Khế Tử

Quyển 3 - Chương 129: Ẩm lộ*

*Ẩm lộ: Uống sương

Đây đại khái là nghi thức trao quân hàm Nguyên soái đơn sơ nhất trong lịch sử Thiên Túc, Phục Nghiêu trịnh trọng từ tay Đại Tuyền tiếp nhận lệnh ủy nhiệm, vị trí của hắn lúc này không phải là lễ đường quân bộ trang nghiêm túc mục, mà là cảnh hoang tàn khắp nơi tường đổ.



Sau tướng quân trẻ tuổi nhất, Phục Nghiêu lại trở thành Nguyên soái trẻ tuổi nhất Thiên Túc, ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng lúc này là quá sớm. Từ khi tiền tiền nhiệm Nguyên soái đi theo khế tử chuyển thế, tự tay đem quân hàm Nguyên soái trao tặng Long Dần đến nay, cũng bất quá mới hơn mười năm, mà Long Dần cũng đã trở thành Nguyên soái có thời gian tại chức ngắn nhất, thậm chí cả việc chuyển giao quân chức, đều chỉ có thể do khế tử của hắn hoàn thành thay.

Chính thức thăng thành chỉ huy tối cao quân bộ Thiên Túc, Phục Nghiêu lui ra sau một bước, sau lưng hắn, chỉnh tề đứng từng hàng quân nhân, khế tử của hắn, hiện giờ là sĩ quan phụ tá Nguyên soái - Niếp Vân, thẳng tắp đứng đằng trước đội ngũ.

Dưới sự dẫn dắt của Phục Nghiêu, mọi người hướng Đại Tuyền kính chào theo nghi thức quân đội, đồng loạt nhìn theo cô đi đến công trình kiến trúc màu đen cách đó không xa, chiến tranh phá hủy một góc trên đỉnh, vách tường nứt rạn làm tăng thêm vài phần cảm giác xơ xác tiêu điều.

Lăng Tiêu cùng Doanh Phong vừa tới cũng nhìn theo cô đi đoạn đường cuối cùng, Lăng Tiêu biết được thân phận cô từ chỗ Doanh Phong, dù hai người đối Long Dần ấn tượng cũng không đẹp đẽ gì —— nhất là Lăng Tiêu tận mắt chứng kiến những trải nghiệm của Lăng Tinh, nhưng đối với kết cục này của hắn và khế tử, vẫn không khỏi cảm thấy thổn thức.

Từ khi việc ký khế ước tồn tại tới nay, cô cũng không phải người đầu tiên đi theo một nửa khác của mình, nhưng người khác là ôm nguyện vọng tốt đẹp kiếp sau còn có thể gặp lại, còn kiếp sau của cô, sẽ không còn tung tích người kia nữa.

Giữa một mảnh kim loại cùng gạch ngói, mọi người dọn dẹp ra một khu đất trống, thu thập hết chủy thủ thậm chí mảnh vụn chủy thủ rơi rụng khắp nơi lại, trang trọng bày thành một loạt, có cái căn cứ vào đồ án phân biệt được sở hữu, có cái chỉ có thể dùng một cái thẻ tên trống biểu hiện chủ nhân của nó từng tới nơi này.

Dân chúng đến truy điệu dâng hoa lên di vật các chiến sĩ, thời gian còn lại để họ bi thương cũng không nhiều, tuyệt đại đa số người sau khi thương tiếc đều ở lại, chủ động tham dự việc tu sửa căn cứ, đây là một tộc người kiên cường, trải qua tai họa như vậy, họ vẫn không bị đánh bại.

Lăng Tiêu theo sau đội ngũ di chuyển đến trước tên Long Dần, vì ở ngay trung tâm vụ nổ, chủy thủ của hắn bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, cho dù đã được nỗ lực hợp lại, vẫn không được trọn vẹn như trước.

Lăng Tiêu vốn định lúc gặp lại sẽ đem chuyện Lăng Tinh cùng Kinh Vũ hảo hảo tính toán với hắn một lần, lúc này cũng chỉ có thể thở dài, cúi người cầm bó hoa trắng trong tay đặt trước chủy thủ của hắn.

"Vốn đối với ông có rất nhiều oán hận, " Lăng Tiêu tâm tình trầm trọng mở miệng, Doanh Phong ở một bên lẳng lặng nghe, "Nhưng lần này hành động của ông, không phụ thân phận một Nguyên soái quân bộ, tôi kính ông là anh hùng của dân tộc."

