“Chờ khi con lớn lên
thì bọn ba đã già rồi, lúc đó ba không tin con còn có thể yêu thích cô
ấy.” - Chung Ly Minh Khiết cười lười biếng, căn bản không để uy hiếp của con trai vào mắt.
Con trai cuối cùng cũng có chỗ giống hắn, tuổi còn nhỏ đã biết đe dọa người khác.
“Sẽ không, ít nhất con biết con sẽ không.” - Chung Ly Phần nói như chém
đinh chặt sắt - “Ba yên tâm, con không phải ba, con biết có trách nhiệm
với người mình thích, nếu con thật sự thích một cô gái, con sẽ trực tiếp lấy cô ấy, sẽ không bỉ ổi giống ba chỉ muốn chơi đùa người ta.”
Chung Ly Minh Khiết hất mi, cảm thấy rất thú vị. - “Ba ngược lại muốn xem
quyết tâm này của con có thể duy trì bao lâu đây.” - Hắn không nghĩ tới
con trai lại khiêu khích hắn.
Có lẽ từ đầu hắn tiếp cận Hâm Ân là chơi đùa, nhưng cho dù không xuất phát từ điều đó, hai người cũng khó
có thể không nảy sinh cảm tình. Hắn đã có nhưng cô lại lạnh lùng, chỉ
đợi hắn dành cho địa vị tiền tài quyền thế để bù đắp.
Hắn cũng
muốn cưới cô, hắn cũng cho rằng chỉ cần cô sinh con cho hắn có lẽ sẽ vì
đứa bé mà thay đổi, thế nhưng suy tính của hắn lại sai rồi.
Cô ngay cả gật đầu cũng không thì hắn có thể thế nào?
Giữ lại thì không xong mà vứt đi cũng không được, thôi thì đành gác lại
vậy! Chờ một năm, ai biết được lỡ vào một ngày của một năm nào đó, cô
đột nhiên ‘tâm huyết dâng trào’ mà đáp ứng nguyện ý của hắn… Ha ha ha…
hắn không nhịn được, tự cười giễu cái hi vọng hão huyền của mình.
“Con có thể duy trì cả đời.”
“Hừ, cả đời của con dài bao nhiêu?” - Chỉ là mao đầu tiểu tử thôi, lông còn
chưa mọc đủ đã muốn bàn đến tình yêu? Mười năm sau quay lại nhé! - “Con
cho rằng cô ấy sẽ chờ con sao?”
“Ba….” - Chung Ly Phần còn chưa
có ngốc đến mức mà không nghe ra sự khinh thường trong giọng ba mình,
không nhịn được oa oa kêu to - “Ba khi dễ con, ba căn bản không tin con, con mặc kệ, ba khi dễ con, khi dễ con…”
Chung Ly Minh Khiết thấy thế, một tay kéo con trai vào lòng, không quên kiềm chặt tay chân lắc
lư của cậu bé, mà một tay cũng vội vàng bịt cái miệng nhỏ không ngừng
hét lên.
* * *
Xong rồi!
Chung Ly Minh Khiết ngước
mắt lên, quả nhiên thấy khuôn mặt rét lạnh đáng yêu của Lan Hâm Ân cạnh
cửa, thủy mâu bắn ra sát khí khiếp người.
Hắn ha ha cười. - “Hâm Ân, sao vậy?”
Cô ấy nhất định là tức giận, tuyệt đối là tức giận!
“Đại thiếu gia, anh có biết tôi rất bận không hả?” - Cô cơ hồ có thể nghe
được mạch máu đang chảy, truyền đến âm thanh chói tai - “Anh muốn tôi
không đi làm, tôi cũng nghe theo anh, nhưng quan trọng là trên đầu tôi
còn một bản kế hoạch, tôi rất vội hoàn thành nó, cho nên tôi đã nói
không có thời gian chiêu đãi anh. Nếu anh muốn ở lại thì anh im lặng
chút cho tôi.”
Cô bận tối mày tối mặt, hắn ngược lại cùng con
trai nói đùa, hắn căn bản là tìm cô làm phiền, hắn căn bản chính là một
đại phiền toái, hơn nữa bên cạnh còn có một tiểu phiền toái. Nhưng dù
thấy tiểu phiền toái ầm ĩ cô cũng không mắng hắn, bởi vì đáy lòng cô có
rất nhiều áy náy.
Dù sao trẻ con ầm ĩ cũng chả sao cả, mà hắn ầm ĩ tại ba hắn không tốt, cho nên…. Toàn bộ đều là lỗi của Chung Ly Minh Khiết.
“Anh biết rồi!” - Ài! Thực đã bị thằng nhóc này hại chết. - “Muốn anh giúp em không?”
“Nếu anh thật muốn giúp tôi, sao không để tôi tới công ty? Anh không muốn
tiết lộ hành tung thì cũng đừng ra ngoài. Nhưng anh không nên buộc tôi ở đây, tôi không rảnh được như anh, được không?” - Lan Hâm Ân mệt mỏi đi
ra phòng khách rót một ly trà. - “Anh đã lâu không về Đài Loan sao không ra ngoài đi dạo, còn hơn ngày nào cũng ru rú trong nhà anh không thấy
phiền sao?”
Trên thực tế thì cô cảm thấy rất phiền, không hiểu sao hắn không nhanh đi đi.
