Khế Ước Hào Môn

Chương 117: Một chút danh dự

Hạo...

Hạo làm sao anh có thể đối với em như vậy...

Tần Cẩn Lan thất thần chán nản, vừa nghĩ đến hai người họ hoàn toàn trốn đi đến chỗ kia thân mật với nhau, mọi thứ trong đầu nàng đều ông ông, điện thoại rơi xuống trên sàn cũng không phát hiện ra.

“Tần tiểu thư, không có việc gì chứ?” Người trợ lý nhìn qua gương chiếu hậu lo lắng hỏi thăm.

“Nhanh lên...” Trong miệng Tần Cẩn Lan phun ra hai chữ, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, nhìn về phía trước rống lên “Tôi nói là anh nhanh lên! Đến sân bay nhanh! Anh nhìn tôi làm gì!”

Người trợ lý sợ tới mức tay nắm chặt vô lăng, thở mạnh cũng không dám, vội vàng tăng tốc, hướng sân bay mà lao nhanh.

Tần Cẩn Lan chán nản ngã vào phía sau, trong đầu tràn đầy hình ảnh ngày đó cô cắt cổ tay trong bồn tắm, máu và nước hòa tan với nhau, hắn đi vào rõ ràng là lo lắng vô cùng, rõ ràng là đau lòng sợ hãi! Thế nhưng vì cái gì trong chớp mắt lại thành ra thế này...

Tần Mộc Ngữ... Cô rốt cuộc được anh ấy giấu ở chỗ nào...

Hai người suy cho cùng đã làm gì!

************************************

Vết thương khâu năm mũi.

Tần Mộc Ngữ ở bên cạnh trơ mắt nhìn bác sĩ khâu lại, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

“Đã gây tê rồi, sẽ không đau, nếu em sợ thì không nên nhìn.” Thượng Quan Hạo hướng về phía nàng thản nhiên nói.

Tần Mộc Ngữ cắn môi, ánh mắt lấp lánh, quay mặt đi.

Áo sơ mi trắng của hắn dính đầy máu, giống như hoa hồng nở rộ, lập lòe khiến người ta sợ hãi.

“... Xin lỗi” Tần Mộc Ngữ giơ mắt lên, có chút yếu ớt, nhỏ giọng nhưng vẫn rõ ràng nói “Vì tôi mà anh bị thương.”

Thượng Quan Hạo đứng dựa vào tường, có hơi tái nhợt, trên áo vẫn còn đỏ tươi, mị hoặc, nhìn qua, thản nhiên nói: “Qua đây.”

Tần Mộc Ngữ cứng đờ, đứng một hồi không dám động.

“Tôi bây giờ bị thương, không còn sức lực để cưỡng ép em làm cái gì cả... Qua đây.” Hắn nhàn nhạt nói như có như không.

Tần Mộc Ngữ không thể làm gì khác hơn đành phải đi qua.

Cánh tay hắn vươn ra eo nàng, từ từ nhưng kiên định mà ôm lấy nàng, ép sát vào bản thân mình, cúi đầu dựa trên trán nàng, cảm nhận được hơi thở của nàng trong chốc lát rối loạn một ít, nghĩ muốn động đậy, lúc này mới thốt ra: “Đừng nhúc nhích, coi chừng động đến vết thương.”

Tần Mộc Ngữ ngước mặt lên, đôi mắt trong veo: “Anh đừng lấy lý do này mà giở trò với tôi, tôi nói anh không có khả năng.”

Thượng Quan Hạo nở ra một nụ cười.

Bàn tay xoa nhẹ sau cổ nàng, khản giọng nói: “Quên đi, giày vò cả buổi tối mới đổi lấy một câu xin lỗi của em, tôi còn không cảm thấy bị tổn hại. Nếu như thật sự cảm thấy có lỗi... Ban đêm ngoan ngoãn bù đắp cho tôi, thông minh một lần, đừng cãi nhau với tôi nữa.” Thân thể Tần Mộc Ngữ cứng lại, lông mi run rẩy, nhớ tới mỗi một lần hoan ái đều đau nhức và cảm thấy ê chề, toàn thân nàng đều có ít nhiều chấn động, nói một câu “Tôi không muốn.”, vô ý thức mà muốn tránh ra, bàn tay bên hông nàng càng nắm chặt, “Tôi nói bù đắp cho tôi cũng chưa nói phải làm cái gì.”

