Khép Mi

Chương 15: Chương 8.2

Lệ Tâm sau khi thoát khỏi anh chàng Miliket liền cắm đầu cắm cổ đạp xe đến nơi nhận hàng, trả lại số hàng còn lúc sáng, sau đó nhanh chân chạy về sân bóng. Hôm nay cô nhận đưa nước cho hai lớp thi đấu, hy vọng bé Oanh linh động đem nước tới đúng giờ nếu không thì cô chết đuối trong đám nước bọt của tay Tiến Trung lắm chuyện.

Két…

Lệ Tâm nhắm thẳng vị trí trống cuối cùng trong nhà xe phóng tới, không quên ra hiệu cho anh chàng giữ xe không cần lấy phiếu. Xong đâu đó, cô nhanh chân chạy vội vô sân bóng tìm kiếm bóng dáng cô em đồng nghiệp của mình.

“Chị… Bên này bên này…” – Kim Oanh vẫy tay ra hiệu vị trí của mình.

“Ôi… mệt chết mất.” – Lệ Tâm nhận lấy khăn ướt Đình Hải đưa, mỉm cười áy náy – “Lại làm phiền cậu rồi. Cảm ơn nhiều nhé!”

“Không sao. Cũng tiện đường nên đưa con bé theo thôi.” – Đình Hải cúi người lấy nước đưa cho các cầu thủ, quay người nhìn cô bạn – “Đến muộn cũng không cần vội như thế. Tớ và Tiến Trung phụ bé Oanh cũng được mà.”

“Tiện đường nên đưa theo?” – Tiến Trung kéo dài giọng – “Này Đình Hải, xét về tiện đường thì tớ và cậu tiện hơn đó. Nhận được điện thoại ai kia là sẵn sàng đá văng bạn nối khố. Có biết tớ phải muối mặt đi nhờ cô nàng Hạ Diệp cực khổ lắm không hả? Cậu vừa vừa phải phải cho tớ nhờ.”

“Haha… Đúng là khổ cho cậu thật rồi. Mà cô ta cho cậu đi nhờ thật à? Khó tin quá.” – Lệ Tâm cất giọng mỉa mai.

“Tớ chứ không phải cậu. Nói cho cùng chỉ có mỗi hai người là gây chuyện với nhau thôi, làm ơn làm phước đừng kéo tớ vào là tớ đã vái tạ mười mấy đời tổ tông nhà các cậu rồi. Chỉ rõ… Hạ Diệp với Diệp Vũ đứng bên kia, đừng có men sang đó mà gây chuyện. Vạch rõ giới tuyến. Hiểu chưa?” – Tiến Trung nghiêm mặt dặn dò.

“Ok… ok… dù gì hôm nay cũng là tớ có lỗi với cậu, mọi chuyện theo ý cậu hết. Được rồi chứ!”

“Tốt… các khanh cứ làm việc tiếp đi. Trẫm có chuyện cần giải quyết. Bái bai.” – Tiến Trung xoay người bước nhanh ra phía ngoài vội vã, đoán chừng gặp việc vô cùng khẩn cấp.

“Này… tớ đã hứa sẽ không gây chuyện, cậu cũng nên nể mặt giúp đỡ chút nữa chứ… Tiến Trung, Tiến Trung…” – Lệ Tâm gọi với theo.

“Gừm… đi World cup cũng phải báo với cô ta sao? Con gái con đứa, chẳng tinh ý chút nào hết.” – Tiến Trung lầm bầm, nhanh chân nhắm thẳng hướng WC phóng tới.



“Thật sự ngứa mắt mà.” – Hạ Diệp nhìn đám người bên kia sân bóng, cất giọng khinh miệt – “Cô ta lợi dụng Đình Hải với Tiến Trung đủ đường. Diệp Vũ, cậu và Đình Hải trước sau gì cũng…”

“Đó là chuyện của tôi, cậu quan tâm làm gì?” – Diệp Vũ ngắt lời.

“Tớ là nghĩ cho cậu. Nếu cậu không thích nghe tớ cũng không nói nữa. Nhưng Diệp Vũ… tớ chỉ muốn cậu nhắc cậu một điều “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”… ba năm nay hai người họ như hình với bóng, cứ như vậy cậu sẽ chẳng thể nào nắm được Đình Hải trong tay đâu.” – Hạ Diệp nhíu mày nhìn cô bạn bên cạnh. Mối quan hệ giữa Đình Hải và Diệp Vũ e rằng ngoài hai người bọn họ, trong trường này chỉ còn cô biết. Thời gian cô làm bạn với Diệp Vũ không lâu nhưng cũng đủ để hiểu một phần con người của cô ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng chẳng ai được hạnh phúc.

