Lăng Tiêu luôn đặt mình bên ngoài lịch sử, thình lình bị ủy thác một trọng trách như vậy, nhất thời có chút lờ mờ.
Trong ngữ khí của cậu tràn ngập không chắc chắn, nhãn thần cứ liên tục nhìn chếch xuống càng làm bại lộ nội tâm cậu.
"Nói thật, vấn đề này, nếu đổi lại là tôi lúc vừa mới hoàn thành nghi thức trưởng thành xuyên về, có thể không cần nghĩ ngợi cho ra đáp án."
“Tôi khi đó, nội tâm tràn ngập thống hận đối với chế độ này, còn hơn sống không có tôn nghiêm, chết đi ngược lại là một loại giải thoát."
“Nếu để tôi biết khởi nguồn của bất bình đẳng là một đề chọn lựa, tôi có thể sẽ giống như cậu nói, oán hận người đã đưa ra lựa chọn này, chỉ vì bản thân mình, mà tự tiện quyết định vận mệnh mọi người, có bao nhiêu người sẽ vì điều đó mà tuyệt vọng, chân chính thể hội được cảm giác sống không bằng chết."
Cậu càng nói càng tự tin, ánh mắt khó xử ban đầu dần dần kiên định.
“Nhưng cũng phải thừa nhận, loại chế độ này cho chúng ta một loại khả năng, loại khả năng người yêu nhau có thể có nhau. Nếu như không có chế độ này, tương lai của chúng ta sẽ không có hi vọng, ngay cả tuyệt vọng cũng sẽ không tồn tại, tương lai như vậy, ngay cả việc khiến người ta có tâm tình chờ đợi cũng không thể, không có tự do cùng tôn nghiêm lại có nghĩa gì đây?”
“Tôi đã thấy rất nhiều người bởi vì huyết khế tồn tại mà bất hạnh, Bình Tông cùng Lam Thịnh, thầy hiệu trưởng cùng Phi Cảnh, Thái Ân cùng Thương Dương... Nhưng tôi càng thấy nhiều người vì vậy mà có được hạnh phúc, bác sĩ Dao cùng tiến sĩ, Phục Nghiêu trưởng quan cùng thầy Niếp Vân, Băng Xán cùng Tóc đỏ, còn nhiều nữa, nếu vì để tránh cho một số người bất hạnh, mà cướp đoạt hạnh phúc của càng nhiều người, đối với họ mà nói, quyền tự do theo đuổi hạnh phúc nằm ở đâu?”
“Khi tôi vẫn là một thiếu niên, bác sĩ trong học viện từng nói thế này, trong tình yêu chân chính, không có tôn ti, không có được thua, tuy bản thân khế chủ có lực khống chế cường đại, nhưng nếu như là một đôi tình lữ chân chính, loại lực lượng này sẽ không thể hiện nổi bất cứ tác dụng gì, chỉ cần tâm linh của họ là bình đẳng, thì địa vị của họ chính là ngang hàng."
“Tuổi nhỏ vô tri tôi chỉ xem lời đó như gió thoảng qua tai, cho đến khi tôi có được tình yêu chân chính, mới hiểu được kỳ thật đây chính là kết tinh trí tuệ mà bốn ngàn năm nay, đồng bào của chúng ta luôn luôn cố gắng, luôn luôn theo đuổi, vô số người dồn tâm huyết vào đó mới tổng kết ra được. Tiền nhân của chúng ta, trải qua một đời lại một đời tàn sát lẫn nhau, cô độc chuyển thế, bên thắng có được cơ hội tiến thêm một bước nhỏ, mà hậu nhân của họ, cũng sẽ theo bước chân họ, từng bước một tiếp tục đi tới.”
Lăng Kỳ cùng Dạ Tranh thầm cầm chặt tay đối phương hơn, mỗi người ở đây đều hướng về tương lai tốt đẹp mà cậu vẽ nên.
"Huống chi," Vì trong đầu hiện ra thân ảnh người kia, trên mặt Lăng Tiêu lộ ra ý cười ngay bản thân cậu cũng không nhận biết, "Nếu như không có huyết khế tồn tại, tôi cùng Doanh Phong sẽ không thể dưới tình huống không biết đối phương là người yêu kiếp trước, một lần nữa yêu nhau."
“Chúng tôi sẽ lướt qua nhau, có thể trên nghi thức trưởng thành sinh tử ngăn cách, cũng có khả năng căn bản không sản sinh giao tập (ý nói vận mệnh hai người đi theo hai hướng không liên quan nhau). Cứ theo cái kiểu thiếu thốn tình cảm của anh ấy, không chừng lại ôm một hạt đào cô độc cả đời, thậm chí hồn phi phách tán, như vậy tôi sao mà yên tâm được đây.”
