Khế Tử

Quyển 3 - Chương 109: Nghiệp hải*

*Nghiệp: Trong triết lý nhà Phật nghĩa là tất cả những hành vi, ngôn ngữ, tư tưởng. Hải: Biển

Trong giác đấu tràng người đông nghìn nghịt, người Thiên Túc đang hưởng thụ cuồng hoan đặc hữu của họ.

Từ lúc chiến sĩ Cô Tinh sinh ra đến hiện tại, lại qua gần trăm năm. Trăm năm này, Thiên Túc từ một nhược quốc tùy ý ngoại tộc lăng nhục, một bước nhảy thành một trong những cường quốc có địa vị nhất tinh hệ. Đây là thời kì hưng thịnh nhất trong lịch sử Thiên Túc, hưởng thụ vạn quốc triêu bái (vạn quốc gia phải làm lễ, thờ phụng), chúng tinh kính ngưỡng, mọi người bắt đầu đắc chí, tiếp đó quên hết tất cả, ngay cả di huấn tổ tiên lưu lại, cũng chậm rãi quăng ra sau đầu.

Kể từ Thương Vân và nhóm người phục chế cùng đợt với anh ta, chiến sĩ Cô Tinh đã tiến hoá tới đời thứ ba. Phiên bản cũ không ngừng được thăng cấp và đào thải, chiến sĩ Cô Tinh đời thứ ba, có được giá trị vũ lực cùng trí năng cực cao, họ được sáng tạo ra với thân hình thiếu niên, năng lực và bộ dạng tùy cơ mà sinh, mỗi người đều là thân thể độc lập, không hề như lúc trước nghìn bài một điệu. (Ý nói người nào cũng giống y như nhau)

Để sàng lọc ra những tác phẩm tốt, nghi thức trưởng thành ra đời, chỉ có trong nghi thức giết chết đồng loại, đạt được năng lực đối phương, mới có thể hoàn toàn tiến hóa thành niên, kẻ thất bại sẽ bị đưa vào lò đúc nặn lại, tiếp tục quá trình sàng lọc tàn khốc này.

Cây linh hồn phụ trách sinh sản linh hồn, cùng với hải đăng phụ trách thu hồi linh hồn lần lượt xuất hiện, khiến cho những người Thiên Túc này càng thêm không kiêng sợ gì, vì đối với họ mà nói, chiến sĩ Cô Tinh chính là người nhân bản sản xuất theo số lượng lớn, mà cái giá lớn phải trả vì tạo ra Cô Tinh ban đầu, hy sinh của Thương Vân và thị nữ phải chịu, đã dần dần bị người quên lãng.

Theo bước tiến của thời gian, nghi thức trưởng thành cũng có định nghĩa mới, đối với người Thiên Túc vô ưu vô lự, khuyết thiếu kích thích mà nói, việc xem những người nhân tạo này trên giác đấu tràng dùng tính mệnh mà chém giết, đã trở thành hạng mục giải trí quần chúng mới trỗi dậy, mọi người hò hét, hoan hô, đánh cược, từ trên người những chiến sĩ Cô Tinh đó họ đã tìm kiếm được lạc thú mới.

Trong trường đấu, hai thiếu niên nhìn qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, dùng kỹ xảo chiến đấu kinh người, đem hết toàn lực liều chết quyết đấu.

Ngoài trường đấu, ngàn vạn người xem tay trói gà không chặt, khua cánh tay gầy yếu của họ, trong tay là từng bó từng bó lớn tiền mặt, cũng đang toàn lực gào thét, "Giết nó! Giết nó!"

Hai thiếu niên đều đã thân mang trọng thương, nhưng bọn họ không thể nhận thua, lúc này mà buông tha thì đồng nghĩa với chết, cho dù chỉ còn một hơi, bọn họ cũng phải chống đỡ. Huống chi, đây là ‘Mệnh lệnh’ mà họ đã tiếp nhận, phải vô điều kiện phục tùng ‘Mệnh lệnh’.

Ngay lúc thắng bại sắp phân, tại thời khắc mọi người đều hưng phấn chuẩn bị nghênh đón kết quả, một thanh niên thân mặc chế phục kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tràng, những người khác căn bản không thấy rõ cậu xuất hiện như thế nào, chỉ nghe thấy cậu đang đứng đó phẫn nộ hét lớn về phía những người bên ngoài.

