã ngả vàng, dưới đáy tích tụ một tầng bụi bẩn rất dày.

Đây là đâu?

Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi hôn mê là người đàn ông kia.

Hắn đeo khẩu trang in hình đầu lâu, trông rất đáng sợ.

Hắn là ai? Con trai của thầy Thẩm sao?

Cửa sổ trong toilet vừa nhỏ vừa cao, cô không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Không có ánh nắng, không có bầu trời xanh, toilet âm u lạnh lẽo khiến cô run rẩy.

Dây xích ở trên tay rất mới, có thể ngửi được mùi sắt. Dây xích dài khoảng ba bốn mươi cm, Trần Nhã Tĩnh ngại mặt đất bẩn, cô bèn ngồi xổm. Trên dây xích có một ổ khóa lớn, không có chìa khoá thì cô không thể mở nó ra.

Trái tim cô đập loạn xạ, cô cố gắng không để mình sợ hãi, cơn sợ hãi sẽ khiến cô run lẩy bẩy. Cô sẽ giống như bọn Lưu Tĩnh sao? Bị giết chết, thi thể trông rất thê thảm.

Cô không dám nghĩ đến điều đó.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Trần Nhã Tĩnh căng thẳng, cô muốn trốn đến chỗ an toàn, không để hắn phát hiện ra. Nhưng toilet chỉ rộng từng này, không có chỗ cho cô trốn.

Hắn mở cửa ra, Trần Nhã Tĩnh không chê bai vách tường bẩn thỉu nữa, co rúm người lùi về sau, người cô đã dán vào vách tường. Hắn bước về phía cô, dáng người hơi gầy, đội mũ và đeo khẩu trang màu đen. Ánh mắt hung ác nham hiểm, nhìn cô đầy hận thù.

Trần Nhã Tĩnh nuốt nước bọt, cô mím môi, siết chặt nắm tay.

Cô không kiềm chế được khóc nấc lên, tiếng nghẹn ngào quanh quẩn trong căn phòng hẹp.

Ánh mắt lạnh lùng độc ác của hắn đảo qua người Trần Nhã Tĩnh, hắn đóng cánh cửa phía sau lại bước đến gần cô.

Âm thanh kẽo kẹt vang lên, Trần Nhã Tĩnh phảng phất nghe thấy tiếng búa tuyên án tử hình đập nhát vào trái tim của cô.

Hết chương 57.