Sở dĩ lúc trước hắn dám đối đầu với tất cả các thế lực ở xung quanh đầm Cự Lộc, cũng là bởi vì phối hợp rất ăn ý với Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân, đối phương đã dốc hết toàn lực để làm trì hoãn tốc độ Tang Hiển Hòa và bộ đội sở thuộc quân Tùy, nên Minh Châu có thể hoàn toàn yên tâm giải quyết mối họa trước mắt mà không phải lo lắng gì.
Nói một cách khác, cho tới bây giờ, tất cả thắng lợi của Minh Châu Quân đều có công rất lớn của Ngõa Cương trại, nếu quần hùng Ngõa Cương trại nói chuyện không có tính toán gì nữa, thì lúc này tất cả mọi thắng lợi trong nháy mắt đều biến thành hư vô.
Ngõa Cương trại đúng là nhân tài lục lâm kiệt xuất, lời nói của bọn họ xưa nay, một lời nói đáng giá nghìn vàng. Ngõa Cương trại muốn nhờ Minh Châu Quân cho Hà Bắc hô ứng, mới có thể nhanh chóng xoay chuyển cục diện ở Hà Nam. Ngõa Cương trại Tiêu Thám Tổng Quản Tạ Ánh Đăng, Đại Đương gia Địch Nhượng, Tam Đương gia Từ Mậu Công đều đường đường chính chính là những anh hùng hảo hán, hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phản bội bằng hữu. Nhưng mà, cùng với việc không còn sự tin tưởng ở Ngõa Cương trại, Trình Danh Chấn phát hiện mình đã hoàn toàn quên một quy tắc trọng yếu của lục lâm. Đó là trong một bầy sói chỉ có một con sói đứng đầu, những thành tích chiến đấu huy hoàng của Minh Châu Quân ở Hà Bắc, đã vượt xa chiến tích của Ngõa Cương Quân. Hiện tại bọn họ có thể là đồng minh, nhưng tương lai chắc chắn thành đối thủ. Đem đối thủ mạnh trước mắt đẩy vào con đường cùng, là lựa chọn thường thấy nhất trong lục lâm. Trương Kim Xưng từng tự mồm nói với hắn, năm đó y sở dĩ ở sau lưng khởi binh, không hoàn toàn là vì Liễu nhi, mà là không thể chấp nhận ở gần đầm Cự Lộc xuất hiện một Lang Vương nữa.
Trong phút chốc mồ hôi chảy ra thấm vào áo rất khó chịu, nhưng đối mặt với sự quan tâm và ánh mắt lo âu của mọi người, Trình Danh Chấn không thể không ép buộc chính mình bình tĩnh. Hắn là Đại Đương gia ở nơi này, cái gọi là Đại Đương gia, tức là người mà mọi người tin tưởng nhất. Trong một gia đình, chủ nhà không thể kêu nghèo, nếu không gia đình chắc chắn bị sụp đổ. Nói chuyện của lục lâm cũng như vậy, Đại Đương gia không thể yếu đuối, nếu không lòng quân tất nhiên sẽ đại loạn.
Bản lĩnh đã nhanh chóng giúp người thiếu niên khôi phục lại vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt,
- Tạ huynh đệ là người như thế nào, mọi người đều đã từng nhìn tận mắt, y nói sẽ không quỵt nợ. Ha hả, ha hả. Chỉ có điều, nếu trước mắt giặc đã đều đánh xong, Ngụy Đức Thâm cũng không phải là mối uy hiếp gì lớn lắm. Chúng ta cũng phải dành thời gian thu xếp đường lui của mình một chút!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Vương Nhị Mao cười ha hả nói tiếp lời nói của Trình Danh Chấn. Gã vừa rồi trong lòng cũng sấm sét cuồn cuộn, nhưng lựa chọn điềm tĩnh giống như Trình Danh Chấn,
- Tên Vương Đức Nhân kia ta đã thấy qua, bản lĩnh cũng chỉ bình thường, cũng may là dưới trướng người đông thế mạnh. Dựa vào địa hình có thể giữ chân Tang Hiển Hòa lại mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề, nhưng nếu lâu quá, chỉ sợ vượt qua khả năng của y rồi.
Hai người bằng hữu kẻ xướng người họa, rất nhanh đã hướng đề tài quân nghị hôm nay sang một hướng khác. Việc Ngụy Đức Thâm cứu Dương Thiện Hội là hành động có thể hiểu được, nhưng có điều da có ghẻ nấm thì ngứa, hiện tại lại tìm hắn gây phiền toái. Ba huyện Bình Ân là căn cứ địa của mọi người, cần sớm củng cố để vững chắc hơn một chút. Về phần chạy trốn Lư Phương Nguyên, Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, cười mệnh lệnh:
- Một lát nữa mọi người thay ta truyền tin đến lục lâm đồng đạo, nói rằng Trình mỗ lấy hai mươi lượng vàng mua cái đầu của Lư Phương Nguyên. Bất kể là ai, chỉ cần đem đầu họ Lư đến đây cho ta, lập tức nhận được tiền thưởng. Không chỉ có như thế, nếu trong tương lai bản thân người đó gặp phiền toái, Trình mỗ tất nhiên sẽ không ngồi yên mà không quan tâm đến!