“Các người cũng thật quá đáng! Cho dù là người nhân tạo, đó cũng là sinh mệnh a! Các người sao có thể trơ mắt nhìn họ tự giết lẫn nhau, còn lấy thế làm vui, là ai cứu vớt quốc gia của các người? Là ai cho các người an giấc không lo ngồi ở chỗ này, không cần phải luôn hoảng hốt lo lắng? Đây là phương thức các người báo đáp hay sao? Các người là nhân loại, mà còn không bằng cả máy móc!"

Những người Thiên Túc đưa mắt nhìn nhau, người này là ai vậy? Hắn nói thứ ngôn ngữ gì? Sao họ một câu đều nghe không hiểu.

Tóc hắn màu xám nhạt, mắt màu khói, nhìn thế nào cũng thấy không giống người Thiên Túc có tóc màu vàng là chủ đạo, ngược lại có vài phần tương tự chiến sĩ Cô Tinh.

Bất quá nhìn hắn như vậy, nhất định là người ngoài hành tinh không có ý tốt, người Thiên Túc sớm đã bị kích phát dục vọng giết chóc trong bản năng, không chút khách khí truyền xuống lệnh tru sát:

"Giết hắn! Giết hắn!"

Hai người trong trường đấu mới đây còn liều chết giao tranh, cùng với những chiến sĩ Cô Tinh ngồi đợi lệnh bên ngoài trường đấu, đều đồng thời hướng kẻ vừa xuất hiện thêm trong trường đấu phóng tới, thoáng cái nhiều đối thủ như vậy, dù là Lăng Tiêu cũng ứng phó không được, chỉ có thể rút chủy thủ ra đánh trả.

“Các anh ngốc a! Bây giờ là những người đó đang tùy ý đùa bỡn tính mạng các anh, các anh còn bán mạng cho họ, tôi với mấy anh là đồng loại!”

Không ai nghe lời cậu, Lăng Tiêu chắn được trước không lo được sau, một chiêu sơ suất chủy thủ bị đối thủ đá bay, xa xa rơi qua một bên.

"A!" Nhìn thấy vũ khí rời tay, Lăng Tiêu vội vàng chạy vội đi nhặt, nhưng những chiến sĩ Cô Tinh khác há có thể để cậu như ý, từ bốn phương tám hướng bao vây cậu.

Những người Thiên Túc bên ngoài kêu càng hưng phấn, mặc kệ kẻ mới xuất hiện này là ai, thực lực của hắn cũng thật mạnh a, cư nhiên có thể dưới tay nhiều người như vậy mà tồn tại đến giờ, bất quá đáng tiếc, cũng chỉ đến đó mà thôi.

Lăng Tiêu liều mạng toàn lực đánh lui hai người đang chặn trước mặt cậu, nhắm vào khe hở trên mặt đất trượt ra ngoài, mắt thấy chủy thủ của mình ngay phía trước, một trận cảm giác quen thuộc xông tới, cậu thầm than không tốt.

Dưới mắt nhìn trừng trừng của mọi người, kẻ xâm nhập đột nhiên xuất hiện này, thân thể lại đột nhiên trở nên trong suốt, biến mất, cho đến khi không thấy đâu nữa, người Thiên Túc hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nghĩ là vừa gặp phải quỷ, ngay cả các chiến sĩ Cô Tinh cũng dừng lại, cẩn thận quan sát trái phải, không rõ địch nhân đến tột cùng biến đi nơi nào.

Khúc nhạc đệm ngắn ngủi phát sinh tại kỹ tràng thi đấu, rất nhanh lại bị mọi người quên đi, thay vào đó là đề tài đang nóng, không gì ngoài việc đề xuất kế hoạch cấy ghép gene.

Trong hội nghị thảo luận không biết đã được tiến hành bao nhiêu lần, người đưa ra kế hoạch này, nghiên cứu viên Thiên Trục thuộc hiệp hội khoa học hoàng gia, đang tích cực trình bày quan điểm của y.

