Khép Mi

Chương 37: Chương 18.2

Ở phía sau xe, Lệ Tâm hưng phấn kéo tay Đình Hải vòi quà. Vốn nghĩ Đình Hải sẽ không tham gia buổi thực hành này nên cô rất bất ngờ khi thấy cậu ấy xuất hiện ở đây. Ngoài ra, một việc nữa khiến Lệ Tâm kinh ngạc là cậu ấy lại lái ô tô đi học. Ấn tượng mà Đình Hải để lại trong cô là một sinh viên ưu tú cùng lúc học hai trường Đại học, bên cạnh việc học còn nhận biên dịch tài liệu để kiếm tiền sinh hoạt, khi nào thì cậu ấy tăng bậc từ giai cấp tiểu tư sản thành giai cấp tư sản? Có vẻ cô chẳng biết mấy về người này, phụ hai chữ bạn thân mất rồi.

“Đình Hải… quà của tớ đâu?” – Lệ Tâm mỉm cười, lắc lắc tay Đình Hải kiếm quà.

Tiến Trung rất không hài lòng với cách thức chào hỏi của Lệ Tâm, gắt giọng.

“Có phải cậu nên chào hỏi trước khi vòi vĩnh không hả?”

“Chào hỏi? Chẳng phải tớ có thêm chữ Đình Hải phía trước câu hỏi rồi sao? Có chào có hỏi rồi còn gì.”

Tiến Trung nghệch mặt, quả thật không nói được với dân Việt Nam học, dù vậy vẫn không tỏ ra yếu thế.

“Chào hỏi mà thế hả? Ít nhất cũng nên ngọt ngào nói vài câu. Ừm… chẳng hạn như “Cậu về rồi sao?”, “Đi đường có mệt không?” hay đại loại thế chứ?”

Lệ Tâm: “Vớ vẩn… Nếu không về rồi thì tớ và cậu đang đứng cạnh ai? Nếu đi đường mệt thì có thể đứng ở đây được chắc?”

“Vậy thì cũng nên quan tâm xem cậu ta thi cử thế nào? Hỏi có được giải gì không chứ?” – Tiến Trung vẫn chưa từ bỏ ý định chỉnh Lệ Tâm.

Lệ Tâm: “Vô nghĩa… cậu nghĩ Đình Hải giống cậu chắc. Chắc chắn thi tốt, giật giải. Hỏi mấy điều hiển nhiên ấy làm gì?”

Tiến Trung nghẹn họng.

Đình Hải buồn cười nhìn cậu bạn. Từ trước giờ, hai người họ gặp nhau liền cãi vả, cơ bản trăm trận Lệ Tâm trăm thắng nhưng dường như không mấy ảnh hưởng tới nhuệ khí của Tiến Trung. Đình Hải thấy rằng, Lệ Tâm và Tiến Trung đều là người có cá tính sôi nổi, có thể vì vậy mà bọn họ cảm thấy việc tranh luận cùng nhau là cách thức chào hỏi đặc biệt cũng nên.

Đình Hải bật cười - “Cậu chẳng phải cũng như cô ấy? Thấy mặt tớ liền hỏi quà đâu còn gì?”

Tiến Trung nhăn nhó – “Toàn bênh người ngoài.”

“Không phải bênh mà là hiểu tính.” – Lệ Tâm nguýt dài – “Rõ Chó chê mèo lắm lông mà.”

“Được rồi. Cái này cho cậu và mọi người trong phòng.” – Đình Hải đưa một bọc thật to, bên trong chứa tới năm, sáu hũ đồ ăn – “Vốn dĩ định đem thêm hải sản nhưng trong kí túc xá không thể nấu ăn. Mấy món này tớ mua theo gợi ý từ mấy chị trong đoàn, chắc là ngon.”

“Ôi… nhiều vậy sao? Mấy hũ này ăn chung với cơm hay ăn vặt đều được hết. Kiểu này chắc chắn trúng giải lớn rồi.”

“Đương nhiên.” – Tiến Trung hưởng ứng, quay người về phía xe lấy thêm mấy bọc kẹo socola đưa cho Lệ Tâm – “Đem thêm cái này về nhé! Hết thì nói tớ.”