Giọng nói hắn ở trên đỉnh đầu nhàn nhạt, bàn tay đè nặng trên mái tóc nàng, khiến nàng an tâm mà vùi sâu vào cổ hắn, yên ổn nghỉ ngơi.

Tần Mộc Ngữ nhíu mày chặt lại, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Ban đêm trở lại khách sạn cũng đã khuya rồi,

Tần Mộc Ngữ đã rất mệt mỏi, cũng không dám ngủ, khóe miệng Thượng Quan Hạo kéo ra một nụ cười, có thể hiểu tâm tư của nàng, hắn đơn giản là một mực ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu.

Cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến cô gái nhỏ ở trên giường nặng nề mà chậm rãi thiếp đi, an ổn nằm ngủ không hề phòng bị, nàng nằm ngủ lệch về một bên giường, để chừa ra một khoảng lớn.

Chỗ đấy dành cho hắn.

Thượng Quan Hạo buông tài liệu xuống, tránh vết thương ở bả vai, đưa nàng nằm ra giữa giường.

Nàng thực sự đúng là mệt mỏi, rốt cuộc cũng không có tỉnh lại.

Một đêm này rất thân mật, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, lần đầu tiên cảm nhận được những đường cong trên thân thể nhỏ nhắn không hề phòng bị, nàng ưm một tiếng, tùy ý hướng về phía nơi ấm áp mà tới gần, hơi thở trong chốc lát tỏa ra trong cổ hắn. Thượng Quan Hạo có phần cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên một chút mơ màng, từ từ ôm chặt eo nàng, cúi đầu khẽ hôn lên đôi mi nàng một cái.

************************************

Thế nhưng ai biết, sáng sớm đợi bọn họ là một hồi giằng co.

Tần Mộc Ngữ nhìn vào người đàn ông này, có chút phòng bị, khó khăn hỏi: “Thượng Quan Hạo, anh muốn làm cái gì?”

“Ôm tôi cả buổi tối, tôi chỉ là muốn được báo đáp một chút không được sao?” Thượng Quan Hạo mị hoặc hứng thú thản nhiên nói “Để cho tôi hôn một cái, tôi sẽ thả em ra.”

Tần Mộc Ngữ quay mặt qua: “Tôi sẽ không.”

Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng xoa tóc nàng: “Giống bình thường tôi hôn em cũng thế thôi, không được sao?”

“Anh...”

Biết rõ còn dây dưa thêm như vậy một hồi thì ngay cả giường cũng không xuống được, Tần Mộc Ngữ đè nặng tâm tư dâng trào trong lòng, đứng dậy khẽ chạm vào môi hắn một cái. Không nghĩ tới lại có một ngày bản thân chủ động hôn ác ma này, nàng nhíu mày muốn thối lui, hắn lại đi tới cắn lên miệng nàng, giọng nói ám muội vang lên bên tai: “Như vậy mà được sao? Em nghĩ rằng vai tôi bị thương, cho nên không có biện pháp đối với em làm bừa có đúng không?”

Tần Mộc Ngữ từ từ mở to hai mắt.

Thượng Quan Hạo hôn môi của nàng đem nàng thuận thế đè xuống, bàn tay giữ chặt sau cổ, hôn càng sâu thêm, sáng sớm thân thể nam tính bừng bừng phấn chấn từ từ ở dưới thân giơ lên, dục vọng càng lúc càng nổi bật, nhiệt nóng bỏng từ miệng kéo xuống cổ rồi dần đi sâu thêm đến tận chỗ đỏ tươi mẫn cảm kia, Tần Mộc Ngữ mới đột nhiên nhíu mày, chống lên vai hắn. “Đừng... Thượng Quan Hạo tôi không muốn làm chuyện này, anh tha cho tôi!” Nàng sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Thượng Quan Hạo hiểu rõ nàng khó có thể thích ứng, ngu muội nói: “Đừng nhúc nhích... Tôi biết trước kia luôn làm đau em, lần này tôi sẽ nhẹ nhàng, cố gắng tiếp nhận một chút...”

