Khánh Dư Niên

Quyển 3 - Chương 3: Một bái với sông

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, sương mù bồng bềnh nơi khe núi, mặt trăng đêm qua đã trôi dần sang phía bên kia điền trang. Mấy cỗ xe ngựa ở Phạm phủ không kinh động bất cứ ai trong điền trang, lẳng lặng tiến về Kinh. Trước cửa tiểu viện, Đằng Tử Kinh cùng thê tử đứng tựa cửa tiễn đưa, hai đưa con gái nhỏ đứng cạnh còn đang líu ríu dụi mắt, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

Xe vừa tới cổng thành, nhưng hôm nay không giống như ngày ấy, tiêu ký Phạm phủ trên mã xa rực rỡ nổi bật không gì sánh được, cổng thành vừa mở, quan binh tuần thành kiểm tra qua một chút liền phóng nhanh vào thành. Dù sao Tuần Thành Ti tiền nhậm Tiêu Tử Hằng, bởi vì trưởng tử Phạm thị này mà bị đoạt mất chức vụ, hôm nay quan binh Tuần Thành ti nhìn thấy tiêu ký của Phạm gia trên xe ngựa thì cuống cả lên, nào dám gây chuyện nữa.

Xe về đến Phạm phủ, Phạm Tư Triệt đã nhảy tót xuống xe, phân phó hạ nhân đón cửa:

-Trong xe có đồ ăn, trước hết đem ra sân sau, nhưng không cho ăn vụng, cái đó là ca ca chuẩn bị để đón nhân tình!

Lại trừng hai mắt đe dọa quát:

- Nếu mấy ngày nữa Lâm gia tỷ tỷ tới mà phát hiện con hoẵng chỉ có ba chân, cẩn thận ta sai người chặt một chân của ngươi bù vào!

Bọn hạ nhân từ lâu đã quen với tính cách phách lối của nó, không dám hó hé gì, chỉ thật thật thà thà lên xe dỡ đồ xuống.

Đám hộ vệ cũng nhảy xuống sau xe, Vương Khải Niên đi tới xe bên cạnh, thấy xe của Phạm Nhàn quá yên tĩnh, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Vén màn xe nhìn vào, bên trong xe không một bóng người, Phạm Nhàn và Phạm Nhược Nhược đã biến đi đằng nào không biết, hắn vội chạy tới chỗ Phạm Tư Triệt hỏi:

-Tiểu công tử, xin hỏi Phạm đại nhân đâu?

Thằng nhóc quay lại nhìn hắn giáo huấn:

-Xem ngươi cuống lên kìa, đại ca ta và tỷ tỷ nửa đường đã xuống xe, có lẽ đang dạo chơi quanh thành, không cần các ngươi theo!

Vương Khải Niên bị một câu nói này dọa cho chết khiếp! Lần này quay về Giám Sát Viện chỉ vì một vị Phạm đại nhân này, viện trưởng Trần Bình Bình đích thân gặp hắn, dặn lên dặn xuống thiên dặn vạn dặn nhất định phải bảo đảm an toàn cho Phạm đại nhân và nhân thân, nửa giây không rời. Ai mà ngờ Phạm đại nhân mới ra khỏi thành một chuyến, lại len lén rời đoàn người bỏ đi. Phạm Tư Triệt nhìn hắn lo tái mặt, nhíu mày:

-Đại ca nói chiều sẽ quay về. Các ngươi không cần phải lo!

Thật ra nó cũng không biết thân phận thực sự của bọn Vương Khải Niên, còn tưởng chỉ là cao thủ phụ thân cấp cho ca ca. Sau đó tuy có cảm thấy có chút lạ nhưng cũng lười để ý, quên đi.

Vương Khải Niên cũng không để ý tới vị nhị công tử này nữa, đánh một ánh mắt tới thuộc hạ, nhảy lên xe ngựa chạy ra ngoài thành.



Trời hè khô nóng khổ sở đến ve cũng chẳng còn sức mà kêu, Phạm Nhàn đưa Nhược Nhược tới Lưu Tinh Hà tản bộ. Cũng may khí hậu buổi sớm vẫn còn mát, khả dĩ còn chịu được. Phạm Nhàn lúc này cũng đã cởi phăng áo ngoài, khoe ra cả tảng thịt to tướng, nhưng Nhược Nhược thì chịu, không có được cái phúc này, chỉ đành cầm khăn quạt lấy quạt để, thấy mà thương, hắn lại cầm khăn thấm ướt dòng Lưu Tinh Hà mát rượi đưa cho nàng.

-Biết tại sao lại gọi là Lưu Tinh Hà không?