“Là một người được lợi, tôi rất cảm kích huyết khế được sinh ra, nếu cho tôi lựa chọn tiền tố sống sót, tôi hy vọng bất kể thế nào đều có thể ở bên người mình yêu mến.”
Lăng Kỳ cùng Dạ Tranh đều thở phào nhẹ nhõm, kể cả những người khác ở đây, lựa chọn gian nan này bởi vì có người thần bí này xuất hiện, mà trở nên đơn giản lại thuần túy.
“Anh nói rất đúng,” Lăng Kỳ mỉm cười nói, "Nếu chết thì sẽ trắng tay, chỉ có sống sót thì tất cả mới có cơ hội xoay chuyển.”
“So với nhân loại chân chính, chúng ta tỉnh lại liền nắm giữ ngôn ngữ, văn tự, cùng với hết thảy bản lĩnh sinh tồn, cho nên trong sinh mệnh dài dằng dặc ấy, chúng ta có đầy đủ thời gian, để học tập cách làm sao sống cùng với nhau.”
Cậu cầm hai tay Dạ Tranh lên, cùng anh chạm trán vào nhau, mười ngón đan xen, "Từ nay về sau quan hệ của chúng ta sẽ không còn ngang hàng, bản thân việc này đi ngược với ước nguyện tình yêu ban đầu. Nhưng em tin tưởng, hậu nhân của chúng ta, sẽ từ trong quan hệ bất bình đẳng này, tìm được phương thức ở chung bình đẳng, đem tâm ý chúng ta giờ phút này, một đời lại một đời kế tục.”
"Tương lai có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết tốt, có lẽ bốn ngàn năm sau rồi bốn ngàn năm nữa, mọi người sẽ tìm được chìa khóa giải trừ nghi thức trưởng thành, nhưng đời này, lúc này, nơi đây, em nguyện buông tha tất cả, trở thành khế tử của anh, vĩnh không hối hận."
Mọi người đắm chìm trong bầu không khí ấm áp tại đây thật lâu sau, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, đây là hôn lễ đầu tiên kể từ khi nước cộng hoà sinh ra tới nay. Tiếng vỗ tay đến chậm thêm một phần náo nhiệt cho nghi thức đơn sơ, trên gương mặt mọi người lộ vẻ vui sướng, từ lúc học được phải cười như thế nào, đây là cái cười rộ đầu tiên của họ sau nghi thức trưởng thành.
"Thật sự không thể tin nổi,” Thái Thiệu hướng Lăng Tiêu nói, "Cậu thật sự đến từ tương lai bốn ngàn năm sau? Có thể cho tôi xem xét số liệu của cậu một chút không?”
Lăng Tiêu thoải mái chìa hai tay, tùy ý Thái Thiệu đem dụng cụ gắn lên cổ tay mình, trên hai màn hình song song hiện ra so sánh trị số của cậu cùng Lăng Kỳ.
“Lúc trước tôi còn chưa tin tưởng lắm, nhưng chứng kiến số liệu như vậy, tôi không thể không tin," Thái Thiệu sợ hãi than, “Cậu so với người Thiên Túc hiện tại có bước thăng cấp và tiến hoá không phải là nhỏ, vậy là bốn ngàn năm này, đồng bào của các cậu một mực cố gắng, mới có tiến bộ rõ rệt như vậy.”
“Điều duy nhất đáng tiếc chính là, bằng lực lượng cá nhân tôi không thể đem số hiệu của cậu trực tiếp cấy ghép ở đây, huống chi thân thể người Thiên Túc hiện tại cũng chịu không được, giống như nhuyễn thể bậc cao chỉ có thể vận hành trong một cái vỏ cao cấp, số hiệu quá mức tiên tiến chỉ khiến hệ thống bị hỏng mà thôi. Điều tôi có thể làm được là tiến hành một sửa đổi đơn giản trên nền cơ sở, còn thêm nữa thì phải dựa vào kiếp sau của các cậu, may mà chính cậu là minh chứng các cậu có thể làm được."
Ông gõ lên bàn phím, “Mệnh lệnh hạt nhân ‘Trung thành với hoàng thất’ thì không cách nào sửa đổi, vì tận khả năng đền bù cho quan hệ bất bình đẳng mà huyết khế mang đến, tôi sẽ bổ sung thêm bên ngoài là ‘Khi hoàng thất không tồn tại thì vĩnh viễn trung với bạn lữ của mình", cũng đặt cấp ưu tiên hàng đầu, trung thành vốn chính là thuộc tính đầu tiên của các cậu, vậy thì sửa đổi sẽ được tiếp nhận dễ dàng.”