Hắn lần này thực sự không nóng nảy, có tâm tình tốt chăm sóc dạy bảo nàng, ngón tay tại chỗ ướt át của nàng khẽ vân vê, nhiệt lượng ẩm ướt từ nụ hôn hết lần này đến lần khác rơi vào cổ nàng, nàng vẫn như trước phản kháng lại, Thượng Quan Hạo lại nhẫn nại. Rốt cuộc làm cho nàng cũng đủ ẩm ướt, giữ cái miệng nhỏ đỏ tươi ngoại trừ phản kháng ra, cơ thể nàng kiều mỵ, Thượng Quan Hạo ngấm ngầm chịu đựng mồ hôi rơi xuống, thắt chặt đến không cách nào nhịn được nữa, nụ hôn càng trở nên thô bạo, trên cái cổ trắng ngần của nàng hiện lên những vết đỏ thẫm, tách hai chân của nàng ra.

Điện thoại ở đầu giường vang lên.

Thượng Quan Hạo phớt lờ, giữ chặt trên eo nàng, khẽ gạt qua, vật to lớn kia chậm rãi đi vào nơi ẩm ướt.

“Thượng Quan Hạo... Không được...” Nàng mơ hồ phản kháng, ngửa đầu, khó mà chịu đựng vào sự to lớn của hắn.

Điện thoại đầu giường vẫn tiếp tục vang lên.

“...” Thượng Quan Hạo ép buộc dừng lại, sắc mặt đỏ bừng xám lại, đôi mắt bén nhọn nhìn qua điện thoại, như là hận không thể túm lấy người sáng sớm làm phiền này hung hăng mà xé toạc ra. Hắn nắm lấy điện thoại, giọng nói mờ mịt thản nhiên cất lên: “Alo?”

“Xin hỏi ngài có phải là Thượng Quan tiên sinh không? Ở dưới sảnh khách sạn có cô Tần Cẩn Lan tìm ngài.”

Giống như một chậu nước đá đổ xuống, làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.

“Tần Cẩn Lan?” Hắn lạnh lùng mà nhớ kỹ cái tên này, như để xác nhận lại.

“Đúng vậy tiên sinh, Tần tiểu thư đã đi lên rồi, tôi lúc đầu muốn để cô ấy chờ ở phòng khách, thế nhưng cô ấy không có nghe tôi nói, trực tiếp đi lên rồi, Thượng Quan tiên sinh...”

Giọng nói cô tiếp tân vẫn còn đang tiếp tục, Thượng Quan Hạo tâm tư cũng đã nghe xong.

Cẩn Lan đã đến đây.

Cánh cửa thang máy mở ra, gương mặt Tần Cẩn Lan nhợt nhạt, bước nhanh đi đến cửa căn phòng, đưa tay đã nghĩ muốn mạnh bạo đập cửa! Bởi vì dưới lầu đã thấy đăng ký bằng tên hai người bọ họ, cô gần như điên rồi! Sáng tinh mơ, cô có thể tưởng tượng đến lúc xông vào sẽ chứng kiến hình ảnh phóng túng như thế nào! Thế nhưng...

Ngón tay run rẩy, khó khăn mà nắm lại.

Tần Cẩn Lan chịu đựng không để cho mình suy sụp, chịu đựng oán giận và sát khí cuồn cuộn ngất trời trong ngực, đôi mắt đỏ au, chậm rãi gõ cửa, âm thanh nhàn nhạt nói ra: “... Hạo, là em Cẩn Lan, anh dậy chưa?”

Hai người trong phòng đều nghe được âm thanh quá đỗi quen thuộc này tựa như ôn nhu dịu dàng, nhưng lại kì thực run rẩy.

Miệng Tần Mộc Ngữ vẫn còn đỏ tươi, mặt trắng bệch, ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Hạo, chứa trong nó là nét kinh ngạc rồi đến tĩnh lặng, những chuyện hắn vẫn cố né tránh hay giấu diếm không ngờ đã tới, lại không có cách nào thoát được. Nàng cười nhạt một cái, cảm nhận rõ ràng được loại cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt được này.

Là cảm thấy thẹn, không xoay sở được, giống như khoét vào tâm can.