Mấy câu nói đó tuy rằng mới miêu tả sơ lược, nhưng lại giống như quyết định kết cục của Lư Phương Nguyên. Có câu là nếu gặp khó khăn thì phượng hoàng cũng chẳng bằng gà, hiện giờ Lư Phương Nguyên chính là chết thì chết, chạy thì chạy, đã hoàn toàn mất đi năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa với thực lực của Minh Châu Quân lúc này, Trình Danh Chấn có thể đưa ra giá “Hữu nghị”, tuyệt đối có thể lấy cái mạng nhỏ của Lư Phương Nguyên, là tiêu diệt đi một lực lực có thể quay lại cắn mình ở sau lưng cũng là tránh được một mối đe dọa, nhân cơ hội Minh Châu Quân đang phát triển không ngừng, tin tưởng bất luận cái gì có liên quan đến lục lâm đều phải cân nhắc, rất nhanh có thể đưa ra lựa chọn.
Mọi người cười ầm, cùng kêu lên tán thưởng chiêu này của Đại Đương gia quả thực rất hay. Quả thực không cần tốn nhiều sức lực đã báo thù được cho Đại Đương gia Trương Kim Xưng, lại nhân cơ hội này quen biết thêm được rất nhiều vị anh hùng. Trình Danh Chấn cười khoát tay áo, ngăn các huynh đệ đang tang bốc, sau đó cao giọng mệnh lệnh:
- Vương Tướng quân, ngươi hôm nay mang theo Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát hải và đội nhân mã của hai người bọn họ đi trước, đem toàn bộ binh mã thuộc đội kị binh của Trương Trư Bì theo. Trong hai ngày phải về đến huyện Bình Ân, hiệp trợ Đỗ lão Đương gia củng cố phòng ngự!
- Tuân mệnh!
Vương Nhị Mao đang ngồi, vươn người đứng dậy, chắp tay đứng trang nghiêm nhận lệnh.
Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích và Trương Trư Bì ba người thuộc sở binh mã, lúc này đã là những người thuộc loại giỏi trong Minh Châu Quân. Trình Danh Chấn một hơi đem toàn bộ phái trở về, đủ thấy huyện An Bình quan trọng như thế nào. Nhưng suy nghĩ của Trình Danh Chấn tuyệt đối không chỉ có thế, hơi đắn đo một chút, hắn tiếp tục bổ sung:
- Ngươi sau khi trở về phái thêm thám báo, phải luôn nắm được vị trí của Tang Hiền. Nếu ở chỗ ta trở về y đã giết ở gần Thanh Chương, ngươi cũng không cần đối chọi với y. Có thể thủ liền cố thủ Bình Ân, nếu quân địch thế lực quá lớn mà nói..., trước khi bọn họ tới thì đem toàn bộ gia quyến của các huynh đệ đến cẩu núi tạm lánh. Nơi đó ta đã phái người kinh doanh đã hơn một năm, rất dễ dàng dàn xếp xuống dưới.
- Tuân mệnh!
Vương Nhị Mao gật đầu đáp ứng, cũng không nghi ngờ quyết định của Trình Danh Chấn.
- Giáo đầu đã lo lắng quá rồi, Tang Hiển Hòa cùng lắm chỉ là bại tướng dưới tay chúng ta, thì làm sao có thể công phá huyện Bình Ân được!
Trương Cẩn xưa nay là người luôn cẩn thận, chắp tay cười tỏ ý phản đối.
Những người đang ngồi ở đây đều đã có nhiều năm kết giao, cho nên Trình Danh Chấn cũng không cần quan tâm, thuộc hạ có thể nói thoải mái. Cười cười thấp giọng giải thích nói:
- Tình thế chắc chắn không nghiêm trọng như vậy, nhưng tính đến trường hợp xấu nhất cũng không phải là chuyện gì xấu. Dù sao lúa mạch cũng đã thu hoạch, mọi người ở trong thành cũng không có việc gì làm, không bằng đi vào núi cho khuây khỏa!
Trương Cẩn còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng sau lưng lại có người kéo xuống, do dự một lát rồi ngậm miệng lại. Trình Danh Chấn thấy được động tác lén lút của Vương Phi, cười cười, đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn bổ sung:
- Ta chỉ nói là lúc nguy cấp mới làm như vậy, cũng không nhất định bị địch nhân bức đến tình trạng như vậy. Có lẽ chúng ta coi thường Vương Đức Nhân rồi, sự việc vẫn còn cách vài trăm dặm, sợ rằng dự đoán trước cũng chưa chính xác được!