Sau khi cậu nói xong, lại dừng, "Nguyện linh hồn an nghỉ."

Doanh Phong cùng cậu đồng thời hướng di vật Long Dần chào theo nghi thức quân đội, xoay người liền thấy bọn Tóc đỏ.

Tóc đỏ bọn họ đang tích cực tham gia công tác xây dựng căn cứ, khi nhìn thấy Lăng Tiêu lập tức chạy tới, không rõ bọn họ vì sao lại xuất hiện ở nơi này.

"Hai người các cậu sao lại tới đây?” Cậu ngạc nhiên hỏi, "Các cậu không phải đi cử hành nghi thức trưởng thành sao?"

"Đã xong." Lăng Tiêu thực thản nhiên trả lời, đôi mắt xám nhạt của cậu cũng chứng thực điểm này.

Lúc này Tóc đỏ lại chuyển sang chỉ trích Doanh Phong, "Sao anh lại mặc kệ cậu ấy chạy lung tung trong kỳ rối loạn thế?”

“Là em ấy kiên trì muốn tới." Doanh Phong ngắn gọn giải thích.

Lăng Tiêu cũng mở miệng, "Cậu xem bộ dạng tớ bây giờ có giống đang ở vào kỳ rối loạn không?”

Tóc đỏ cẩn thận đánh giá cậu một phen, "Nói vậy lần thứ hai ký khế ước sẽ không sinh ra rối loạn sao?"

"Nếu với cùng một người thì tớ đoán đúng vậy."

“Đó ngược lại là chuyện tốt nha, mệt cho tớ còn lo lắng cho cậu,” Tóc đỏ cao hứng vò vò đầu, "Bất quá cậu sớm như vậy tới đây làm gì?"

"Muốn nhìn một chút có chỗ nào cần hỗ trợ không.”

“Cậu cũng quá cần cù rồi, bất quá tâm tình này tớ hiểu.” Tầm mắt Tóc đỏ hướng qua đàn tế tạm thời một bên, thở dài, "Nói thực ra, nếu không phải chuyện vui cậu trở về đã làm nhạt chuyện lần này, chỉ sợ mọi người lúc này tâm tình chỉ có thể dùng mịt mù tăm tối để hình dung."

“Thật may là cậu đã trở lại, cứ nghĩ cậu bị đưa đến mấy ngàn năm trước đều có thể còn sống trở về, đã cảm thấy tương lai không có khó khăn gì mà không thể vượt qua."

“Cậu so với trước kia thành thục hơn, " Lăng Tiêu vui mừng nhìn cậu, “Từ tận đáy lòng tớ có loại cảm giác tự hào con tinh tinh nhà mình đã bắt đầu trưởng thành.”

"Biến," Tóc đỏ cho cậu một đấm, "Nếu thời gian cho phép, thật muốn nghe cậu kể một chút hiểu biết bốn ngàn năm, đáng tiếc bên này bận quá."

"Sau này còn nhiều thời gian mà, chờ tớ từ từ nói cho cậu,” Lăng Tiêu tiến về phía trước một bước, "Tớ cũng tới hỗ trợ."

Một bước này cậu còn chưa bước xong, một bàn tay đã phủ lên trán cậu, lòng bàn tay Băng Xán phiếm ánh sáng trắng, Lăng Tiêu đối với hành động này của anh rất quen thuộc, khi họ lần đầu tiên gặp mặt, Băng Xán cũng dùng loại phương pháp này kiểm tra thân thể cho cậu.

“Tổn thương tinh thần của cậu khỏi rồi?” Băng Xán có chút kinh hỉ hỏi.

“Từ lúc giải trừ huyết khế thì đã khỏi rồi,” Lăng Tiêu nói xong quay đầu lại ngắm nhìn Doanh Phong, cậu đã quên nói chuyện này cho anh, “Tôi nghĩ đại khái là vì, khi linh hồn đó được rót vào thân thể tôi đã sản sinh tu bổ cho tinh thần."

"Khó trách, tôi còn lo lắng nhiều năm như vậy..." Băng Xán sợ chọc đến chỗ đau của Doanh Phong, nói được một nửa liền im lặng.