“Sợ?” Thượng Quan Hạo nhìn nàng hỏi.

Tần Mộc Ngữ yếu ớt nhìn hắn: “Thượng Quan Hạo, anh đủ rồi đấy, dừng ở đây đi. Tôi chịu đựng nhục nhã như vậy sẽ không đứng dậy được... Xin anh nhân từ một chút, lẽ nào anh muốn cho chị ta lại tự tử một lần nữa sao?”

Những lời sau cùng này khiến Thượng Quan Hạo nới lỏng ra một chút môi nhếch lên.

Hắn không quên Cẩn Lan ngày đó cắt cổ tay, tràn đầy bồn tắm là nước hòa với máu đỏ tươi.

Khuôn mặt tái nhợt một chút, Thượng Quan Hạo thản nhiên ra lệnh cho nàng: “Ngồi dậy.”

Tần Mộc Ngữ cảm thấy áp lực và nhục nhã thật lớn, nắm lấy quần áo của mình đứng dậy, hắn đã chuyển thân qua, ngón tay thon dài lạnh lùng mà cài khuy áo, bóng dáng đi tới trước cửa.

Nếu có nhiều chuyện nhất định phải đối mặt, hắn sẽ không gạt Cẩn Lan.

Cánh cửa cũng nhanh được hắn vặn qua, ngoài cửa không ngờ truyền đến tiếng động của Tần Cẩn Lan, là ôn nhu dịu dàng, mang theo áy náy day dứt: “Xin lỗi Hạo, anh bây giờ còn ngủ lại bị em đánh thức có đúng không? Em xuống phía dưới chờ anh, em tới vội vàng, lại không nói trước cho anh, anh đừng giận em... Em đi trước, ở phía dưới chờ anh.”

Nói xong bên ngoài chính là một chuỗi tiếng bước chân, từ từ trầm ổn.

Mi tâm của Thượng Quan Hạo chầm chậm mà chau lại, dừng ở trước cánh cửa, như là một ý niệm, tức thì cắt đứt những nghiệp chướng kia.

Nhưng hắn biết rõ, khôn ngoan như Tần Cẩn Lan, sẽ biết bên trong xảy ra cái gì.

Thế nhưng cô ấy không muốn nói, không muốn phá vỡ, không muốn giống như lần trước kịch liệt như vậy nữa, đơn giản lựa chọn rời ra. Hắn cho dù không đoán cũng biết khoảnh khắc rời đi kia cô đã cô đơn bao nhiêu... nét mặt đau xót.

Vùng xung quanh lông mày càng nhíu lại, cô gái đó là người đầu tiên mà hắn yêu, nàng luôn khiến người ta yêu thương.

“Nếu như cô ấy hỏi, biết nên nói như thế nào không?” Thượng Quan Hạo băng lãnh ở phía trước vang lên.

Tần Mộc Ngữ lấy tay chuẩn bị khóa cái móc sắt nhỏ, nghe được hắn nói khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng bạch, run rẩy nói: “... Tôi không biết, anh tốt nhất nên dạy tôi.”

Thượng Quan Hạo xoay người, đi qua hai tay chống lên bàn, giam giữ nàng, lạnh lùng nói: “Tôi quả thực không thể lại khiến Cẩn Lan chịu thêm một chút tổn thương nào nữa, cho nên cho dù chính cô ấy đã đoán ra sự thật, tôi ở đây cũng không thể khiến cô ấy có một chút kích động nào, cho nên Tần Mộc Ngữ, cô tốt nhất câm miệng, nếu như cô ở trước mặt cô ấy mà nhắc tới việc này, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn.”

Ngón tay nhỏ yếu của Tần Mộc Ngữ run rẩy một cái.

Một trận đau đớn ùn ùn mà đến, mang tất cả cuộn sạch.

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt, quay lại đối diện với người đàn ông kia: “Nếu như chị ta hỏi, tôi có nên nói là tôi rất ti tiện, mặc kệ ba bốn ngày nữa hai người kết hôn, tôi vẫn không biết xấu hổ mà chạy tới tỉnh M, dụ dỗ anh, dùng bản thân đưa anh lên giường?”

Thượng Quan Hạo nhìn nàng, trong lồng ngực yêu hận xen lẫn, tâm tình rơi xuống rét lạnh.

