Khép Mi

Chương 19: Chương 10.2

Hội Bảo trợ trẻ em lang thang cơ nhỡ Thành phố Biên Hòa

Con người, có thể giống nhau ở cách thức tới thế giới nhưng chắc chắn có một điều khác biệt chính là số phận mỗi người.

Khi đến nơi này, điều đầu tiên Lệ Tâm nghĩ đến là số phận của mình, số phận của những đứa trẻ ở đây. Chúng và cô, đều là cô nhi. So với chúng, cô may mắn hơn một chút, ít nhất bây giờ bên cạnh cô có một người chị yêu thương cô hết mực. Cô như vậy cũng được xem là hạnh phúc, còn cái gì mà than ngắn thở dài nữa chứ. Chỉ là…

“Haiz…”

“Tớ nói này…” – Thu Trang gằn giọng – “Nếu cậu không thích tham gia mấy hoạt động từ thiện này, muốn toàn tâm toàn ý dành thời gian kiếm tiền thì ra thẳng cổng, quẹo tay phải, đi chừng năm phút tới trạm xe bus, bắt xe về trước. Tớ mà còn nghe một tiếng thở dài nào nữa thì đừng trách tớ ra tay độc ác. Are you understand?”

Lệ Tâm rùng mình, quyết tâm dẹp bỏ tâm tư tập trung làm việc. Hôm nay đã là ngày thứ năm cô đi làm công tác từ thiện, Lệ Tâm trong lòng oán thán. Đại học L có phải nghĩ sinh viên bọn họ có rất nhiều thời gian, nhiệt huyết bừng bừng nên ngày nào cũng tổ chức đi làm từ thiện thế này không? HuHu… thật không muốn cho người ta sống mà.

Thu Trang cẩn thận tắm rửa cho một đứa bé, cử chỉ và ánh mắt đều toát lên sự yêu thương. Trước giờ cô rất nhiệt tình tham gia công tác Đoàn hội, không giống Lệ Tâm chỉ biết hăng hái kiếm tiền thành ra nhìn dáng vẻ miễn cưỡng làm việc của cô nàng, cô ngứa mắt không chịu nổi. Mấy hôm liền chẳng biết đầu cô nàng chạm mạch ở đâu, sáng nào cũng đòi cô chở theo đi làm từ thiện. Đi làm từ thiện không phải đi thi, không thích đi thì có thể ở nhà mà, vác bộ mặt mất của ấy đi là sao chứ?

“Rốt cuộc mấy hôm nay cậu bị sao vậy? Ăn nhầm thực phẩm ôi thiu nên hỏng não luôn rồi à?” – Thu Trang quyết định tìm hiểu tình hình – “Không thích thì đừng đi. Đi như vậy làm người khác khó chịu lắm.”

“Huhu… tớ…” – Lệ Tâm bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Haha… có gì mà không thể nói. Nói đi chứ Lệ Tâm. Nguyên nhân khiến cậu từ kẻ bán mạng kiếm tiền biến thành bán mạng làm từ thiện cho cậu ấy nghe đi.” – Tiến Trung sau khi phụ dọn dẹp nhà kho xong, ra bệ nước rửa tay nhanh miệng hóng hớt – “Hay là tớ nói giúp nhé!”

“Không… không… cấm nói.” – Lệ Tâm sốt sắng, chuyện mất mặt như vậy càng ít người biết càng tốt. Hôm đi dự lễ khai giảng, Thu Trang quyết định tranh thủ được nghỉ một ngày liền về nhà, Chung Hiểu Đồng thấy có ăn liền mè nheo đi theo thành ra chỉ có cô và Hà My đi dự. Thu Trang lại thuộc típ xong việc xem phim, rảnh hơi đi làm từ thiện, có đến lớp cũng cắm đầu đọc tiểu thuyết, không thích hóng hớt chuyện bên ngoài nên dĩ nhiên chưa biết. Chút mặt mũi này giữ được vẫn nên giữ. Cô không muốn bị Thu Trang chửi ngu ngốc đâu.