“Cậu đang mỉa mai tôi?” – Diệp Vũ nở nụ cười lạnh lùng nhìn Hạ Diệp.

“Vũ… tớ …”

“Lần sau muốn nói gì thì nên dùng đầu để nghĩ, dùng mắt để nhìn. Lời vô nghĩa, tôi không muốn nghe.”

“Ừ… tớ biết rồi.” – Hạ Diệp nhỏ giọng trả lời. Cô thật sự sợ ánh mắt vừa rồi của Diệp Vũ, vừa lạnh lẽo, cô đơn vừa ẩn nhẫn, tàn độc… Tốt nhất là không nên nhắc tới chuyện này lần nữa, nếu không e rằng người không liên quan như mình cũng chẳng được yên thân.



Trận chung kết luôn là trận đấu hứa hẹn nhiều bất ngờ và kịch tính nhất. Cầu thủ hai đội tận dụng hết mọi cơ hội và khả năng ghi bàn khiến trận đấu càng về cuối càng trở nên gay cấn.

“Cậu đoán xem, đội lớp Diệp Vũ hay lớp Tiến Trung sẽ thắng đây? Tớ cá đội Diệp Vũ thắng.” – Lệ Tâm nhướng mày nhìn Đình Hải.

“Còn phải nói sao? Tất nhiên là lớp tớ thắng. Mà này… cậu đang trù lớp tớ phải không? Miệng quạ của cậu tớ sợ lắm rồi.” – Tiến Trung vỗ vai Đình Hải lôi kéo đồng minh, mỉm cười nhìn Lệ Tâm khiêu khích.

“Tớ mà tinh thông mấy thứ yêu thuật đó thì giàu to rồi, không rỗi hơi đi trù mấy trò không đâu này. Nhưng nhìn sao cũng thấy đội lớp Diệp Vũ mạnh hơn. Tự tin quá hóa tự cao đó bạn.” – Lệ Tâm không thua kém đối đáp.

“Quan trọng là phải có chiến thuật. Cậu cứ nhìn cho kỹ vào, gần cuối giờ nhất định vũ khí bí mật lớp tớ sẽ ra chân. Tớ cá với cậu tớ sẽ…”

Á…

Quả bóng vượt qua đám cầu thủ đang chắn trước mặt, nhắm thẳng hướng đám người Lệ Tâm phóng tới. Đình Hải nhoài người kéo Lệ Tâm về phía mình. Ôm thật chặt Lệ Tâm trong vòng tay, cả người cậu mất đà ngả về phía sau, tay và đầu đập mạnh xuống nền đất.

Quả bóng vẫn tiếp tục xoáy mạnh về phía sau…

Bum…

Tiến Trung cảm thấy trời đất đảo lộn, khung cảnh xung quanh trở nên lung linh mờ ảo. Ôi… có cả sao nữa này.

Hình như… còn có ai đang gọi cậu từ nơi xa xăm vọng về.

“Anh Trung, anh Trung anh đừng làm em sợ… anh tỉnh dậy đi… huhu…” – Kim Oanh sợ hãi khóc òa lên.

Đám đông bắt đầu nhốn nháo, trận đấu bị buộc dừng lại, mọi người có mặt trong sân đều nhanh chân chạy lại hướng xảy ra chuyện. Lệ Tâm cuối cùng cũng hoàn hồn, cô chống tay ngồi dậy, kéo Đình Hải đứng lên, xoay người sang hướng phát ra tiếng khóc.

Hạ Diệp cùng Diệp Vũ lách người chen vào đám đông. Nhìn thấy Tiến Trung bất động, hai tròng mắt cứ quay mòng mòng trông thật đáng sợ.

“Cậu ta không sao chứ? Mẹ ơi, nhìn mặt cậu ta sợ quá!”

“Hội trưởng hội trưởng… tỉnh lại đi…”

“Có nước không? Tạt vào mặt thử xem.”

Đám đông bắt đầu nhốn nháo, hết người này đến người nọ góp ý. Chẳng biết hồn vía Tiến Trung đang phiêu du đến nơi nào mà gọi mãi chẳng thấy quay về, kiểu này chắc phải vác cậu ta xuống trạm xá quá!

“Tránh ra cho cậu ta thở đã.” – Hạ Diệp cùng Diệp Vũ đẩy đám người ra xa, quỳ xuống cạnh Tiến Trung, nhỏ giọng vào tai tên hội trưởng lắm chuyện – “Là cậu cho tôi cơ hội “dạy dỗ” cậu đấy nhé!”