Hắn cười gằn một tiếng: “Cô có thể nói như vậy.”

Một tia đau lòng bén nhọn kéo tới, nước mắt bỗng nhiên chứa tại đáy mắt, Tần Mộc Ngữ xoay người muốn hung hăng cho hắn một cái tát, lại bị hắn dùng lực mà nắm lấy, ngăn ở giữa không trung!

Lực đạo của nàng rất lớn, hắn rất cố sức mới có thể bắt được, có thể thấy được xấu hổ và giận dữ hòa cùng hận ý của nàng.

Thượng Quan Hạo dừng ở nước mắt nàng ứa động, lạnh giọng nói: “Cô đoán không sai, tôi yêu Cẩn Lan, cho nên một ngày có chuyện xảy ra, tôi sẽ vĩnh viễn che chở cô ấy, không cho cô ấy bị thương tổn... Cô ấy đã tự tử một lần, tôi không cho phép có lần thứ hai phát sinh, còn cô...”

“Nếu đúng là cỏ dại, sẽ không sợ lại bị người ta giẫm đạp vài lần, không phải sao?”

Nói xong hắn bỏ tay nàng ra, đứng dậy, nói: “Tôi sẽ lập tức gọi người lấy thêm một phòng, cô hãy chuyển sang đấy, đừng để Cẩn Lan thấy cô ở chỗ này, không được để lại bất cứ dấu vết nào.”

Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhắc nhở: “Trên cổ cô có cái gì, che lại.”

Bóng dáng hắn cao ngất đi ra khỏi phòng.

Nước mắt chậm rãi chứa đầy toàn bộ viền mắt, Tần Mộc Ngữ lấy tay nắm lấy cái bàn, siết chặt, móng tay cũng bởi vậy mà rạn ra... Nàng muốn gọi, muốn hét lên, muốn đem tất cả những nhục nhã này tới trả lại ngườu đàn ông này!

Một ngày trước... Vẻn vẹn đúng là một ngày đêm, tại tỉnh M trong bóng đêm hắn đã hỏi nàng “Tần Mộc Ngữ, em rốt cuộc là muốn cái gì?”

Nàng cái gì cũng không muốn... Cái gì cũng không! Nàng chỉ cần miễn là không phải đau lòng như thế này, ai có thể cho nàng?

Nàng chỉ cần một chút tôn nghiêm!

Nàng giống như thú vật nức nở nghẹn ngào một tiếng, hai tay nắm chặt tóc, đem cả người chôn ở trước bàn, rơi lệ đầy mặt.

************************************

Trong đại sảnh dưới lầu, Tần Cẩn Lan ngồi ở sô pha, sắc mặt tái nhợt, ngón tay vẫn còn run rẩy.

Có trời mới biết cô ta đã kiềm chế nhiều như thế nào, mới có thể cưỡng chế bản thân không phá tung cửa mà vào phẫn hận cùng xung động, lựa chọn một điểm lý trí! Cô biết... biết Thượng Quan Hạo chán ghét phụ nữ hồ đồ, đáng ghét phụ nữ mắc chứng cuồng loạn, cho nên cạm bẫy ôn nhu vĩnh viễn hữu dụng đối với hắn, cô không cần tự tay giết con tiện nhân Tần Mộc Ngữ kia, cô chỉ cần làm cho Hạo có thể hổ thẹn áy náy!

Một chuỗi tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Tần Cẩn Lan vội vàng chỉnh đốn mạch suy nghĩ cho tốt, đè nước mắt và run rẩy xuống, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục dịu dàng nhã nhặn.

“Đến bao lâu rồi?” Thượng Quan Hạo ở sau lưng trầm giọng nói, bàn tay đặt ở trên vai.

Tần Cẩn Lan kinh ngạc ngoảnh lại, nhìn hắn, có chút day dứt: “Xin lỗi Hạo, em không gọi cho anh mà lại chạy đến đây, anh sẽ không trách em chứ? Em vừa rồi là quá xúc động cho nên mới lên tìm anh, anh có vì vậy mà tỉnh giấc không?”

Trong đôi mắt Thượng Quan Hạo, hiện lên một chút phức tạp.