"Mặc dù biết tổn thương không phải không thể chữa khỏi, bất quá phí tổn chữa trị rất cao, nói cách khác, Sương Phong, thầy hiệu trưởng..." Cậu theo bản năng nhắc tới hiệu trưởng rồi lại tinh thần chán nản một chút, "... Còn có những người khác, cũng có thể thoát khỏi loại bệnh tinh thần này.”

Tóc đỏ thấy đề tài đang êm đẹp bỗng trở nên trầm trọng, vội vàng nghĩ cách đổi hướng, “A, Lăng Tiêu, cậu đoán Phục Nghiêu thượng tướng, a không, Nguyên soái đem cây linh hồn trồng chỗ nào?”

"Không phải nói là cơ mật quân sự sao?" Lăng Tiêu lúc này mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn phía hải đăng, từ nơi đó bắn ra những tia sáng truyền đi thật xa, cho dù vào  ban ngày vẫn thấy rõ ràng, phảng phất như cho đến nay đều chưa từng tắt.

Tóc đỏ ra vẻ thần bí, “Trộm nói cho cậu biết, Nguyên soái trồng cây linh hồn trên không trung.”

“Không trung?” Lăng Tiêu kinh ngạc, cây còn có thể trồng trên không trung ư?

Ngược lại Doanh Phong suy nghĩ một chút, “Quả nhiên là chỗ an toàn nhất."

“Anh hiểu?” Lăng Tiêu không thể kinh ngạc hơn nữa, "Ủa nãy giờ anh nghe rõ được hết?”

“Em có còn nhớ, quân bộ vì cái gì qua rất nhiều năm cũng không thể đuổi bắt được Thái Ân không?”

"Bởi vì ổng căn bản không có điểm dừng chân cố định, mà lợi dụng công năng ẩn thân của chiến hạm ẩn hình trong vũ trụ..." Lăng Tiêu nói tới đây đột nhiên quát to một tiếng, "A, em cũng hiểu rồi!”

"Thực thông minh đúng không?" Tóc đỏ đối quyết sách của Phục Nghiêu sùng bái có thừa, “Nguyên soái đem cây linh hồn trồng trên phi thuyền có tính ẩn náu tốt nhất, xoay quanh phạm vi hữu hiệu của hải đăng, dù địch nhân có thông minh hơn nữa cũng không nghĩ ra."

“Là cách tốt…” Lăng Tiêu vừa nói tầm mắt vừa quét đến một người cách đó không xa, người đó đang nhìn chằm chằm bên này, Lăng Tiêu nhìn cứ thấy kỳ quái thế nào ấy, đại não còn chưa xử lý xong, người đó đã chạy đi mất.

Không đoán được người này thấy cậu liền trốn, này càng thêm chứng thực suy đoán của Lăng Tiêu. Cậu theo bản năng vung tay mới phát hiện trên người mình một cái hồn tinh cũng không có, mắt thấy người kia đã sắp chạy thoát, Lăng Tiêu đành phải hướng về phía đối phương đang chạy hô to, "Ngăn hắn lại!"

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên lộ tuyến của kẻ khả nghi, Lăng Tiêu thấy rõ mặt Doanh Phong, nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên khi Doanh Phong ra tay, người kia rất nhanh bị chế phục, từ chỗ khác tiến lên mấy quân nhân, chặt chẽ khống chế hắn.

Lăng Tiêu lúc này mới đuổi tới, vui mừng nói, “May là Doanh Phong anh đang ở đây, bằng không đã để hắn chạy thoát rồi."

Không ngờ người kia mi mắt khẽ nheo lại, “Cậu đang nói ai?”

Lăng Tiêu nhìn chòng chọc người ta, giật mình sửng sốt sau một lúc lâu. Cái người cao hơn cậu tới mấy centimet, ánh mắt ném sang bên đây tràn ngập vẻ trêu tức, một bên khóe miệng cũng hơi gợi lên, Doanh Phong mà cậu biết, nào có biểu tình gương mặt phong phú như vậy.

Sau khi ý thức được chuyện gì, Lăng Tiêu nhanh chóng đem tầm mắt từ khuôn mặt đối phương chuyển dời đến tay trái, sau đó không chút khách khí tháo xuống bao tay đen trên đó, lộ ra một cánh tay máy lạnh như băng.

"Phi Cảnh?!"

