Khảo Thần Làm Ơn Đi

Chương 19: Chương 19


Hà Lạc ngất xỉu, nằm ngã trên sân thể dục đầy người tới lui.
Không ai biết vì sao, chỉ biết chuyện xảy ra khi loa thông báo vừa vang lên, khi đó phát thanh viên đọc đến lần thứ ba: “Mời bạn Hà Lạc lớp xxx đến văn phòng giáo viên”, chữ cuối còn quanh quẩn trong không trung, thiếu niên tuấn mỹ đột nhiên ngã xuống, quanh khuôn mặt trắng ngần sưng vù lên, chói mắt không chịu nổi.
Có người vội dìu hắn đến phòng y tế, những người khác đứng nhìn nhau, phát ra tiếng bật thốt ngạc nhiên.
“Các cậu nói có phải cậu ta chột dạ giả bệnh không? Thành tích chắc là đi sao chép thật rồi.

Sao có người có thành tích cao như vậy được? Trước đây tôi đã thấy lạ rồi.”
“Tôi cũng thấy thế, tên kia ngày nào cũng giả bộ hi hi ha ha thân thiện, thật ra lại tự cao tự đại, khinh thường không muốn nói chuyện với học sinh dốt như chúng ta.”
“Ha ha, nhưng mà trên mặt cậu ta đột nhiên xuất hiện vết đỏ, chắc không phải giả đâu, tôi thấy cậu ta ra ngoài lang chạ nên lây bệnh, ha ha ha tiếc cho gương mặt kia.”
“Tởm lợm! Hừ!”
Bọn họ tùy tiện suy đoán, tin nhân vật làm mưa làm gió nay bị ngã từ trên cao xuống, học sinh ba tốt thật ra là sâu mọt cặn bã v…v… khiến con thú trong lòng bọn họ hưng phấn điên cuồng gầm lên, phá lồng xông ra khống chế cơ thể.
Không ai phát hiện điều bất thường, mặc kệ ác ý sinh sôi như cỏ dại.

Tạ Dục Nguyên bay bên cạnh Hà Lạc.
Không ai thấy y, cũng không ai biết khuôn mặt y hung dữ khó coi biết bao nhiêu.

Vào khoảnh khắc A Lạc ngã xuống, Tạ Dục Nguyên cũng không giữ nổi hình người nữa, mọi người không biết lời bàn tán bôi nhọ của mình lọt vào tai y, trái tim vì tức giận mà không ngừng phập phồng, y hận không thể lập tức xé nát những người kia, trừng trị vì dám xúc phạm đến thiếu niên.
Nhưng y không làm, bởi vì tất cả những cảm xúc của bản thân cũng không sánh bằng A Lạc âm thầm ngất xỉu, không có gì quan trọng hơn A Lạc.
Y muốn ở bên A Lạc, không cần phải quan tâm tới người khác.
Tạ Dục Nguyên ôm cơ thể ngã xuống mềm oặt của A Lạc, cần thận đặt đầu hắn dựa vào hõm vai mình, thêm chút phép thuật, hắn không lo sẽ có người nhìn thấy mình.
Trong phòng y tế không có mấy người, bác sĩ trực ban lười biếng nằm trên ghế ngủ bù, nghe thấy tiếng động bèn mơ màng mở mắt, khi ánh mắt dừng lại trên người Hà Lạc đang ngất xỉu mới tỉnh táo lại.
Tạ Dục Nguyên đặt A Lạc lên một chiếc giường phía trong, nhìn khuôn mặt tái nhợt và sưng vù lên của thiếu niên, đau lòng sờ trán hắn.
“Chuyện gì thế này?” Giáo viên vội lấy dụng cụ và thiết bị ra, khoa tay múa chân một hồi trên người Hà Lạc, lại cẩn thận quan sát phần sưng đỏ trên mặt hắn, không khỏi nghi ngờ.
“Thầy ơi, Hà Lạc bị sao vậy ạ?” Mấy sinh viên đi theo là những người ngày thường có mối quan hệ khá tốt với Hà Lạc, tuy lần này hơi nghi ngờ về lời đồn, nhưng dù sao vẫn hiểu hắn hơn, trong lòng cũng có khuynh hướng tin tưởng hắn, lúc này thi nhau lo lắng hỏi.
“Em ấy… không sao.” Giáo viên gãi gãi đầu, lật qua lật lại kiểm tra hồi lâu: “Các chỉ số cơ thể đều rất bình thường, hơi thở đều, chỉ là mặt có chút vấn đề, chắc là dị ứng gì đó, nhưng sao lại ngất được?”
Ông vừa dứt lời, mấy tên nhóc kia chợt tỏ vẻ nghiêm túc, nghi ngờ trong lòng càng lớn, ánh mắt bọn họ dừng trên mặt Hà Lạc, nhìn khuôn mặt thậm chí đã trở nên xấu xí của hắn, nhất thời không biết còn nên tin hắn nữa không.
“Hà Lạc… Cậu tỉnh chưa?” Có người rụt rè gọi thử.
Những người khác xoa mũi, cũng hùa theo gọi vài tiếng, thậm chí còn tới gần duỗi tay, định đẩy thử xem sao.
Tạ Dục Nguyên lạnh lùng nắm lấy tay người nọ, lực tay lập tức khiến cậu ta kêu đau ra tiếng: “Vương Phúc, cậu làm gì đấy!”
“Cậu ấy đang bất tỉnh, không phải tới thăm bệnh thì ra ngoài đi.” Y lạnh lùng nói.
Giáo viên đứng bên cạnh cau mày, mắng “Vương Phúc” do Tạ Dục Nguyên biến thành: “Có chuyện gì cứ từ từ mà nói, thả tay ra.”
Tạ Dục Nguyên hờ hững buông tay, cũng không thèm nhìn bọn họ, cẩn thận chỉnh lại tóc mái cho A Lạc.
Một luồng quỷ khí thật dài theo trán A Lạc chui vào cơ thể, Tạ Dục Nguyên cẩn thận khống chế quỷ khí thăm dò khắp nơi.