"Nghi thức trưởng thành cũng không có khả năng thủ tiêu, nhưng chúng ta có thể bổ sung một mệnh lệnh mâu thuẫn đến kềm chế nó, ví dụ đem ‘giết chết đối phương mới có thể phát dục’ đổi thành…” Ông chậm chạp không nghĩ ra được.
"Song phương kết hợp mới có thể phát dục?" Lăng Tiêu thuận miệng nhắc tới.
Thái Thiệu nháy mắt một cái, “Là chủ ý tốt! Cứ định như vậy."
Lăng Tiêu:... Cứ có cảm giác vừa đào cho mình một cái hố rất lớn.
"Không, kỳ thật vấn đề này chúng ta có thể cẩn thận nghiên cứu thảo luận lại một chút..." Lăng Tiêu cố gắng ngăn trở.
Thái Thiệu nhắm mắt làm ngơ, nói tiếp, “Tôi sẽ đóng quyền hạn phục chế của các cậu, từ bây giờ các cậu chỉ có thể thông qua cây linh hồn mà có được linh hồn, linh hồn mới sinh cũng không cần phải cấy ghép gene của người thật nữa, mà là sau khi sinh ra liền trực tiếp có được trí tuệ của loài người."
“Vì sao phải như vậy?” Lăng Tiêu khó hiểu hỏi.
"Đây là theo ước định đã lập sẵn của tôi và người quốc gia này, làm điều kiện trao đổi để tôi trợ giúp các cậu sửa chữa số hiệu, các cậu buông tha cho quyền lợi phục chế của mình, do cây linh hồn tự động khống chế số lượng quần thể các cậu. Nếu các cậu tuân thủ ước định, an phận thủ thường, cây linh hồn sẽ tiếp tục kết xuất linh hồn, khiến dân số nước các cậu hưng thịnh. Nhưng nếu các cậu còn giống như trước đây xâm lược xung quanh, tổn hại lợi ích dân tộc khác, linh hồn tân sinh sẽ càng ngày càng ít, cho đến khi hoàn toàn đoạn tuyệt."
Lăng Tiêu có chút chột dạ, cũng may những người khác cũng không chú ý tới, họ còn đang đắm chìm trong vui sướng thay đổi được hiện trạng, còn về phần nguy cơ dân số, nó cách họ rất xa xôi, hoàn toàn không phải vấn đề mà người thời đại này sẽ xem xét.
Cùng Dạ Tranh đưa Lăng Kỳ trở về, không an lòng dặn dò những điều cần chú ý trong kỳ rối loạn, dù sao đây chính là người đầu tiên trải qua kỳ rối loạn trên toàn Thiên Túc, không có kinh nghiệm của tiền nhân để cậu ấy học, Lăng Tiêu bắt đầu hoài nghi mục đích cậu trở về chính là vì trợ giúp kiếp trước của mình vượt qua cửa ải khó khăn.
“Tôi đã bình an vượt qua nghi thức trưởng thành, anh thì sao? Chừng nào anh sẽ rời khỏi đây, đến điểm thời gian kế tiếp?” Sau khi Lăng Kỳ cẩn thận ghi nhớ mỗi một câu dặn dò của Lăng Tiêu thì hỏi.
“Tôi cũng không biết," Lăng Tiêu xoa nhẹ mũi, "Có thể rất nhanh, cũng có thể ở lại thật lâu, nếu cậu ngày nào đó không thấy tôi, đại khái chính là vì tôi đi rồi.”
"Tuy rất không nỡ, nhưng hy vọng anh có thể mau chóng trở lại thế giới của anh, cùng kiếp sau của Dạ Tranh sum họp."
"Biết rồi,” Lăng Tiêu khoát tay với họ, nhảy từ cửa sổ ra ngoài rồi nhảy lên cây.
“Vì cái gì ảnh lại luôn ở trên cây?" Lăng Kỳ hỏi.
Dạ Tranh lắc đầu, "Không biết, chắc là thói quen của người tương lai.”
Lăng Tiêu từ xa đã thấy trên cây này có đào, cậu hái một trái lớn nhất, lau lau vừa định đưa đến bên miệng, liền thấy tay của mình trở nên trong suốt.
