Biết giá trị vũ lực của người đàn ông này rất cao, hơn nữa vừa rồi vì an toàn của bản thân, Bạch Tưởng đã trốn giữa các nhân viên an ninh, vị trí mà cô có thể chắc chắn người đàn ông này công kích từ phương hướng nào thì cô cũng an toàn.
Lúc đó rõ ràng là bảo vệ cô, nhưng giờ phút này lại thành gông cùm xiềng xích trói cô.
Rốt cuộc thì cô cũng biết thế nào là tự bê đá đập chân mình.
Bạch Tưởng luống cuồng nhìn một đám nhân viên an ninh với thân hình cao lớn đi tới chỗ cô.
“Này, các anh muốn làm gì? Nói cho các anh biết, tôi có quen tổng giám đốc Mạc của các anh! Tôi là bạn tốt của tổng giám đốc các anh!”
Nhưng lời cô nói không ai thèm tin.
Vòng vây càng ngày càng nhỏ.
Bạch Tưởng nhìn quanh tìm kiếm cửa đột phá, nhưng lại phát hiện cô chỉ đang uổng công.
Một đám đàn ông bắt “cô gái yếu đuối” tay không tấc sắt, đó còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng đứng im chịu trói cũng không phải tác phong của cô. Cô lấy lòng nhìn về phía Duật Cảnh Viêm, “Đế thiếu, tôi sai rồi, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, hay anh bỏ qua cho tôi đi!”
Duật Cảnh Viêm im lặng không nói.
Có bảo vệ đã đến trước mặt Bạch Tưởng, “Thưa cô, xin mời.”
Bạch Tưởng lui về phía sau một bước, lại đụng phải vách tường thịt phía sau.
Cánh tay cô bị giữ chặt, cô không có sức phản kháng.
Bạch Tưởng vừa nóng nảy vừa sốt ruột, liền nói không lựa lời: “Này, mấy chú bảo vệ, các chú không thể trợ trụ vi ngược [1]! Tuy rằng tôi xinh đẹp, đáng yêu, điềm đạm lại mê người, nhưng hiện tại là thế kỷ 21, cho dù địa vị các chú có lớn, nhưng cũng phải tuân thủ pháp luật!”
[1] Trợ trụ vi ngược: Giúp vua làm điều ác
Cô vừa nói xong lời này, các nhân viên an ninh đều giật giật khóe miệng.
Bạch Tưởng tiếp tục, “Tôi chính là công dân trong sạch, không phải một cô gái tùy tiện, nếu các chú dám động tay động chân với tôi, trừ khi hôm nay giết tôi ở chỗ này, nếu không bẩm báo lên phía trên, tôi sẽ cho các chú đẹp mặt!”
Có bảo vệ nhịn không nổi, há miệng nói: “Thưa cô, Đế thiếu không phải người như vậy.”
Bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi Đế thiếu xếp hàng dài quấn quanh cả thành phố, chỉ có người ta trước nay không thèm để vào mắt chứ nào có chuyện đi sàm sỡ người khác, lại nhìn thử cô gái trước mặt…… Bảo vệ đánh giá Bạch Tưởng một chút, tuy cũng tính là ưa nhìn, nhưng với gu thẩm mỹ của Đế thiếu, sao có thể coi trọng cô?
Mà Bạch Tưởng thì lại hiểu lầm ý của bảo vệ, kêu to: “Cái gì mà không phải người như vậy, anh ta vứt bỏ vợ con, ở chỗ này làm giày rách, một đám các người mù mắt hay là thế nào mà còn không thấy?”
Cô vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức an tĩnh lại.
Có bảo vệ nhịn không được liếc Duật Cảnh Viêm một cái, thấy mặt anh lạnh như băng, trong lòng bi ai thay Bạch Tưởng.
Bạch Tưởng hồn nhiên như không biết gì, tiếp tục giận dữ hét: “Nhìn cô gái này đi, còn chưa - thành - niên nhỉ? Hiện tại phẩm chất của đàn ông mấy người đều kém thế sao?! Hừ! Lưới trời lồng lộng mà dám cả gan bắt cóc con gái nhà lành?!”
Nghe đi, lời này có bao trọng nghĩa?
Những nhân viên an ninh đó khẳng định đều đang cảm thấy xấu hổ nhỉ?
Bạch Tưởng còn đang đắc ý, cô vẫn không phát hiện ra không khí trong phòng đã lạnh như thế nào.
Tuy vẻ mặt Duật Cảnh Viêm vẫn rất bình thản, nhưng cặp mắt kia bắn ra cái nhìn khát máu vô cùng rõ ràng.
Ngay cả các nhân viên an ninh cũng cảm nhận được sát khí quanh anh, một đám không dám nhúc nhích, sợ mình sẽ chọc phải lửa giận của Đế thiếu.
Trong lòng Bạch Tưởng cũng nhịn không được bắt đầu thấp thỏm, người đàn ông và đám bảo vệ trước mặt liệu có bị cô uy hiếp không?
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng điềm đạm, vô cùng dễ nghe truyền tới: “Tôi không phải tiểu -- tam.”
…… Gì?
Bạch Tưởng kinh ngạc nhìn về phía cô gái vừa mở miệng.
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, lúc cô ấy vừa ngẩng đầu, Bạch Tưởng lập tức cảm thấy cô vừa thấy được tinh linh lạc xuống trần gian.