Khế Ước Hào Môn

Chương 96: Camera này là chuyện gì?

Cửa mở.

Thấy hắn đi vào, Tần Cẩn Lan lúc đầu viền mắt ươn ướt trở nên càng đỏ hơn, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Cô muốn rời khỏi nơi này.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo có hơi tối lại, cầm chìa khoá để trên giá, đi qua, nắm cổ tay cô ngăn lại.

“Buông ra... Anh đừng kéo em, em không muốn ở lại chỗ này!” Tần Cẩn Lan lệ chảy xuống vùng vẫy.

Trong lòng Thượng Quan Hạo buồn bực bị kích thích, không đếm xỉa cô đang giãy dụa, một tay cô kéo vào trong lòng ôm chặt! Cô còn đang động đậy, bàn tay Thượng Quan Hạo xoa nhẹ lên sau gáy cô, hạ giọng nói: “Cẩn Lan... Không nên náo loạn.”

Tần Cẩn Lan khóc càng gay gắt, đấm lên bờ vai của hắn: “Vì sao, vì sao anh muốn cùng cô ta phát sinh quan hệ! Cô ta là em gái em! Nếu như anh thích cô ta thì nói cho em biết, em sẽ thành toàn cho hai người, nhưng anh vì cái gì muốn gạt em, tại sao!”

Thượng Quan Hạo ôm càng thêm chặt.

Giữa đôi lông mày hơi kéo lại, hôn lên trên tóc của nàng, cúi đầu nói: “Em suy nghĩ nhiều, anh không có thích cô ta, càng không có yêu cô ta, em đừng bởi vì cô ta nói mấy câu mà rối loạn, rốt cuộc là tin cô ta hay tin anh?”

Tần Cẩn Lan ngẩn ra, nước mắt bắt đầu đảo quanh viền mắt.

Cô từ trong ngực hắn đẩy ra, hai mắt đẫm lệ: “Anh... Hạo anh nói cái gì? Anh không có...”

Nhìn tâm tình nàng cuối cùng ổn định lại, Thượng Quan Hạo chống cái trán của nàng, thở dài, mở miệng nói: “Anh đích thật là cùng cô ta đã từng ở cùng một chỗ, những bức ảnh kia đều là sự thật, có lẽ là anh nhất thời không kìm lòng nổi, không cần phải... Giấu diếm em nữa...” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô “Chỉ là trong lòng anh hiểu rõ người anh muốn kết hôn cuối cùng là ai, điểm này cho tới bây giờ luôn luôn không đổi, còn có... Chữ yêu này đời này anh cũng chỉ nói đối với em một người thôi, cho dù bên cạnh anh có nhiều phụ nữ, chữ này vẫn là thuộc về em, hiểu không?”

Tần Cẩn Lan trong lòng hắn thật sự trầm tĩnh lại, cô giật mình, cuối cùng có phần yên tâm. Diễn trò lâu như vậy, mất mát lớn như vậy, cô sợ nhất Hạo thay lòng đổi dạ, thế nhưng cô bây giờ cuối cùng cũng xác định bọn họ trong lúc đó xảy ra quan hệ, Hạo cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Tần Mộc Ngữ cái loại tiện nhân này, cũng chính là trước tiên chơi đùa, rồi sẽ vứt đi!

Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn áp chế xuống, Tần Cẩn Lan thay một màn biểu tình bi thảm, rưng rưng: “Anh nói thật sao? Chúng ta còn có thể kết hôn, anh vẫn còn yêu em?... Anh chưa từng bởi vì em bị cường bạo mà không cần em, có đúng không?”

Thượng Quan Hạo thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu của cô: “Đùng. Là như thế.”

Trong lòng cô gái này, trở nên càng ngày càng suy tính hơn thiệt, nghi thần nghi quỷ.

“Hạo... Hạo...” Tần Cẩn Lan nhón chân, rưng rưng ôm lấy hắn, môi hôn lên cổ hắn, như là muốn chắc chắn vào lòng tin bản thân. Thượng Quan Hạo nhận ra ý muốn của nàng, cau mày, chụp lấy tay nàng, chủ động hôn lên. Hắn chưa bao giờ để phụ nữ của mình chủ động.

Chỉ là không biết tại sao, hắn càng ngày càng xem đây như là một loại nhiệm vụ, cô đòi hỏi, hắn liền đáp ứng, đơn giản hoạt động thân thể đã không còn một chút hấp dẫn gì, mà đơn thuần trở thành giải quyết nhu cầu sinh lý.

Cánh tay cường hãn đem nàng ôm lấy, hướng trên lầu đi đến.

Tần Cẩn Lan liên tục hôn trong lòng hắn, khóe miệng dẫn dắt ra một cái dáng tươi cười thỏa mãn mà âm u lạnh lẽo.

************************************

Chờ tất cả mưa to gió lớn chấm dứt, đã tới nửa đêm.