“Lại nữa. Tớ không thích socola. Lần sau mua bánh bông lan đi. Tụi tớ ăn thay bữa sáng cũng được.” – Lệ Tâm nhăn mặt thương lượng.

“Cái này không dành cho cậu. No idea. Ok?”

“Quá đáng.”

Mặc dù miệng mắng Tiến Trung không thương tiếc nhưng trong lòng Lệ Tâm lại bị đoạn tình cảm này làm cho cảm động. Suốt ba năm nay, Tiến Trung vẫn luôn như vậy, quan tâm tới Thu Trang theo cách của cậu ấy. Chẳng hiểu sao Tiến Trung lại biết được Thu Trang thích món này lại đặc biệt ăn những lúc có tâm trạng (mặc dù đa phần tâm trạng của cô ấy chỉ liên quan tới phim và kẻ lắm chuyện trước mặt).

Lệ Tâm nheo nheo mắt, nghĩ ngợi, hình như mấy bịch kẹo trong phòng gần đây vơi rất nhiều, chắc tám phần là do kẻ lắm chuyện này gây ra rồi.

“Còn nữa… Cầm lấy này.”

Đình Hải chồm người vào trong xe, lôi thêm một bịch cà chua vừa hái lúc sáng. Những quả cà chua to, đỏ rực trông thật đẹp mắt, nhìn thôi cũng biết chủ nhân của nó tốn rất nhiều công chăm sóc. Lệ Tâm chớp chớp mắt, khẽ chậc lưỡi. Thú thật, nếu không biết, nhìn xa có lẽ sẽ có người nhìn nhầm thành quả hồng giòn cũng nên.

(Lời tác giả: Cái kẻ nhìn nhầm thành hồng giòn là ai thì… e hèm… hạ hồi phân giải)

Lệ Tâm cũng tròn mắt nhìn bịch cà chua trong tay. Lúc trước mang từ nhà Thu Trang về, cô liền đưa cho Đình Hải. Cũng gần ba tháng rồi nên cũng quên luôn việc này, không nghĩ cậu ấy lại chăm sóc nó tốt như vậy. Kiểu này Thu Trang được phen ganh tỵ đây. Mấy cây cà chua của cô ấy đến giờ vẫn chưa thấy hoa chứ nói chi đến quả.

Lệ Tâm tán dương - “Cậu có thể chuyển sang thợ làm vườn được đấy, quá tuyệt!”

Phía cửa sau xe, từ lúc dừng xe đến giờ, Diệp Vũ vẫn yên lặng quan sát cuộc trò chuyện của ba người. Cô và họ đứng cùng một nơi, hít cùng bầu không khí nhưng tưởng như lại xa xôi đến ngàn dặm. Diệp Vũ không thích ánh mắt của Lệ Tâm nhìn Đình Hải, chúng quá thân thiết. Cô lại càng ghét ánh mắt của Đình Hải nhìn Lệ Tâm, chỉ có duy nhất và sủng nịnh yêu thương.

Diệp Vũ mỉm cười, bước về phía bọn họ.

“Cũng còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ học, phía kia có một quán ăn rất ngon, lúc trước tớ và Hạ Diệp cũng thử qua rồi, cùng ăn sáng nhé!”

Lệ Tâm vừa nghe Diệp Vũ nói xong vội vã kiểm tra đồng hồ trên tay- “Á… Tớ ăn sáng rồi, có việc gấp nên đi trước đây. Trong hai cậu ai cần ăn sáng không? Không thì đi theo tớ.”

“Cậu cứ việc đi đi, tớ ăn sáng rồi.” – Đình Hải từ chối xong liền quay sang hướng Lệ Tâm bước tới – “Đi thôi.”

“Ừ.” – Lệ Tâm bước đi vẫn không quên quay đầu vẫy vẫy tay ra hiệu tạm biệt với hai người còn lại.

“Tớ chưa ăn sáng.” – Tiến Trung ỉu xìu, hai con người độc ác lại bắt cậu dọn tàn cuộc – “Chúng ta đi thôi.”

“Được.”