Cô chưa từng ở chung với hắn như thế, cũng chưa từng cùng nhau sinh hoạt
dưới một mái nhà, hắn thình lình can thiệp vào sẽ chỉ khiến cô cảm thấy
phiền muộn khó nói lên lời, huống hồ còn có đứa nhỏ Chung Ly Phần ở đây. Cô thật sự không thể tin được cậu bé là con mình, tám năm trôi qua, một đứa bé đã trưởng thành, thành một tiểu đại nhân làm cô khó tiếp nhận.
Đáng giận, muốn cô đối mặt Chung Ly Phần giống như muốn cô đối mặt với quyết định sai lầm của mình năm đó, nếu có một ngày cậu bé biết cô là mẹ cậu
bé, cậu bé sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô?
Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề mật thiết này, cô chưa bao giờ muốn tổn thương một đứa bé.
“Liên tục đợi ở đây đúng là rất phiền, nhưng em cũng không có thời gian theo
anh ra ngoài đi dạo, cho nên anh chỉ có ở chỗ này thôi.” - Hắn nói rất
uất ức.
Lan Hâm Ân phun ra cả ngụm nước, tiếp theo lại nghe được tiếng ho khụ khụ của cô.
Chung Ly Minh Khiết để Chung Ly Phần qua một bên, sau đó tiến tới vỗ nhẹ lưng cô.
“Sao vậy, ngay cả uống nước cũng bị sặc?” - Rõ là rất không cẩn thận.
Lan Hâm Ân mở to mắt, nhìn hắn như là đang thấy quỷ.
Hắn thế nào mà giờ lại ôn nhu với cô như vậy? Ở trong trí nhớ của cô, sau
khi hắn cưỡng bức cô, hắn chưa từng ôn nhu với cô như thế, hầu như dồn
hết tất cả để lấy lòng cô. Nhưng từ lúc cô sinh con cho hắn, sau khi ký
thư mời làm tổng giám đốc đại diện, hắn một năm chỉ về một lần, rất ít
có thời gian ở cùng cô, bình thường đều sau khi cô hoàn hồn thì mới phát hiện hắn đã về Anh quốc rồi.
Nhưng hắn lúc này lại có hành động ôn nhu, lời nói thì dịu dàng như thế… Thật làm cho cô ‘thụ sủng nhược kinh’.
“Làm sao vậy?” - Hắn vỗ mạnh quá sao?
Không đến mức thế chứ, lực đạo hắn vỗ cô giống như trước kia khi dỗ tiểu Phần đi ngủ thôi mà, cô ấy phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng.
“Ba, tay ba lớn như thế, lực đạo lớn vậy, chị Lan sẽ đau đó!” - Chung Ly
Phần há có thể tình địch giành được? Trượt xuống ghế, hắn cũng nỗ lực ân cần. - “Chị, em vỗ cho, chị cúi xuống đi.”
Hu hu, hắn cao không đủ! Nhưng không sao, một ngày nào đó hắn sẽ cao.
Lan Hâm Ân khẽ mấp máy môi, cười có chút cứng ngắc, muốn cự tuyệt hắn nhưng lại sợ tổn thương tới hắn, dứt khoát ngồi xổm xuống để hắn vỗ, chỉ là
cảm thấy có chút quái.
Đó là một cảm giác không cách nào hình dung, muốn cười rồi lại muốn khóc.
“Tiểu Phần, con sao có thể gọi cô ấy là chị? Con phải nên gọi cô ấy là cô mới đúng.” - Nói thật, ăn dấm chua của con trai mình thật sự là chuyện ngu
ngốc nhất trên đời, nhưng hắn thật sự không phải đang ghen, hắn chỉ muốn chỉnh sửa xưng hô của con trai thôi.
“Chị ấy trẻ hơn nhiều so với mấy cô bên cạnh ba, đương nhiên phải gọi là chị rồi.” - Chung Ly Phần cười ác ý.
Ha ha, lúc này muốn lấy lòng cũng vô dụng, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không
để tình địch là người bố này có cơ hội tiếp cận chị Lan.
“Cô?” - Lan Hâm Ân nhướng mi, có phần minh bạch.
“Đúng vậy, bên cạnh ba có rất nhiều cô, ngày trước khi em còn chưa vào trường nội trú, ngày nào cũng có thể thấy mấy cô khác nhau ngủ với ba, hơn
nữa….”
Hắn ác ý chưa nói xong đã bị Chung Ly Minh Khiết bịt miệng.
Hắn thật vất vả mới có thể cùng Hâm Ân nói chuyện bình thường, thằng nhóc
này…. Trên đời này mà có đứa con nào ngăn chặn cha mẹ ‘gương vỡ lại
lành’ sao trời?
“Ưhm, hừ!” - Lan Hâm Ân ậm ừ hai tiếng, đột nhiên rất muốn cười to.
Nhưng nụ cười của cô không muốn để hắn thấy, vì thế cô liền xoay người vào
phòng ngủ, phịch một tiếng đóng cửa lại, kìm lại những đồng ngôn đồng
ngữ của Chung Ly Phần ngoài cửa.
“Tiểu Phần!” - Hắn đúng là “yêu” thấu xương con trai a, không thể ngờ nó lại muốn phá hoại chuyện của hắn.
“Ai bảo ba không tin con.”
Chung Ly Minh Khiết đảo cặp mắt trắng dã, thật sự là không còn lời nào để nói.
Vốn tưởng rằng trong lúc vô ý con trai tới đây, có lẽ là an bài của trời
cao, song chiếu theo tình hình trước mắt, quả thực là có an bài, an bài
hắn và cô triệt để biệt ly.