Bép… bép…

Hạ Diệp vung tay tát mạnh vào má Tiến Trung không thương tiếc.

Ôi… mẹ ơi… kinh dị quá! Lệ Tâm và mọi người có mặt xung quanh đều ngây người,

“Á… đau quá! Đứa nào… đứa nào đánh ông?” – Tiến Trung bị đánh bất ngờ, bật người tỉnh dậy.

“Thấy chưa? Bí quyết gia truyền nhà tớ rất hiệu quả. Khỏi tốn nước rồi nhé!” – Hạ Diệp vỗ vỗ hai tay. Híc… da cậu ta dày thật, đánh xong đỏ cả tay.

Diệp Vũ liếc nhìn Đình Hải đang đứng cạnh Lệ Tâm, cánh tay lúc nãy ngã xuống dính đầy bụi đất, còn thấy mấy vết rầy ngoài da nữa. Đôi chân cô hơi nhích về phía đó, Đình Hải ngẩng đầu lên tỏ ý không hài lòng. Diệp Vũ khựng lại, sau đó xoay người bước về phía xa. Bóng lưng cô nghiêng nghiêng, cô đơn trên sân cỏ đầy nắng.

“Hiệu quả quỷ gì? Xáy quai hàm tớ rồi này!” – Tiến Trung xuýt xoa.

“Lắm chuyện! Có thành tích thì phải có hi sinh. Nếu muốn, bà đây sẵn sàng tát thêm vài cái sửa lại quai hàm giúp cậu. Ok?”

Mọi người : -.-!!!



Thấy nạn nhân tỉnh dậy, mọi người cũng tản ra xa, tất cả trở lại vị trí của mình, trận đấu lại tiếp tục bắt đầu.

“Anh Trung, anh có hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu gì không? Em lấy nước anh uống cho tỉnh người nhé!” – Kim Oanh vồ vã.

“Cậu ta không sao đâu. Em lấy cục đá trong thùng, tìm thêm cái khăn quấn vào, không có thì lấy khăn ướt quấn tạm cũng được. Đưa cậu ta chườm lên trán là được rồi.” – Đình Hải nhận lấy chai nước từ Lệ Tâm, cẩn thận rửa vết thương ở tay, hướng Kim Oanh góp ý.

“Ôi… xem chừng hai bên má của cậu cần cấp cứu hơn đấy. Haha…” – Lệ Tâm cố nhịn cười – “Y như hai quả cà chua. Hạ Diệp ra tay không nhẹ mà.”

“Gừm… cậu còn cười.” – Tiến Trung trừng mắt, lấy tay xoa xoa hai bên má – “Đình Hải, “anh hùng cứu mỹ nhân” phải dùng thân mình đỡ đạn thì mới có cơ hội được người ta “lấy thân báo đáp”. Quá đáng!”

“Nói nhăng nói cuội. Đáng lý ra quả bóng nên nện thẳng vào miệng cậu chứ không phải trán.”

“Nhắc mới nhớ… tên nào đá bóng về phía này thế hả? Bị mù rồi chắc.”

“Lớp trưởng lớp cậu chứ ai!” – Lệ Tâm mỉm cười thích thú. Haha… quân ta choảng quân mình, đúng là không còn gì để nói nữa mà.

“Oh lady gaga…”

“Sức đá thật kinh người.” – Lệ Tâm với tay mở cặp, lấy một miếng băng dán cá nhân vừa thổi vừa dán vào vết thương trên tay Đình Hải, quay đầu hỏi – “Tiến Trung, đừng nói đó là vũ khí bí mật của lớp cậu nhé!”

Hức hức… Tiến Trung khóc không ra nước mắt…



“Tiến Trung… thua độ rồi.” – Lệ Tâm hướng Tiến Trung kì kèo – “Nên ăn gì đây ta?”

“Ăn gì tùy cậu. Không có hứng góp ý.” – Tiến Trung xụ mặt. Bình thường lớp trưởng đá rất ổn, chẳng biết hôm nay trúng phải gió gì mà càng đá càng tệ. Đúng thật “phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi”.

“Cậu chẳng có thành ý gì cả.”

“Gừm… vậy chứ cậu có chắc? Giúp cậu bao nhiêu lần mà có lần nào được cậu mời ăn đâu. Lệ Tâm, tớ nhắc lại… Tớ tên họ đầy đủ là Nguyễn Tiến Trung, không phải họ Lục tên Vân Tiên.”

“Biết rồi, biết rồi… vậy lần này tớ mời, lần sau tới cậu trả nợ. Ok?” – Lệ Tâm cầu hòa.