Trên bãi cỏ, Lệ Tâm cùng Đình Hải cúi đầu tìm kim. Đình Hải nhìn nhãn hiệu đồ, có thể biết được chúng không rẻ nhưng lại không thể hỏi, mày rậm càng lúc càng nhíu chặt. Vì vấn đề kinh tế, khái niệm về trang phục của Lệ Tâm chỉ dừng lại ở mức độ tiện lợi, những sản phẩm có thương hiệu như đôi Adidas này cô ấy sẽ không chọn mua. Như vậy, nó có thể là món quà tặng, chỉ là Lệ Tâm sẽ không tùy tiện nhận quà từ người khác, vậy sẽ là của ai đây?

“Đây rồi.” – Lệ Tâm mỉm cười, hơ hơ cây kim trước mặt Đình Hải – “Sẽ không lo có người giẫm phải nữa”

Đình Hải nhìn chiếc áo khoác thể thao bên cạnh Lệ Tâm, khó hiểu hỏi - “Sao lại muốn may thêm dây kéo vào áo vậy?”

“Ôi… mấy cái áo này tuy đẹp nhưng chẳng tiện lợi tí nào. Túi quá nông, bỏ đồ vào rất dễ rơi. Cậu xem tớ rất sáng tạo phải không?” – Lệ Tâm lắc lắc chiếc áo trên tay, xoay đi xoay lại, hất cằm mỉm cười đắc ý.

“Đúng vậy, rất sáng tạo.” – Đình Hải bật cười – “Nếu biết mấy nhà thiết kế trang phục này là ai, tớ nhất định thay cậu ý kiến vấn đề này.”

“Ôi trời… tớ chỉ sợ họ khởi kiện vì tớ phá hoại tâm huyết của họ thôi.” – Lệ Tâm thu dọn đồ đạc cho vào túi – “Mấy món đồ này có vẻ rất mắc.”

Đình Hải ngập ngừng, có chút dò hỏi - “Cậu… không biết giá chúng sao?”

“Làm sao tớ biết được.” – Lệ Tâm lắc đầu, lại nghĩ anh ta không lấy bảng giá cũng không lấy hóa đơn, dựa vào tính cách của anh ta có khi cũng chả biết chúng bao nhiêu nữa là cô.

“Ưm… chúng là đồng phục làm thêm của tớ.” – Lệ Tâm đứng dậy, Đình Hải cũng bước theo cô, lại nghe Lệ Tâm tiếp lời – “Chỉ khác là không phải hoàn lại chúng khi kết thúc công việc thôi.”

“Cũng thật lạ… dùng đồ thể thao làm đồng phục? Tớ chưa thấy chỗ nào như vậy cả.”

Đình Hải khẽ cười, cất giọng tán dương lại ẩn trong đó chút khó hiểu – “Có vẻ là một người chủ tốt.”

Kỳ thật lúc này Lệ Tâm đang nhớ lại biểu hiện của Hạo Nhân lúc nãy nên không chú tâm lời Đình Hải nói. Khi cô chạy lại hướng đó, hình như cô có thấy nụ cười trong mắt anh ta, cả chút mong chờ nữa. Lệ Tâm càng nghĩ càng thấy không có khả năng, nụ cười đó có khi nào là cô tưởng tượng ra không? Thật mơ hồ. Nhưng chết một chỗ là… cô lại thấy vui, hiển nhiên là rất thích nữa.

Cô và anh ta đơn giản chỉ vì một món nợ mà gắn kết ở hiện tại. Quá khứ không, tương lai không, sự quen biết ở hiện tại cũng chỉ là tạm thời, trước mắt những người khác cô không muốn thể hiện mối quan hệ đặc biệt ấy.

Nhưng mà… thật sự chỉ có như thế sao? Đôi khi thói quen trở thành trói buộc tàn nhẫn, một lúc nào đó trên con đường này chỉ còn mỗi cô. Bất giác Lệ Tâm lại thấy khu văn miếu này quá đỗi rộng lớn, bước chân này, có phải vì thế mà bé đi không?

Lệ Tâm lại ngây người. Suy nghĩ này… là sao đây?