Lăng Tiêu nghĩ đời này sẽ không gặp lại người này nữa, lúc này Doanh Phong chân chính cũng xuất hiện bên người, anh là lợi dụng năng lực khế chủ truyền tống tới, hai người giống nhau như đúc sóng vai đứng chung một chỗ, thực khiến người ta khó có thể phân biệt.

"Lăng Tiêu."

Lúc này có người mỉm cười từ phía sau Phi Cảnh đi tới, ôn hòa gọi tên cậu.

"Thầy hiệu trưởng!" Lăng Tiêu liếc mắt một cái liền nhận ra, mới vừa tiến lên định cho ông một cái ôm lâu ngày không gặp liền dừng lại, nửa ngày mới ý thức được không đúng chỗ nào.

“Thầy phát dục rồi?!”

Thầy hiệu trưởng không mang hảo ý ngắm nhìn Phi Cảnh, ông cứ tưởng là đây là chuyện rất rõ ràng rồi chứ, “Ta nghĩ thay vì câu hỏi này, cậu trước hết nên hỏi ta còn sống sao.”

“Thầy còn sống?!"

Có thầy nhắc nhở, Lăng Tiêu nhanh chóng bồi thêm một câu, sau khi hỏi xong ngay cả cậu cũng thấy mình hỏi ngu quá.

Quả nhiên Phi Cảnh không khách khí cười nhạo, “Nhiều năm không gặp, sao cậu vẫn ngu xuẩn vậy a?"

Lăng Tiêu bởi vì nỗi vui sướng khi gặp lại mà cười toét miệng, rồi lại nhanh chóng xìu xuống, “Ông đều đã phát dục rồi, sao tay còn không chịu mọc ra?”

“Cậu ——" Phi Cảnh chìa cánh tay máy của hắn, muốn đập lên đầu Lăng Tiêu, lại bị Doanh Phong bất động thanh sắc ngăn lại.

Lăng Tiêu lại quay lại hỏi hiệu trưởng, “Nhưng hai người làm sao thoát được? Tôi rõ ràng tận mắt nhìn thấy lúc Thái Ân tự bạo thì thầy vọt tới."

"Hừ, " Phi Cảnh rất khinh thường, "Chuyện đơn giản như vậy, có cái gì thần kỳ."

Hiệu trưởng cười giải thích cho Lăng Tiêu, “Phi thuyền đều có thiết bị bắn ra khẩn cấp, không nghĩ tới điểm này liền xông lên, là ta làm thừa.”

Phi Cảnh một bộ em có biết là tốt rồi, “Vốn một mình tôi có thể thoải mái chạy thoát, mang thêm một người sống dở chết dở quả thực phiền toái.”

“Ừm, làm phiền anh rồi.” Hiệu trưởng phi thường lưu loát nói ra những lời này, Phi Cảnh trái lại bị nghẹn không biết nên nói cái gì.

Lăng Tiêu vội vàng hỏi han, "Thầy đã còn sống, vì sao không trở lại tìm chúng tôi?”

Lúc này hiệu trưởng do dự một chút, mới nói, "Bởi vì Phi Cảnh là tội phạm truy nã, nếu như anh ấy lưu lại, cũng chỉ có thể ngồi tù, cho nên anh ấy nhất định phải rời đi."

“Thế là bắc cóc thầy đi luôn?”

“Là tự cậu ta đòi theo.” Phi Cảnh xen mồm.

Lăng Tiêu không vui, cậu hoàn toàn không biết vướng mắc qua lại giữa hai người trong quá khứ, trong nhận thức của cậu, Phi Cảnh luôn là khế chủ vô trách nhiệm vứt bỏ khế tử của chính mình, Đạp Vân lại là hiệu trưởng của Bích Không, cậu rất tự nhiên đứng về phe thầy.

“Chẳng phải ông ỷ vào thầy bị tổn thương tinh thần nặng không thể rời khỏi ông sao? Nói cho ông biết, hiện tại tổn thương tinh thần cũng trị được rồi đó.”

"Thật?" Hai người trăm miệng một lời hỏi, nhưng hiển nhiên dùng ngữ khí bất đồng, một người khẩn trương, một người kinh hỉ.

Lăng Tiêu chỉ là muốn chọc chọc hắn, đương nhiên sẽ không đem phương pháp chân chính nói ra, "Đương nhiên là thật, tổn thương tinh thần của tôi trị hết rồi, hiện tại có rời khỏi Doanh Phong cũng chẳng sao.”