“Thế còn được. Đi Co.opmart ăn gà rán. Cậu không ý kiến gì chứ?” – Tiến Trung chớp nhanh cơ hội ngàn năm có một.

“Ôi… dã man. Đi tong ngày lương của tớ rồi.”



Siêu thị Co.opmart Biên Hòa

Cách không xa trung tâm thành phố lại gần các cơ sở của trường đại học, siêu thị Co.opmart là địa điểm lý tưởng thu hút nhiều đối tượng khách hàng tham quan, mua sắm. Vào những ngày cuối tuần, nơi đây càng trở nên tấp nập, nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Đình Hải nắm chặt tay Lệ Tâm, lách người tiến về phía trước. Phía sau, Tiến Trung cũng nhanh chân dẫn Kim Oanh bước theo.

“Đông thật đấy… chị, em sắp bị kẹp dẹp lép luôn rồi này.” – Kim Oanh mếu máo.

“Dẹp thì em cứ nhè anh Trung mà bắt đền.”

“Hay thật đấy… lúc nào cũng nhè tớ ra chịu trận là sao?”

“Cậu và bé Oanh ở đây giữ bàn, tớ và Tiến Trung xếp hàng gọi món. Mọi người ăn gì đây?” – Đình Hải vớ lấy hộp giấy trên bàn, lau dọn.

“Sao lại cậu và cậu ấy xếp hàng? Lần này tớ mời khách, tớ đi gọi.” – Lệ Tâm quay sang nhìn Đình Hải – “Một suất cơm đùi gà + milo, đúng chứ?”

“Em cơm đùi gà + pepsi.”

“Tớ cũng…”

“Cậu thì theo tớ xếp hàng. Ăn gì tự gọi.” – Lệ Tâm trừng mắt nhìn Tiến Trung.

“Why? Tớ cũng là khách mà.”

“Không thấy cậu ấy bị thương ở tay sao? Tớ không mang hết ngần ấy thức ăn về được. Rút cuộc cậu có chịu dời mông không?”

“Hức hức…”



Cách đó không xa…

“Đồ ăn tới rồi đây.”

“…”

“Sao im lặng vậy? Ăn đi chứ.” - Gia Huy đưa tay tách cánh gà, thấy Hạo Nhân vẫn giữ nguyên tư thế như lúc đến, khẽ giục.

“Hôm trước là đồ nướng đường phố, hôm nay là gà rán siêu thị… Gia Huy, cậu…”

“Tôi không muốn chết. Cũng là bất đắc dĩ thôi, ăn đỡ đi cậu hai.”

“Tôi có thể nấu ăn. Cậu tự đi mà giải quyết hết chúng.” – Hạo Nhân tức giận đứng bật dậy. Gia Huy chết tiệt, biết cậu không thích ăn dầu mỡ lại cố tình gọi những món ăn này, rõ ràng là cố ý.

“Có nhầm không vậy?” – Gia Huy tròn mắt nhìn Hạo Nhân – “Cậu hai Lý Gia biết nấu ăn? Tôi có thấy cậu nấu bao giờ đâu?”

“Này A Nhân, ngồi xuống, ngồi xuống đã… cậu không ăn thì ngồi xuống uống nước đi. Tôi ăn xong sẽ đưa cậu về tận nhà. Ok?”

“À… chỗ tôi chở cậu đến lúc sáng tuyệt chứ? Anh Thiên nói đó là nơi lý tưởng để chạy thể dục buổi sáng đó.” – Gia Huy tiếp lời.

“Tuyệt, rất tuyệt.” – Hạo Nhân nghiến chặt răng, gằn từng chữ.

“Vậy là được rồi. Nơi đó cũng gần chỗ cậu ở, buổi sáng cứ ra đó tập là được.”

“Chỉ cần không có cậu làm phiền thì nơi nào cũng được hết.” – Hạo Nhân với tay lấy ly lipton đá trên bàn, bỏ cả nắp và ống hút vào sọt rác dưới chân, trực tiếp đưa lên miệng uống.

“Đây là cái gì?” – Hạo Nhân đưa mắt nhìn phong bì đặt trên bàn. Lúc sáng khi Gia Huy đưa cậu đến Văn miếu, hình như cậu không thấy chúng.

“Hình tôi chụp khi sang Việt Nam đó. Sáng nay anh Hạo Thiên gọi tôi sang lấy. Anh ấy có việc nên vài ngày tới không có mặt ở nơi này.” – Gia Huy lấy vài tờ khăn giấy lau sạch vết dầu mỡ trên tay, mở phong bì.