Y là lệ quỷ, bình thường ở chung với A Lạc đều sẽ giấu đi gần hết hơi thở trên thân, chỉ sợ sẽ khiến A Lạc bị thương.

Nhưng hôm nay y mới phát hiện tuy làm như vậy có thể bảo đảm y không vô tình gây tổn thương tới cơ thể A Lạc, nhưng cũng không thể ngăn cản, thậm chí không phát hiện ra ngườikhác hạ độc A Lạc.
Mắt y đỏ lên, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, quỷ khí bị hắn điều khiển như một con mãng xà khổng lồ dữ tợn cắn nuốt từng mảng khí đen lơ lửng trên mặt, trên người A Lạc.
Quỷ khí của y.
Tạ Dục Nguyên thu tay, một luồng khí đen nhỏ bị y nắm chặt trong lòng bàn tay, thi triển phép thuật che đi y và A Lạc.
Y tập trung nhìn khuôn mặt mê mang của A Lạc, con ngươi run rẩy như sắp nổ tung tới nơi.

Hối hận, áy náy, đau lòng, giận dữ… Những cảm xúc kia chồng chất trong ngực y, khiến y không biết nên phản ứng như thế nào.
Luồng ký ức hỗn loạn trong đầu cứ lặp đi lặp lại trước mắt y như có ý thức riêng, người có linh hồn dơ bẩn kia cầu xin y: “Tôi muốn có loại thuốc có thể hủy hoại người khác, ông… ông có không!”
“Hủy hoại người khác? Hủy hoại gì?”
“Toàn bộ! Mặt cũng được, cơ thể cũng được, tôi muốn cậu ta mất đi toàn bộ những gì mình tự hào, sau đó chết một cách bi thảm!!”
Những ngôn từ ác độc như vậy, y vừa trơ trẽn nhận lấy vừa xem thường, nghĩ đương nhiên loại người nhu nhược như tên họ Lưu kia sẽ không có gan làm, tùy tiện vứt nó ra sau đầu, chỉ chăm chăm chú ý tới linh hồn sạch sẽ chói mắt khác.
Hắn nắm chặt tay A Lạc, môi dán lên đốt ngón tay, nhẹ nhàng cọ cọ: “Xin lỗi, A Lạc.” Y trầm giọng, trong mắt phủ kín dịu dàng, bên dưới lại cất chứa tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công kẻ địch: “Đều là lỗi của Phủ Sinh, là Phủ Sinh không tốt… Phủ Sinh quá ngạo mạn.


Nhưng A Lạc yên tâm, chắc chắn Phủ Sinh sẽ không bỏ qua cho đầu sỏ gây tội.”
Lần nay y chắc chắn sẽ nghiêm túc ra tay.

Tạ Dục Nguyên lặng lẽ nở nụ cười quỷ dị, một nụ cười gần như không chứa lý trí.
A Lạc tốt như vậy, sao lại có người muốn tổn thương hắn chứ? Chắc chắn là trái tim thối rữa rồi.
Y sẽ giúp người đó gột sạch toàn bộ.
Không biết có phải nghe thấy y nói hay không, lông mi Hà Lạc khẽ rung lên, ngón tay hơi giật giật, ý thức dần tỉnh táo lại.
Tạ Dục Nguyên là người phát hiện đầu tiên, y nắm chặt tay A Lạc: “A Lạc, em tỉnh rồi à?” Y dịu giọng hỏi.
“Ừ, chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng Hà Lạc hơi khàn, cảm giác cả cơ thể lẫn mặt mình đều nhũn cả ra.
Tạ Dục Nguyên đang muốn nói, một đống người hấp tấp xông vào, lại nhanh như chớp mời những người không liên quan ra ngoài, chỉ còn lại chủ nhiệm khoa, giáo viên cố vấn, học sinh cốt cán, còn có Lưu Hồng An đã mấy ngày không xuất hiện..