Thượng Quan Hạo đứng dậy, trước giường đốt một điếu thuốc, tùy ý nhả khói thổi nhẹ về phía xa.

Cổ áo sơ-mi mở ra, trước lòng ngực có vết son môi đỏ thâm, hắn xoa nhẹ mi tâm, chỉ cảm thấy loại sinh hoạt này bắt đầu không cách nào kéo dài thêm, hắn chưa từng có qua loại cảm giác này, đang muốn một người, nhưng trong đầu lại lóe ra bóng dáng người kia.

Bộ dạng trong phòng bệnh ấy... Nàng yếu ớt, bờ vai cùng cái cổ trắng ngần, còn có từng chút vết máu trên băng gạc.

Huyệt thái dương đập mạnh, càng lúc càng đau buốt... Nàng vừa rồi có đau ở đâu không?

Thượng Quan Hạo càng ngày càng khó chịu, tưởng chừng như nơi này giống như lồng giam, sắc mặt hắn lạnh lùng đi ra ngoài, cánh tay trong lúc vô ý đụng phải một vật trong góc phòng “Bịch” một tiếng, có cái gì rơi trên mặt đất.

Hắn dừng bước lại, cúi người cầm thứ đó nhặt lên.

Rõ ràng, là một cái camera nhỏ.

Hắn nheo mắt lại nhìn, nghĩ có lẽ là Cẩn Lan giữ những thứ này, cho nên chưa từng lưu tâm, nhưng bỏ xuống một cái, trong nháy mắt chỗ nào đó trong lòng bị chạm đến một cái, cầm camera lần nữa quan sát.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy nơi đây ẩn dấu một điều bí ẩn.

Ngón tay dài cầm công tắc mở ra, màn hình sáng lên, tiếp theo là màn hình chính camera, hắn ấn phím kế tiếp, ảnh chụp bên trong hiện ra. Trong phòng tối om, chỉ có camera sáng lên đôi chút, mập mờ...

Thượng Quan Hạo thấy rõ ảnh chụp bên trong, khuôn mặt hắn bắt đầu trắng bạch.

Bởi vì chỗ đó... Chính là những bức ảnh chụp ngay trong nhà kho hôm nay.

Gian phòng tĩnh lặng, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được.

Bóng dáng Thượng Quan Hạo lạnh lùng xoay người, nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường kia, miệng nàng nở ra một nụ cười nhẹ, trên người còn có vết tích hắn lưu lại, chẳng qua là...

Ai tới nói cho hắn, cái camera này rốt cuộc là sao, sự tình là như thế nào?

Ngón tay hung hăng nắm chặt vật ở trong tay, ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, như là muốn đem cả người cô nhìn thấu!

************************************

Sáng sớm, tòa nhà Tín Viễn.

“Hạo, loại cảm giác này thật tốt, mỗi ngày có thể cùng anh làm việc, còn có thể nhìn thấy anh mỗi ngày đều đang làm cái gì!” Tần Cẩn Lan cười ấm áp, kéo cánh tay hắn, hạnh phúc mà nói ra.

Thượng Quan Hạo mở cửa xe, mắt sâu thăm thẳm như đầm lầy, thản nhiên nói: “Anh còn có việc, em vào công ty trước đi.”

Tần Cẩn Lan ngẩn ra: “Hạo, anh có việc sao?”

“Là có đối tượng chính quyền đặt vấn đề quan trọng, anh hẹn một số quan chức, nghe lời, tự mình đi trước.” Hắn ngữ khí nhàn nhạt thản nhiên, vẻ mặt yên ổn, căn bản nghe không ra tâm tình của hắn.

“À, được..” Tần Cẩn Lan vừa cười vừa nói, chủ động xuống xe, lại cúi người nói “Em chờ anh tới làm, Thượng Quan tổng giám đốc.”

Thượng Quan Hạo không có nhiều lời, trực tiếp khởi động xe, thờ ơ rời đi.

Tần Cẩn Lan ngẩn ra, đột nhiên phát hiện một chút không thích hợp. Cô tại cửa công ty đứng lặng một lúc lâu, nhìn hướng hắn rời đi. Một lát lấy điện thoại cầm tay ra gọi: “Này?... Anh giúp tôi theo dõi chồng tôi, xem anh ấy hôm nay rốt cuộc đi nơi nào, chỗ khác không cần báo cáo, nếu như đi bệnh viện, nhớ kỹ cho tôi biết.”

Cô nhớ không lầm, ngày hôm qua là có người nói cho cô biết, Tiểu Ngữ bị tai nạn lao động nằm viện.

“Được, Tần tiểu thư.” Một chiếc xe nấp ở vùng phụ cận công ty, chậm rãi rời khỏi, bắt kịp xe Thượng Quan Hạo.

Ngắt điện thoại, Tần Cẩn Lan có chút không hiểu.

Sao có thể nào biết được việc mình làm. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì hoảng sợ, cô cũng không rõ.