-Theo kinh chí ghi chép, cái tên này hẳn là có từ triều đại trước, dòng sông ôm trọn kinh đô, tây nhập Thương Sơn, địa thế trập trùng, có nơi nước đổ cực nhanh, cũng có nơi yên bình không gì sánh được, như một tấm gương phẳng lặng, hay một tấm thủy tinh xanh biếc, nên được gọi là Lưu Tinh Hà.

Phạm Nhàn gật đầu, nghĩ tới một khúc bình yên của con sông, có hoa cùng gió, lại nghĩ tới cô nương Ti Lý Lý đang bị nhốt trong thiên lao kia, cũng không biết nàng kết quả sẽ như thế nào. Lại đi một bước, cuối cùng nếu sau này có thể gặp nhau bên bờ sông trong mát, mơ hồ ở gần đây có dân cư. Đó là một tiểu biệt viện thanh nhã, bên tường nhô ra mấy cành trúc hướng thẳng lên trời. Tại đây, giữa trưa hè chói chang, tản mát ra một thứ hàn khí ngạo nghễ thời hỗn loạn..

-Đó là Thái bình biệt viện?

Phạm Nhàn nhíu nhíu mày khẽ hỏi, Nhược Nhược đáp:

-Đúng vậy. Nghe nói nhiều năm trước, Diệp gia là chủ nhân ở đây. Sau này khi sản nghiệp Diệp gia thu về nội khố, nơi này cũng trở thành biệt viện của Hoàng gia. Nhưng theo như Nhu Gia nói, chưa từng thấy có vị nương nương nào tới đây.

Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, gật đầu, bỗng nhiên mỉm cười, thì ra đây là nơi mẫu thân đã từng sống và làm ăn. Nhược Nhược thấy đại ca mỉm cười, không hiểu sao cũng cảm thấy vui lây:

-Chuyện gì mà cười thế?

Hắn chỉ giơ lên một ngón tay lắc đầu không nói gì thêm, hôm nay cùng nàng tới đây đã biết thêm một chuyện thật tốt. Tuy rằng ở kinh đô, Diệp gia cũng không đến nỗi là đại cấm kỵ gì cả, nhưng thấy phụ thân và Ngũ Trúc thúc cẩn thận như vậy, chính mình cũng nên cẩn thận thì hơn, đừng có nhắc đến.

Hôm nay hắn tới đây căn bản chỉ muốn tới tiểu viện này tế bái, nhưng nếu đã trở thành biệt viện của Hoàng gia, hiển nhiên là không thể. Chỉ là không biết mộ địa của mẫu thân ở đâu? Điều này làm cho hắn cảm thấy nặng nề.

Từ khi tới thế giới này, hắn cũng chưa từng nhìn thấy người mẹ đã sinh ra cơ thể mới này của hắn. Nhưng dù sao, cũng đã tự nhiên nhất xem người như mẫu thân của mình. Có lẽ bởi vì kiếp trước phụ mẫu hắn đã sớm qua đời không lưu lại ấn tượng gì, nên hắn thậm chí còn chưa kịp cảm nhận tình mẫu tử không thể xa rời. Tới Khánh quốc này, vừa mới sống lại đã phải chạy trốn chết, ở Đạm Châu hay kinh đô cũng đều chứa đựng muôn vàn bất ngờ. Dường như đằng sau tất cả những điều này càng chứng tỏ năng lực, quyền lực, cùng với quyết tâm của người nữ tử ấy, mẫu thân hắn, hay còn gọi là Diệp Khinh Mi.

Diệp Khinh Mi – khinh thường tất cả những đấng tu mi trong thiên hạ.

Trong lòng Phạm Nhàn có một nghi vấn, có thể hay không, mẫu thân của hắn căn bản là không chết, mà chỉ là trốn ở một nơi bí mật nào đó rất xa, cùng với một nụ cười dịu dàng mà lãnh đạm, lặng lẽ chăm chú quan tâm nhất cử nhất động của mình, mỗi một lần đấu tranh và mỗi một lần giải thoát.

Nhưng Ti Nam bá tước cực kỳ lạnh lùng cắt đứt tất cả những huyễn tưởng này, lại nói cho hắn hay mộ mẫu thân ở một nơi cực kỳ bí mật trong kinh đô, chờ tới khi thích hợp tất nhiên sẽ đưa hắn đi tế bái.

Phạm Nhàn thở dài, quỳ xuống hướng tiểu biệt viện bên kia sông dập đầu. Nhìn đại ca như vậy, lòng Nhược Nhược cũng thấy nao nao, không rõ ý của đại ca, nhưng băng tuyết thông minh như nàng, nhất định cũng đoán ra một chút gì đó, hoảng hốt đến tái mặt, nhưng lại lập tức tự trấn an, cùng hắn quỳ xuống hướng tới bên kia sông cúi đầu.

Có rừng cây rậm rạp che kín, nên mặc dù có người nhưng nhất định khó có ai có thể thấy một đôi nam thanh nữ tú đang quỳ trên mặt đất bái về hướng xa xa. Cảnh này thật vô cùng hữu ý.