“Im miệng.” – Thu Trang không nể tình đánh gãy lời Lệ Tâm – “Có cái gì mà không thể nói. Được rồi, tiếp tục tắm cho con bé đi, kỳ cọ cho kỹ vào.”

Thu Trang ân cần dặn dò Lệ Tâm sang, quay người sang trừng mắt với Tiến Trung đang đứng hì hì gần đó – “Xong rồi thì đi theo tôi. Bóng đèn ở cổng hư rồi, cần thay mới.”

Lệ Tâm nhìn Thu Trang bước đi, lòng âm thầm nhỏ lệ. Tối nay về phòng thế nào cũng bị oanh tạc một trận. Lệ Tâm biến đau thương thành sức mạnh, ra sức kỳ cọ cho cô bé mình đang giúp tắm.

“Chị…” – Cô bé mếu máo – “Chị kỳ đau quá!”

“Yên nào. Em còn dám nói.” – Lệ Tâm lườm lại – “Nghịch ở đâu không nghịch lại chui nhà bếp, giờ thì dính nhiều nhọ thế này, chị kỳ từ nãy đến giờ mà vẫn còn sót đấy.”

“Không phải… không phải. Chị kỳ ra hết rồi.” – Cô bé thực muốn khóc – “Mấy vết đen đen này là vết bớt, không phải nhọ.”

Lệ Tâm: -.-!!!



Tiến Trung đặt thang dựa vào cổng, khẽ lắc. Nền đất không bằng nên cậu phải kê thêm viên đá phía dưới, đoạn bước lên. Thu Trang trở lại nhà kho, chọn lấy một bóng đèn tròn, vươn tay đưa cho Tiến Trung đang ở phía trên.

“Lệ Tâm cuối cùng là làm sao vậy?” – Thu Trang trực tiếp vào thẳng vấn đề - “Cậu ấy nếu không thích có thể không đi mà.”

“Cậu ấy căn bản là không thể không đi.” – Tiến Trung nháy mắt – “Muốn biết nguyên nhân rồi phải không?”

“Nói.”

“Được.” – Tiến Trung vô cùng vui vẻ - “Cậu đáp ứng với tớ một chuyện tớ nhất định biết gì nói nấy.”

Thu Trang rất ghét cảm giác bị người khác ra điều kiện với mình, có điều đây là chuyện của Lệ Tâm, cô vẫn nên thỏa hiệp một chút.

“Đáp ứng cái gì?”

Tiến Trung hớn hở - “Chỉ mất chút ít thời gian thôi.”

Nói đoạn Tiến Trung lùi xuống, đứng trên bậc thang thứ hai, cúi người đưa mặt về phía Thu Trang, trưng bộ mặt đáng đánh đòn, nháy mắt tinh nghịch – “Lát xong việc chúng ta ghé qua siêu thị một chút, tớ rất tò mò cúp ngực ba mươi sáu hàng thật giá thật có hình dáng như thế nào. Ok ?”

“Cậu…” – Thu Trang trừng mắt nhìn tên cợt nhả trước mặt, cậu ta cố ý muốn làm cô bẽ mặt. Thu Trang không nói một lời, quay đầu bước đi. Tiến Trung có vẻ quen với việc này rồi nên vẫn vui vẻ huýt sáo, bước lên vài bậc thang tiếp tục công việc của mình.

Ngay khi Tiến Trung đặt chân tới bậc thang cao nhất, Thu Trang đã hằm hằm quay bước trở lại. Nuốt không trôi cục tức này! Cô đã bị cậu ta châm chọc hôm đó tới giờ rồi, nếu không giải quyết triệt để cậu ta, e rằng cô nhịn không được lại nổi lên ác tính giết chết cậu ta trước lúc tốt nghiệp.

“Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào hả?” – Thu Trang hét lớn – “Tôi đã cảnh cáo cậu đem chuyện này quên sạch, cậu ngại mình sống quá dai sao?”