"Chúng ta có được chiến sĩ Cô Tinh, nhưng chẳng lẽ không ai cảm thấy hành vi của họ rập khuôn, khuyết thiếu tính năng động chủ quan sao? Chỉ khi thu được mệnh lệnh minh xác họ mới có thể chấp hành, nhưng chiến trường thuấn tức vạn biến (một chớp mắt bao nhiêu biến đổi), nhóm Cô Tinh thì không thể ứng biến kịp thời, nếu địch nhân bắt lấy nhược điểm này, sẽ từ việc không ngừng điều chỉnh sách lược tác chiến mà đánh vỡ chúng ta. Khi vũ lực đạt đến một độ cao nhất định, quyết định thành bại chính là trí tuệ, nếu Cô Tinh cũng có được trí tuệ của nhân loại, tất cả những chuyện này đều sẽ không còn là vấn đề, lực chiến đấu của bọn họ sẽ theo đó tăng một bước rõ rệt.”

"Tôi phản đối!" Nghiên cứu viên Thái Đạc cũng là thành viên của viện nghiên cứu hoàng gia đứng lên bác bỏ, "Thực lực Cô Tinh cũng đủ cường đại để toàn bộ tinh hệ không có đối thủ, bọn họ cũng có trí năng đủ so với người thật rồi, nếu lại có được  trí tuệ cùng cấp với nhân loại, vậy chẳng khác nào có được ý nghĩ của chính mình. Một khi người mà anh khống chế không nổi như vậy lại sản sinh tư tâm, anh lấy cái gì cùng bọn họ đối kháng?"

Thiên Trục luôn rất khinh thường Thái Đạc, trong mắt y, người này chính là một kẻ nhát gan không dám đổi mới.

Vì thế y cười lạnh một tiếng, "Loại suy nghĩ này của anh, vừa bảo thủ lại không muốn phát triển, chúng ta bây giờ không có địch thủ, nhưng chẳng lẽ địch nhân của chúng ta lại không tiến bộ không ngừng sao? Nếu dừng lại không tiến, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta sẽ ngược lại không phải đối thủ của bọn họ, lịch sử lại tái diễn. Đừng quên, mệnh lệnh đầu tiên trong chương trình chủ của Cô Tinh, là trung thành với hoàng thất, bảo vệ quốc gia, dù họ có được trí tuệ của nhân loại, thì mệnh lệnh này cũng tuyệt không thể làm trái, loại tình huống mà anh lo lắng kia căn bản sẽ không phát sinh, anh nghĩ nhiều rồi.”

Song phương tranh chấp không thôi, đây là một thời đại khó khăn, tiên hoàng ba mươi mấy tuổi tráng niên mất sớm, tân hoàng tử mười bốn tuổi chưa trưởng thành, dựa theo quy định Thiên Túc, chỉ khi hoàng tử tuổi tròn mười tám mới có thể kế thừa đế vị, trong đoạn thời gian hoàng vị bỏ trống này, hết thảy sự kiện trọng đại đều do nội các thảo luận quyết định.

Cuối cùng vẫn là Thiên Trục thuyết phục nội các, "Chẳng lẽ các ông không muốn chứng kiến những Cô Tinh có được biểu tình phong phú hơn? Họ sẽ nguyện trung thành với chúng ta từ nội tâm, mà không phải do chương trình. Sau khi kế hoạch này thi hành, mỗi một người Thiên Túc, đều sẽ có một Cô Tinh thuộc về mình, hắn sẽ cảm giác được tâm linh của chúng ta, cộng hưởng tình cảm của chúng ta, cùng chúng ta đồng bi đồng hỉ, kiên định chấp hành mỗi một mệnh lệnh của chúng ta," khi nói đến lúc hứng khởi, y mở hai tay, “Tôi đem loại cô tinh thuộc về mỗi cá nhân này, mệnh danh là —— khế tử."

***

Trong hoàng cung, tiểu hoàng tử Nguyệt Ảnh vừa tròn mười bốn, vô cùng buồn chán ngồi trên xe lăn, cậu cũng rất muốn đến giác đấu tràng xem hiện trường nghi thức trưởng thành, nhưng thân thể cậu so với tổ tiên hoàng thất còn suy nhược hơn, ngay cả xuất cung đối với cậu cũng là một nan đề lớn, càng khỏi nói đi đến chỗ hỗn loạn ầm ỹ như vậy.

Thị tòng để giải sầu cho cậu, nghĩ cách đem những chuyện thú vị của xã hội nói cho cậu nghe.

"Điện hạ, ngài nghe nói chưa? Nội các đã phê chuẩn kế hoạch cấy ghép gene, rất nhanh ngài cũng có thể có được một Cô Tinh của riêng mình, hắn có thể cùng ngài nói chuyện phiếm, hết thảy tâm tình của ngài hắn đều có thể cảm thụ được, đến lúc đó ngài sẽ không cô đơn nữa."