Phạm Nhàn dường như hơi ngoài ý muốn, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng đứng dậy:

-Sao lại quỳ cùng ta?

Nàng gượng cười:

-Muội nên gọi thế nào đây? Gọi là a di chăng?

Phạm Nhàn cười ha hả:

-Biết ngay là muội sẽ đoán được mà! Hôm nay đưa muội đến đây vốn không định dấu muội., có một số việc chỉ có thể giữ kín trong lòng không thể chia sẻ cùng ai, thật sự đau khổ vô cùng.

Nhược Nhược thở dài:

-Thảo nào khi bé ca ca vẫn chỉ ở Đạm Châu.

-Ta chỉ biết mẫu thân là người Diệp gia, chẳng lẽ khi còn bé muội chưa từng nghe cha hoặc Liễu di nương nhắc qua điều này??

Suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nàng lắc đầu. Phạm Nhàn thở dài, đoán có lẽ trong cung rất kỵ chuyện liên quan đến Diệp gia có con cháu, nên phụ thân vẫn không muốn tránh nói đến chuyện này, nhưng... Với năng lực của triều đình, nếu như Ti Nam bá tước hồi đó cùng với Diệp gia nữ chủ nhân có quan hệ, thì loại quan hệ này làm sao có thể tránh được con mắt trong cung? Trừ phi Giám Sát Viện vẫn bao che cho phụ thân lén lờ đi, nhưng dù có là Trần Bình Bình thì cũng làm sao lại kinh trọng mẫu thân tới mức để bảo vệ người đã liều cả mạng nhỏ, nên giấu đi mới phải.

Những câu hỏi không thể giải đáp cứ liên tục hiện lên trong đầu làm cho hắn bực bội vô cùng. Là một đứa trẻ không mẹ, khi nó bắt đầu hoài nghi về thân phận của mình, những suy nghĩ này làm cho hắn cảm thấy không thể thoải mái.

...

Huynh muội hai người đi tới trang viện xuyên qua rừng cây mà ra tới quan đạo, dần dần men theo quan đạo mà đi về hướng kinh đi, dự định đi xa thêm chút nữa sẽ tìm một tiểu điếm thuê xe ngựa. Đi bộ thật lâu, phát hiện giữa quan đạo có một con đường nhỏ phía tay trái, cách một bước lại có một tảng đá ẩn trong đám cỏ xanh, trên mặt đá rêu đã mọc xanh, rất khó phát hiện, chỉ nhìn qua chẳng thể nhận ra, hẳn có rất ít người đi lại.

Thị lực Phạm Nhàn rất tốt, có thể nhìn thấy phía cuối con đường lát đá có một cây cầu gỗ nho nhỏ. Liệu có thông tới Thái bình biệt viện kia không? Lòng hắn thầm thở dài, cố gắng ép mình chuyển ánh mắt sang hướng khác:

-Khăn tay khô rồi, có nóng lắm không?

Ngoài mặt Nhược Nhược lúc nào cũng có một vẻ lạnh nhạt lãnh đạm tựa hồ không đổi bao giờ, nhưng trước mặt Phạm Nhàn thì lại không bao giờ có cảm giác này, mồ hôi nàng đã lấm tấm thái dương thấm ướt cả vạt mái đen, ửng hồng hai gò má, sáng loáng ánh mặt trời, lại làm Phạm Nhàn hơi ngẩn người. Nàng dịu dàng đáp lời không việc gì, lại cùng sóng vai đại ca tiếp bước.

Đi xa hơn một chút, tới một quán trà, cả cửa hàng đều ghép từ trúc mà thành, gió lùa qua khe trúc vô cùng dịu nhẹ, vừa thấy lòng đã mừng rỡ, Phạm Nhàn kéo muội muội xông vào:

-Cho hai chén trà!

Trả lời hắn chỉ là một sự tĩnh lặng âm u, trong quán trà chỉ có một vài người, một vị trung niên ở bàn cạnh dó nghe thấy tiếng Phạm Nhàn liền quay đầu lại. Người này hai mắt hõm sâu, mũi ưng, tuy âm khí đậm đặc mười phần, nhưng có vẻ hôm nay đã là thu liễm rồi. Người đàn ông trung niên nhìn thấy Phạm Nhàn, thần sắc vô cùng gian ác, dường như mới thấy một con thỏ con trắng trẻo.

Phạm Nhàn kinh hãi nhận ra, đối phương chính là người ở ngoài Khánh miếu đã đấu với mình một chưởng, đã đánh mình thổ huyết, Cung Điển đại nhân. Vương Khải Niên bị đá ra khỏi Giám Sát Viện, chính là vì đối phương vẫn nỗ lực muốn bắt mình!