“Trí nhớ tớ trước giờ luôn tốt, cậu lại mỗi ngày lượn lờ trước mặt, tớ có muốn quên cũng khó. Chà chà… biết làm thế nào?”

Thu Trang nheo mắt đầy nguy hiểm, Tiến Trung nhìn cô gái hung ác trước mặt da đầu run lên. Sẽ không phải là…

“Không biết làm thế nào à? Tôi giúp cậu…” – Vừa dứt lời, Thu Trang đưa chân đá vào chân thang. Dù đã kiềm chế lực nhưng chân thang vốn dĩ bấp bênh, liền nghiêng ngả. Thu Trang cũng không ngờ tới, chỉ kịp xoay người ra phía sau cổng. Tiến Trung theo bản năng liền nhảy xuống, bóng đèn trên tay đập mạnh xuống đất vỡ tung tóe, nhiều mảnh còn sượt qua cổ tay Tiến Trung.

Một khắc khi chiếc thang đổ về phía mình, trong đầu Tiến Trung hiện lên hình ảnh Đình Hải.

Cái thứ được gọi là tình yêu quả thực biết cách hại người. Một người hao tổn tâm tư, một người đau đớn thể chất.

Đình Hải… Chúng ta thật sự là anh em tốt… rất tốt…



Chung cư Nguyễn Văn Trỗi

Gia Huy nhìn bàn đồ ăn, im lặng. Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu việc hợp tác giảng dạy, cậu liền viện lý do đó tới nhà Hạo Nhân… ăn chực. Cũng may cậu ta còn có chút nhân tính cho cậu vào cửa. Có điều… Nhị thiếu Lý Gia quả thật biết đùa, đây cũng gọi là biết nấu ăn sao? Thật biết cách sỉ nhục những người biết nấu ăn mà.

Hạo Nhân hoàn toàn không để ý đến người đối diện, gắp một miếng cá trắng đến không thể trắng hơn bỏ vào chén, nhàn nhã ăn.

“A Nhân này… tôi biết cậu không thích dầu mỡ nhưng cũng không đến nỗi như thế chứ. Rau luộc, canh, cá đều một kiểu nấu như nhau. Có quá không vậy?” – Gia Huy cầm đũa, phân vân không biết nên gắp cái nào.

“Cậu có thể chọn không ăn.” – Hạo Nhân rất kiệm lời.

“Tôi ăn, tôi nhất định ăn. Cậu đừng có mà cản khéo.” – Gia Huy nhanh tay lia đũa, gắp cá, thêm rau, không dám cho ý kiến nữa. Dù gì cũng là cơm Hạo Nhân nấu, Lý Gia cậu là người duy nhất được ăn, cậu ta có lấy thuốc độc làm gia vị cậu cũng sẽ nuốt hết.

Hạo Nhân nhìn Gia Huy hì hục ăn bên cạnh không biết nên nói gì. Không phải cậu không muốn nấu những món khác chỉ là… thức ăn không phải chỉ cần chín là có thể ăn được sao? Như vậy cứ cho hết vào nồi, đổ thêm nước rồi bỏ thêm mấy thứ được gọi là gia vị vào chờ chín là được. Thành ra gian bếp trong căn hộ của Hạo Nhân nói chung là rất hoành tráng, có điều chủ nhân có biết hết công dụng của chúng không thì đó lại là chuyện khác.

“A Nhân… chuyện hôm xảy ra ở buổi lễ, cậu…” – Gia Huy ngập ngừng. Hôm đó có nhiều người ở Đại học S Lý Thị, cậu không tiện nói. Giờ chỉ có hai người, cũng nên biết ý kiến của cậu ta một chút.

“Không gì thay đổi cả.” – Hạo Nhân nhìn miếng cá trong chén, chợt thấy nhạt miệng – “Thời gian tôi đồng ý với cậu tôi sẽ giữ lời. Cứ yên tâm lo việc của cậu đi.”