Để tui ăn một miếng rồi hãy xuyên a! Cậu kêu lên trong lòng, đáng tiếc nữ thần thời gian chẳng nghe được thỉnh cầu của cậu, cậu trơ mắt nhìn quả đào từ trong tay lọt xuống, vui vẻ lăn về phía mảnh đất dưới tàng cây.
Bộp —— có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Doanh Phong đang xới đất trong vườn hoa nghe được động tĩnh, theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy dưới tàng cây có thêm một thứ gì đó tròn tròn.
Anh đi qua xem xét, thì ra là một quả đào dại trên cây, bởi vì không ai hái, chín rụng trên mặt đất, có chỗ bị dập rồi.
Tiểu Hôi cũng chạy lại ngửi ngửi tượng trưng, nếu theo hình thể thì nó đã có thể được xưng là Đại Hôi, bởi vì ở lâu với Doanh Phong, ngay cả một con lang cũng trở nên thập phần cao lãnh, hoàn toàn không hoạt bát như trước đây khi theo Lăng Tiêu.
“Mày muốn ăn?" Doanh Phong hỏi.
Tiểu Hôi kiêu kỳ ngoảnh đầu đi, không ăn.
Doanh Phong ngẩng đầu, trên cây còn rất nhiều quả đào chín, nếu người kia còn ở đây, hẳn là sẽ rất vui vẻ đi.
Anh đang cân nhắc xem có nên hái đào xuống không, không ngờ nhìn thấy trong khoảnh đất bên dưới cây đào, thấp thoáng nảy lên một cái mầm nhỏ.
"Đây là cái gì?"
Anh đến gần cẩn thận quan sát, những năm gần đây anh nhận biết không ít thực vật, nhưng chưa từng thấy qua mầm cây nào tương tự, từ bề ngoài phán đoán thì giống như một thực vật thân gỗ, nhưng lại không hề nằm trong danh mục những loài đã biết.
Nơi này sao lại đột nhiên xuất hiện một loại thực vật không rõ như vậy chứ?
Doanh Phong lấy ra giấy bút mang theo bên mình, ký họa lại mầm cây mới ra đời, khi anh khép sổ lại, lại phát hiện miếng đất này có chút quen mắt.
—— Anh thủy chung giữ nó, bởi vì nó là thứ rất quan trọng với anh, nhưng nếu vì điều này mà khiến cho người quan trọng với anh không vui, giữa vật và người, anh đương nhiên lựa chọn vế sau.
Doanh Phong rốt cục nhớ ra, chính là chỗ này, nơi lúc trước anh lựa chọn chôn tín vật, là dưới gốc đào ở hậu viện giáo đường.
... Chẳng lẽ là nó?
Doanh Phong đang nghi hoặc, bỗng phát hiện ở một góc đất cách đó không xa có dấu vết đào xới, giống như bị ai đào ra rồi lại lấp lại.
Lại là cái gì nữa đây?
Anh đi qua, mới vừa ngồi xổm xuống, Tiểu Hôi liền khẩn trương theo sát lại, giấu đầu hở đuôi ngồi xuống chỗ khả nghi.
Doanh Phong cơ hồ có thể kết luận là nó giở trò quỷ, anh không nói hai lời đuổi Tiểu Hôi ra, dùng cái xẻng đào đất chỗ đó lên, lộ ra thứ bên dưới.
Xương từng gặm, xác khô của con chuột, xác ve, một đoạn vải bố nhìn không ra lai lịch…
Doanh Phong dở khóc dở cười, "Những cái này đều do mày nhặt được?”
Bí mật của Đại Hôi cao lãnh bị đưa ra ánh sáng, không biết nên dùng biểu tình gì để tiếp tục duy trì cao lãnh mới được đây.
“Cây non bên kia cũng là do mày mà ra đi?” Đoán chừng là không biết từ nơi nào ngậm hạt giống tới đây, chôn vào đất rồi lại nảy mầm lên.
Tiểu Hôi vẻ mặt hoang mang, bất quá dưới cái nhìn của Doanh Phong không cùng loài, đó đại khái chính là chột dạ gì đó rồi.
“Sao mày lại giống hệt con khỉ, cứ thích cóp nhặt mấy thứ bỏ đi.”
Mắt Tiểu Hôi đầu tiên sáng lên một chút, sau đó chậm rãi tối đi, đầu cũng buồn bã cúi xuống.
Sau khi Doanh Phong buột miệng nói ra câu nói đó, bản thân anh cũng trầm mặc, một người một lang nhìn nhau không nói gì, một trận gió nhẹ thổi qua, mầm non cách đó không xa theo gió đung đưa thân hình nho nhỏ non nớt.