Doanh Phong: "..."

"Là thật sao?” Lúc này hiệu trưởng là hỏi Doanh Phong.

Doanh Phong nghĩ nghĩ, vẫn là không chọc thủng lời Lăng Tiêu, thế là gật gật đầu.

"Vậy thì thật tốt quá." Nhìn ra được thầy hiệu trưởng tự đáy lòng vui vì Lăng Tiêu, bản thân ông cũng mơ hồ có chút chờ mong. Bất quá Phi Cảnh lại không giống, vẻ mặt của hắn rất mâu thuẫn, tựa hồ hi vọng tổn thương của đối phương có thể chữa khỏi, lại không muốn cho người ấy thoát khỏi loại trạng thái không thể rời khỏi mình.

Hiệu trưởng quay đầu liếc nhìn, liền đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhịn cười nói, "Bất quá ta cũng không cần.”

"Vì sao a?” Lăng Tiêu nghe xong lời ông, cũng cảm thấy nghi hoặc như Phi Cảnh.

"Bởi vì nếu có phương pháp có thể chữa khỏi tổn thương tinh thần, cái giá phải trả nhất định rất cao, không chừng chúng tôi không chi nổi.” Ông cúi đầu, ý cười nhộn nhạo ở khóe mắt, lúc ở Bích Không, Lăng Tiêu cũng không phải chưa từng thấy thầy cười, bất quá đó phần lớn là cười khổ, cậu chưa bao giờ thấy thầy cười từ tận trong nội tâm như thế, "Huống chi, thứ tổn thương tinh thần này, chỉ cần hai người không xa rời nhau, thì cũng giống như không tồn tại. Những năm gần đây chúng ta cùng đi qua rất nhiều nơi, ta đã sớm không nhớ rõ đó là cảm giác gì rồi."

Đã trải qua gần trăm năm tổn thương tinh thần nặng, làm sao có thể nói quên liền quên, biết rõ hiệu trưởng nói dối, Lăng Tiêu cũng không vạch trần.

Ngược lại là Phi Cảnh, Lăng Tiêu nhớ rõ giấc mộng của hắn chính là hành tẩu khắp nơi, hiện giờ xem ra, nguyện vọng của hắn đã đạt được rồi.

"Nếu ổng bị lùng bắt, hai người vì cái gì lại muốn trở về?" Lăng Tiêu giờ mới nhớ tới hỏi.

Hiệu trưởng lúc này mới nghiêm mặt nói, "Chúng ta nghe nói mẫu tinh bị tập kích, liền lấy tốc độ nhanh nhất trở về. Chuyện này đã truyền khắp cả tinh hệ, bây giờ là thời gian Thiên Túc suy yếu nhất, toàn bộ những tinh cầu cùng chúng ta có khúc mắc đều rục rịch, ta nghĩ quân đội nhất định rất thiếu nhân thủ, cho nên dù mạo hiểm khả năng bị bắt, chúng ta cũng muốn trở về trợ giúp một tay."

Lời của ông nhắc nhở Lăng Tiêu, lúc này quân nhân vừa rồi hiệp trợ bắt người cũng rốt cuộc tìm được thời cơ mở miệng, "Người này rốt cuộc phạm vào chuyện gì?"

Mọi người lúc này mới nhớ tới còn có một nhân vật khả nghi bị quăng một bên đã lâu, Lăng Tiêu đi đến trước mặt hắn tinh tế đánh giá, sau một lúc lâu mới khẳng định nói, “Hắn không phải người của chúng ta.”

"Cái gì?!" Mọi người kinh hãi.

"Tuy hắn bề ngoài tương tự chúng ta, nhưng tôi đã từng thấy Kinh Vũ, ánh mắt người này, cùng Kinh Vũ giống nhau như đúc."

Ở đây chỉ có Doanh Phong từng nghe qua tên Kinh Vũ, những người khác đều không rõ, "Kinh Vũ là ai?"

"Là kiếp trước của Doanh Phong,” Lăng Tiêu nhìn về phía anh, “Cô tinh đời gần nhất.”

“Kiếp trước của Doanh Phong là Cô tinh?” Tóc đỏ lập tức kêu lên, "Khó trách đời này anh ta lạnh lùng như thế!"