“Được rồi.” – Gia Huy biết Hạo Nhân không muốn nhắc đến vấn đề này nên cũng không hỏi sâu nữa, quyết định im lặng ăn cơm.

“Cô gái đó…” – Hạo Nhân như lơ đễnh nhắc đến – “Tôi muốn biết cô ta là người thế nào.”

Gia Huy dừng đũa. Lần đầu tiên Hạo Nhân gợi mở về một vấn đề, đặc biệt hơn đó là về một cô gái. Gia Huy áp chế sự vui mừng trong lòng, cố giữ giọng bình thường dò hỏi.

“À… cô bé ếch ộp đó à. Cậu muốn biết gì về cô ấy?”

“Cậu có thể cho tôi biết những gì?” – Hạo Nhân lạnh giọng. Gia Huy vốn dĩ không biết, cảm xúc cậu ta thể hiện rất rõ ở đôi mắt, muốn giấu cũng chẳng được.

“Cũng không có gì nhiều. Tuổi tác, gia đình, trường học, chỗ làm, sở thích… Cậu có hứng thú nghe cái nào?”

Hạo Nhân kết thúc việc ăn uống, ngả người về phía sau nhìn Gia Huy. Gia Huy cũng không đùa nữa, nghiêm túc hướng Hạo Nhân hỏi.

“Quả thật cô ấy có chút quá đáng khi bỏ cậu lại nơi đó ngay khi cậu vừa cứu cô ấy. Nhưng mà A Nhân này, lần này tôi không thể không nói, hình phạt này có chút không thích đáng với cô ấy.”

Hạo Nhân nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt có bảy phần mơ hồ ba phần bất mãn, trong đầu bỗng nhớ lại những việc xảy ra năm ngày trước.



Năm ngày trước,

“Lệ Tâm, lần này thì chúng ta chết chắc rồi, cậu không thể lựa lúc té sao?” – Tiến Trung điên cuồng cào tay lên cây bằng lăng phía sau – “Tớ không muốn chết chung với cậu. Không có ý nghĩa.”

“Tớ muốn vậy chắc. Cậu hỏi Thu Trang có muốn chết thay tớ không? Tờ nhường đó.” – Lệ Tâm không thua kém đáp lại. Mấy ngày này thật đúng bị quỷ ám, chẳng việc gì được thuận lợi. Lệ Tâm xoa nhẹ mắt cá chân, khẽ xuýt xoa.

“Cậu ấy cũng đủ thảm lắm rồi, cậu còn ở đó nhiều lời.” – Hà My mở chiếc cặp Jean của Lệ Tâm ra, quen thuộc lấy chai dầu Trường Sơn ở ngăn nhỏ trong cùng đưa cho Lệ Tâm – “Lần này một phần lỗi cũng do cậu, còn trách ai được chứ?”

“Được được… tớ không trách cậu ta nữa. Haiz… nhìn sắc mặt như màu gan heo của cô Hằng lúc nãy kiểu gì cũng không bỏ qua cho tớ. Tớ lo đối phó với cô ấy còn không kịp, hơi sức đâu mà trách cứ cậu nữa.” – Tiến Trung xoay người, ngồi cạnh Lệ Tâm bàn cách thoát thân.

“Chỉ sợ không phải mình cậu chịu tội đâu. E rằng chuyến này tớ không may mắn thoát được. Thật xui xẻo.” – Lệ Tâm rầu rĩ không thôi. Cô Hằng chỉ chờ cơ hội tóm được lỗi của cô, lần này xem như đạt ý nguyện rồi.

“Chuyến này? Cậu nói vậy là sao? Trước đó cậu mích lòng với cô ấy rồi à?” – Tiến Trung nắm được trọng điểm trong lời nói của Lệ Tâm, bản tính tám chuyện lộ rõ.

Lệ Tâm không buồn ngẩng đầu, đáp - “Ừ.”