“Đây là hình lúc ở Thành phố Hồ Chí Minh, đây là quang cảnh bên ngoài căn hộ của cậu, đây là hình ảnh lúc tới chùa, lúc tham quan trường…”

Gia Huy vô cùng hào hứng, giới thiệu từng bức ảnh cậu chụp được lúc đến Việt Nam cho Hạo Nhân. Nói về sở thích, so với Hạo Nhân, Gia Huy có phần giống Hạo Thiên hơn, đều yêu thích chụp ảnh. Mỗi lần có dịp đi du lịch hay công tác đến một vùng đất mới, Gia Huy đều tranh thủ thời gian chụp rất nhiều ảnh. Có điều kỹ thuật của cậu không cao nên đa phần hình ảnh chỉ dành làm bưu thiếp tặng người thân, không giống với Hạo Thiên đạt được nhiều giải thưởng cả trong và ngoài nước.

Hạo Nhân miễn cưỡng xem ảnh. Cậu thật không có hứng thú với bộ môn nghệ thuật này nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Gia Huy cậu lại không nỡ bỏ đi.

Một hình ảnh quen thuộc lướt nhanh qua mắt cậu, Hạo Nhân nhíu mày. Hình ảnh này…

“Khoan đã… “ – Hạo Nhân giật lấy sấp ảnh trên tay Gia Huy, đưa mắt tìm kiếm.

“Sao vậy?”

“Bức ảnh này… là cô ta…” - Hạo Nhân rút một tấm ảnh ra, đôi mắt cậu ánh lên tia sắc lạnh.

“Ai vậy?” – Gia Huy đưa tay giật lại tấm ảnh – “Cô gái này quen quá! A…” – Gia Huy mỉm cười nhìn Hạo Nhân – “Thiên địch của cậu.”

“Xem nào… dựa vào trang phục có thể đoán cô ta ở gần nơi đây. Hạo Nhân… có cần tôi giúp cậu điều tra cô ta không?” – Đó là bức ảnh cậu chụp được hôm ghé qua Khoa Đông Phương tìm Chung Hiểu Đồng. Trong ảnh cô gái cùng một người khác đang đùa nghịch, vẫy nước ở khu vực phía sau trường. Gia Huy hứng thú nhìn Hạo Nhân. Chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.

Hạo Nhân đưa tay cầm ly nước, đứng dậy xoay người về phía cổng khu ẩm thực. Gia Huy cũng nhanh tay chộp lấy balo bước vội theo.

“Tùy cậu.”

Gia Huy khựng người. Nếu cậu không nghe nhầm thì vừa rồi Hạo Nhân đã đồng ý cho cậu tìm hiểu về một cô gái. Nhìn cậu bạn đang bước phía trước, tâm tình Gia Huy rất vui vẻ. Xem ra cậu càng ngày càng giống con người rồi, Hạo Nhân. Gia Huy móc điện thoại bấm nhanh dãy số.

“Hạo Thiên… Có chuyện thú vị, cần anh giúp.”

“Giúp?” – Giọng nói trong điện thoại vang trầm ấm.

“Em muốn mượn vài người từ anh.”

“Không có vấn đề gì.” – Hạo Thiên vui vẻ nhận lời – “ Anh còn có cuộc họp. Cúp máy đi.”

“Ok…”



“Hơ hơ…” – Lệ Tâm che miệng – “Hắt xì…”

“Ôi… mất vệ sinh quá! Muốn hắt xì thì xoay người ra hướng kia chứ! Chẳng ý tứ gì hết. Ai mà dám ăn nữa.” – Tiến Trung càu nhàu.

“Không ăn thì đưa đây.” – Lệ Tâm tung nĩa về phía Tiến Trung – “Tớ không ngại.”

“Chị… chị bị cảm à? Nếu mệt tối nay mình em bán cũng được.” – Kim Oanh lo lắng nhìn Lệ Tâm. Khuôn mặt chị ấy hơi tái, chắc là tuần này làm việc nhiều quá đây.

“Chị không sao.” – Lệ Tâm mỉm cười – “Một mình em không làm hết việc đâu. Ăn nhanh còn về. Chiều nay em có tiết đấy.”

Lấy ly pepsi trước mặt, Lệ Tâm uống một hớp thật to. Lúc nãy chẳng hiểu sao cô lại thấy ớn lạnh, rùng mình. Không lẽ bị cảm rồi ư?

Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ xui xẻo, cúi nhìn đùi gà rán vàng ươm trước mặt, Lệ Tâm cắm phập chiếc nĩa xuống.

“Chắc tại mình dặn nhiều tiêu quá! Lần sau xin ít lại mới được.”