Doanh Phong đã sớm từ đôi câu vài lời của Lăng Tiêu phỏng đoán được thân phận bản thân, bất quá khi chính tai nghe được cậu nói ra, tâm tình cũng một phen phức tạp.

"Cho nên ý của cậu là,” Băng Xán không xác định mở miệng, "Người này cũng là Cô Tinh?"

Mọi người tập thể nhìn về phía Cô Tinh mà Lăng Tiêu nói, quả nhiên trong mắt hắn tìm không thấy cảm xúc nào, dù bị bắt giữ, vẫn không chút biểu tình đứng đó.

“Ừm.” Lăng Tiêu gật đầu, "Cô Tinh là phiên bản ban đầu tiên của người Thiên Túc hiện tại, khi người Thiên Túc cổ sáng tạo ra, liền lấy Cô tinh đặt tên cho chúng ta, mà cái người đã rời đi Thiên Túc, di cư đến Hỏa Túc, trong tay nắm giữ cũng là số hiệu Cô tinh ban đầu.”

"Cho nên người này là do người Hỏa Túc tinh đặc biệt lưu lại, trà trộn trong chúng ta làm gián điệp sao? Cũng không biết người như vậy có bao nhiêu,” Tóc đỏ một trận hoảng sợ, "Mấy lời tớ vừa nói với cậu, sẽ không phải bị hắn nghe được đi?"

"May là Lăng Tiêu phát hiện sớm, dù hắn nghe được, hẳn là cũng chưa kịp truyền tin tức về.”

“Vậy người này xử lý sao bây giờ?"

Băng Xán suy nghĩ, "Giao hắn cho Phục Nghiêu Nguyên soái, xem ngài xử trí thế nào đi."

Quân nhân lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu liền truyền đến một trận xôn xao, chờ người bên này chú ý tới thì chỉ kịp bắt giữ vệt sáng linh hồn bay đi.

Người phụ trách áp giải hắn nghẹn họng nhìn trân trối, "Hắn cố ý gạt chân tôi, mượn lực thoát khỏi chúng tôi sau đó liền tự sát."

Lăng Tiêu nghe nói thế ánh mắt ảm đạm xuống, nhưng thật ra cảm thấy không ngoài ý muốn cho lắm, "Gene của anh ta cùng chúng ta giống nhau, đều không cho phép chính mình bị bắt, một khi cảm thấy hết hy vọng chạy thoát, sẽ không chút do dự chấm dứt sinh mệnh."

Tuy nói bọn họ đến từ phe cánh bất đồng, nhưng có lẽ chỉ có người nhân tạo sẽ vì cái chết của người nhân tạo mà cảm thấy bi ai, đối với người sáng lập ra bọn họ mà nói, đây chẳng qua là một món vật phẩm, thời hạn sử dụng nó đã hết, có lẽ có thể thu về tái sử dụng, hoặc có lẽ cứ thế vứt đi, ngoại trừ tiếc hận bởi thế mà tạo thành chút tổn thất kinh tế, thì cùng những vật phẩm không có sinh mệnh khác lại có gì khác biệt đây?

Ở Hỏa Túc tinh xa xôi, một người nhìn chằm chằm số liệu không ngừng biến hóa trên màn hình, sau khi giám sát thấy dị động nào đó, y xoay đầu lại, lộ ra một đôi đồng tử đỏ thẫm.

"AF-107 đã trở lại."

Người có bề ngoài không khác biệt với y lắm hỏi, “Mang về tin tức gì?"

"Bọn chúng còn có một cây linh hồn nữa, hải đăng lại khôi phục chiếu sáng, cây linh hồn nhất định tồn tại ở phụ cận hải đăng.”

Người kia hiển nhiên không hài lòng với tin tức Cô Tinh dùng tính mạng mang về này, "Không phải nói cây linh hồn có một gốc thôi sao, hải đăng cũng chỉ có một tòa, chỉ cần hủy diệt cây linh hồn, bọn chúng chỉ có thể nằm chờ chết sao? Còn một cây linh hồn khác nữa là chuyện gì?”

Hắn hơi nóng nảy xuống khỏi chỗ ngồi, ra lệnh, "Kết nối với Trục Nguyệt cho ta, bốn ngàn năm trước bọn chúng hủy diệt quốc gia của chúng ta, tiêu diệt tộc nhân của chúng ta, cho dù có vi phạm di huấn tổ tiên, thù này chúng ta cũng nhất định phải báo."