“Cậu thật giỏi nha. Cô ấy hoạt động mạnh bên Đoàn hội, nói Thu Trang gây mích lòng cô ấy tớ còn tin, người quanh năm chỉ biết kiếm tiền như cậu sao mích lòng cô ấy được chứ?” – Hà My thấy khó hiểu vô cùng.

“Cậu nhớ hôm trường tổ chức chung kết cuộc thi Rung chuông Vàng ở Hội trường trên cơ sở III không? Tớ gây chuyện hôm đó đấy.”

“Tớ nhớ cậu chê tiền ít nên có tham gia thi thố gì đâu, sao mà gây chuyện được.” – Hà My khì mũi khinh thường.

Lệ Tâm đau khổ kể lại – “Thi Rung chuông Vàng có ghi hình, công tác chuẩn bị tốn nhiều thời gian nên năm nào cũng tổ chức hơi trễ, từ mười giờ đến mười hai giờ trưa. Cơ sở III khi đó đông người muốn chết, Thu Trang xếp hàng mua cơm giúp tớ nên cũng bị muộn giờ, gọi điện kêu tớ xuống lấy. Tớ đang bán card trên tầng bốn nên mượn luôn sợi dây buộc sẵn mà mấy tên con trai dùng để chuyển cơm lên đó. Có điều cơm chưa lên tới nơi thì bị vướng vô giàn sắt phơi đồ tầng ba, rơi thẳng xuống. Tớ cứ nghĩ mình mất ăn thôi, ai ngờ cô Hằng cũng bị muộn giờ nên đi nhờ cổng của khu nội trú để đến cơ sở III, ngang qua ngay lúc bịch cơm rơi xuống, cơm rơi đầy đầu.”

“Vậy ra… nguyên nhân khiến cô ấy không thể làm MC dẫn chương trình, phải nhờ người khác rồi còn bị lãnh đạo Khoa khiến trách là do cậu à.” – Tiến Trung nuốt nước bọt, cảm thán – “Lệ Tâm, cậu thật lợi hại.”

“Nhưng tớ đâu có nghe cậu kể vụ này.” – Hà My càng lúc càng khó hiểu, việc này lớn à nha! Cô Hằng cứ thế cho qua sao?

“Ngốc à! Lúc đó tớ chỉ bỏ lại một chữ “á” rồi co giò chạy, cô Hằng có tóm được tớ lúc đó đâu. Kể ra lỡ có người nghe được không phải tớ chết chắc à. Nhưng sau đó hình như có người báo lại với cô ấy thành ra mỗi lần gặp mặt là lại nhìn tớ chằm chằm, quá đáng sợ!” – Lệ Tâm rùng mình – “Làm chuyện xấu đúng thật cần có năng khiếu mới làm được.”

“So với chuyện đó thì chuyện này mới đáng lo này. Lần này chúng ta gây chuyện lúc nào không gây lại gặp đúng ngày đón Đại học S Lý Thị sang. Thật muốn điên cái đầu.” – Tiến Trung vò tóc, chẳng thể nghĩ ra cách nào để lấp liếm cho qua chuyện được.

“Người trực tiếp gây chuyện còn chưa lo, cậu khẩn trương cái gì chứ!” – Hà My lên tiếng trấn an Tiến Trung, vỗ vai Lệ Tâm đang cúi đầu ngồi bên dò hỏi – “Cậu nghĩ được cách thoát thân chưa?”

“Không lối thoát.” – Lệ Tâm buồn bã lắc đầu – “Dù lần này cô Hằng có bỏ qua thì chưa chắc tớ thoát được cái chết. Các cậu có thấy cái vị Đại diện đứng bên cạnh Hiệu trưởng đó không? Lần này tớ xong đời với anh ta rồi.”

“Đùa gì vậy? Anh ta nói Tiếng Việt rất tốt nhưng là người Đài Loan đó. Hôm nay cũng là lần đầu xuất hiện tại đây. Cậu cũng kịp gây án trước rồi sao?” – Hà My giật nảy mình, vừa nhìn Lệ Tâm vừa nhớ lại hình dáng vị Đại diện đến từ Đài Loan kia.