"Có thật vậy không?” Nguyệt Ảnh đầy khát khao, “Ta cũng có thể có được một Cô Tinh của mình?"

"Đương nhiên, những người trông nom này gọi là khế tử, đã có không ít người tự nguyện tham gia thực nghiệm, đợi cho kỹ thuật này hoàn toàn thành thục, điện hạ có thể chọn lựa Cô Tinh mình thích, tiến hành cấy ghép gene.”

Ngày mà thị tòng miêu tả rất nhanh đã đến, Nguyệt Ảnh dưới sự dốc sức bảo hộ của chúng nhân, lần đầu tiên tới viện khoa học hoàng gia, người phụ trách hạng mục này là Thiên Trục tự mình chọn lựa Cô Tinh cho cậu.

"Điện hạ, Cô Tinh đời đầu Thương Vân trước mắt còn chưa có khế chủ, hắn cùng với hoàng thất quan hệ không nhỏ, để hắn làm khế tử của ngài, tin tưởng không thể thích hợp hơn.”

Nguyệt Ảnh cau mày, "Thương Vân a, ta luôn coi anh ta là trưởng bối mà đối đãi, dù sao anh ta lớn hơn ta cả trăm tuổi, nếu anh ta trở thành khế tử của ta, có thể ta sẽ không có cách nào coi anh ta là bạn cùng lứa mà ở chung đâu."

"Với lại, Thương Vân là cô tinh đời đầu, rất nhiều phương diện tính năng đều không bằng đời ba mới ra đi, ta muốn một sản phẩm kiểu mới một chút.”

Người trẻ tuổi, có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường, Thiên Trục khôn khéo lập tức thay đổi cách nói, “Nếu là vậy, tôi ngược lại có một người thích hợp tiến cử."

Hắn phất tay gọi tới một thiếu niên diện mục tuấn lãng, “Đây là cô tinh đời thứ ba mới bồi dưỡng ra, các phương diện trị số đều xuất chúng, còn chưa tiến hành nghi thức trưởng thành, để cậu ta làm khế tử của ngài, điện hạ có vừa lòng?"

Nguyệt Ảnh cao thấp đánh giá cậu một phen, từ đầu đến chân đều phi thường hài lòng, "Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên diện vô biểu tình trả lời, "Hồi điện hạ, tôi tên Lăng Dực."

"Lăng Dực, ngươi nguyện ý trở thành khế tử của ta chứ?”

“Vô cùng vinh hạnh.”

Nguyệt Ảnh nhếch môi nở nụ cười, "Ta muốn cậu ấy."

Hai người song song nằm trên giường, "Có đau không?" Nguyệt Ảnh có chút khẩn trương hỏi.

"Sẽ không thưa điện hạ, chỉ là lấy một chút mẫu gene của ngài làm bản mẫu, cả quá trình rất nhanh, ta cam đoan ngài còn chưa có cảm giác gì thì quá trình đã xong."

"Vậy là tốt rồi," Nguyệt Ảnh yên lòng, "Rất nhanh ta sẽ có khế tử của mình."

Cậu quay đầu, "Thật muốn sớm một chút nhìn thấy ngươi cười lên sẽ thế nào.”

Thiên Trục không có lừa cậu, cả quá trình quả nhiên nhanh vô cùng, Nguyệt Ảnh không chịu theo lời đề nghị bảo mình về trước nghỉ ngơi, khăng khăng phải đợi Lăng Dực tỉnh lại.

“Cậu ấy là khế tử của ta, ta muốn khi cậu ấy tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là ta."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cấy ghép gene rốt cục hoàn thành, Lăng Dực trên ghế chậm rãi mở mắt, người vẫn là người đó, nhưng vì đáy mắt được rót vào tình tự, cả người đều có vẻ bất đồng rất lớn so với trước kia.

Nguyệt Ảnh khẩn trương nghiêng thân thể tới trước, muốn biết cấy ghép rốt cục có thành công không.

Nhãn châu màu xám sẫm của Lăng Dực linh động chuyển một vòng, ngay sau đó đối người trước mắt, triển lộ cái mỉm cười đầu tiên của linh hồn này, từ khi sinh ra tới nay.

"Thật cao hứng được gặp ngài, điện hạ của tôi."