- Nhưng thật ra!
Mọi người tranh nhau phụ họa, trên mặt vẻ mặt cũng bắt đầu thả lỏng. Tuy rằng không ai nói rõ được những phiền toái có thể gặp trên đường lui, nhưng đều là những tướng lĩnh có mấy năm kinh nghiệm lâm trận, bọn họ ít nhiều đều có dự cảm nguy hiểm đang ở trước mắt. Lúc này Trình Danh Chấn có thể bình tĩnh bô trí sắp xếp, trong lòng mọi người cũng cảm thấy an tâm một chút. Nếu Trình Danh Chấn gấp đến mức giống như kiến bò trên nóng, chỉ sợ trong lòng mọi người đều đã rối loạn hết lên rồi.
- Trương Cẩn, ngươi mang quân chủ lực đi tiếp quản đầm Cự Lộc!
Cười cười, Trình Danh Chấn tiếp tục mệnh lệnh,
- Nếu Lư Phương Nguyên cũng trở về đến trong trạch, ngươi không cần giao đấu với y, nhanh chóng vòng quay về Bình Ân. Nếu Lư Phương Nguyên không trở về, sau khi tiếp quản đầm Cự Lộc, ngươi đem tất cả mọi người tập hợp lại, đi thẳng đến Bình Ân tụ hợp cùng ta!
- Tuân mệnh!
Trương Cẩn lúc này không nói ra bất kỳ lời dị nghị nào, bước nhanh đến phía trước nhận lệnh tiễn. Trong khoảnh khắc giao tiếp, ánh mắt Trình Danh Chấn và y hai người gặp nhau, trong ánh mắt đều cảm nhận được ý tứ trong đó.
- Hai trận chiến vừa rồi lưu lại không ít thương binh, lúc này đều tập trung ở chỗ Lục thúc, như thế này…
Trình Danh Chấn cầm lệnh tiễn thứ ba lên, chuẩn bị phái Đỗ Quyên hộ tống thương binh đến chỗ an toàn tĩnh dưỡng. Ánh mắt vừa nhìn vào thê tử, liền bị Đỗ Quyên hung hăng quét trở lại.
- Như thế này đi Hàn Thế Vượng phụ trách việc tập trung các thương binh lại, bất kể là người của đầm Cự Lộc hay Minh Châu Quân, tất cả đều đưa đến sau núi. Tất cả đều là huynh đệ của chúng ta, chỉ cần chưa chết, chúng ta có trách nhiệm chữa trị cho bọn họ, chăm sóc bọn họ cả đời!
- Tạ ơn Đại Đương gia!
Hàn Thế Vượng đi lên trước, thấp người cúi lạy. Tuy rằng đoán biết được hành động này của Trình Danh Chấn nhằm thu phục lòng người, vẫn hết sức cung kính vái lạy đủ ba lạy.
- Huynh đệ đứng lên đi!
Trình Danh Chấn cười đứng dậy, đi qua soái án, tự tay đỡ Hàn Thế Vượng lên,
- Theo ta còn có một đoàn người cản phía sau. Ngụy Đức Thâm cho dù có thêm vài lá gan, cũng không dám vượt sông đuổi theo ta.
Tất cả các tướng lĩnh đều nhất loạt đáp ứng, rồi nhanh chóng lui xuống chuẩn bị. Đỗ Quyên không được phân nhiệm vụ gì, cho nên ở lại, lẳng lặng đứng yên bên cạnh Trình Danh Chấn, cùng trượng phu nhìn theo đoàn người đi ra. Đợi bóng dáng người cuối cùng khuất hẳn khỏi tầm mắt, Trình Danh Chấn quay đầu, cười an ủi:
- Tình thế chắc không nghiêm trọng như vậy, Ngõa Cương Quân nhiều năm qua tích lũy danh tiếng không hề dễ, không nên…
- Chỉ cần huynh không nóng nảy là tốt rồi!
Đỗ Quyên dịu dàng cười cười, đưa tay cầm lấy tay trượng phu. Cả ngày luyện đao múa thương, trong lòng bàn tay của hai phu thê đều đầy vết chai, nhưng trong lòng họ lại cảm thấy rất mềm mại.
- Không việc gì phải nóng này, có gì đâu mà phải gấp gáp chứ!
Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, sau đó lại nhẹ nhàng gật đầu,
- Tóm lại chạy không khỏi bốn chữ binh đến tướng chặn. Cho dù bị đánh bại, chúng ta cũng không phải không có chỗ để đi, sớm muộn gì còn có cơ hội qua Ô Giang!