Hạo Nhân đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Thật ra cậu cũng không hiểu về hành động lúc này của mình. Cô gái đó rất thú vị! Sau khi cậu buông lời châm chọc, chưa tới năm giây sau đã ngẩng đầu khỏi mặt đất, cầm bó hoa hướng cậu đưa tới cười rạng rỡ như thể người ngã không phải là cô ta vậy.

“Đại diện, nhiệt liệt chào mừng, đây là thành ý của tôi. Mời nhận.” – Lệ Tâm mặt mũi có phần lem luốc, mỉm cười nhấn mạnh thành ý của mình, trực tiếp ném bó hoa vào tay đối phương. Tiếp đó ngồi nhổm dậy buộc sợi dây đỏ vào tay phải của cậu, lưu loát thắt thành nơ bướm. Khi cậu còn chưa kịp phản ứng đã chủ động nắm lấy cổ tay cậu đưa lên cao, lấy khí thế cổ vũ vẫy vẫy trước ống kính.

Hạo Nhân nhìn sợi dây, cảm giác trên tay vẫn còn vương lại hơi ấm. Thì ra… được người khác giới cầm tay sẽ có cảm giác như vậy. Hạo Nhân có chút tham luyến cảm giác ấy.

Nhìn khắp cả sân trường rộng lớn, Hạo Nhân cảm thấy đau đầu. Đây là lần đầu tiên cậu bỏ qua sở thích quan sát đánh giá kiến trúc, tập trung toàn lực tìm người. Có điều người cần tìm bản lĩnh không thấp. Cú ngã vừa rồi cũng không nhẹ, không nghĩ vừa xong việc lại lẩn đi đâu mất.

Khi Hạo Nhân còn đang tìm quanh, cảm giác phía sau có người đang nhìn mình, khẽ quay đầu nhìn lại. Phía sau một cô gái đang tiến về phía cậu, người đến chính là nữ MC của buổi lễ. Nhìn thấy Hạo Nhân quay lại, Hạ Diệp khẽ nở nụ cười, tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Đại diện Lý, tôi là Hạ Diệp. Cuối buổi lễ chúng tôi có tổ chức tiệc chiêu đãi, mời ngài…”

“Tiệc chiêu đãi sẽ do giảng viên Đại học S Lý Thị thay tôi tham dự.”

Hạo Nhân gật đầu tỏ ý chào, đoạn quay đầu bước về phía bãi đỗ xe. Hạ Diệp có chút giật mình, vội đưa tay chỉ muốn níu giữ người trước mắt. Ngay khi bàn tay Hạ Diệp gần chạm vào người trước mắt, Hạo Nhân liền quay người lại, bàn tay Hạ Diệp chỉ chạm vào khoảng không trước mắt.

Hạo Nhân nhíu mày, khó chịu nhìn người đối diện. Trước giờ cậu rất ghét đụng chạm thân thể với người khác, luôn bảo trì khoảng cách nhất định chỉ trừ một vài người, tất nhiên vài người đó không hề có cô gái trước mặt. Hạo Nhân cất giọng lạnh lùng, hoàn toàn bỏ qua vẻ bối rối trên mặt đối phương.

“Xin hỏi… còn chuyện gì nữa không?”

“A… tôi… tôi… tôi không cố ý. Tôi xin lỗi… Chỉ là…”

“Không cần.”

Hạo Nhân ngay lúc nói xong lại lần nữa quay đầu, xuyên qua đám người phía dưới tiến về khu vực đỗ xe. Hạ Diệp nhìn theo hướng Hạo Nhân rời đi, hai tay nắm chặt vạt váy phía dưới. Chưa bao giờ cô gặp một người lạnh lùng như vậy nhưng kỳ lạ là bản thân lại có sự rung động đối với người đó. Người thông minh nên biết điểm dừng, lần đầu tiên Hạ Diệp nguyện ý trở thành người ngu ngốc. Tin rằng sẽ có cơ hội gặp lại.