Giang sơn như họa, từ xưa đến nay có anh hùng nào có thể từ bỏ được? Trong lòng Đậu Kiến Đức lặng lẽ nhận thức với các hào kiệt của mình, trong đó nắm giữ một khối địa bàn lớn đã muốn làm Hoàng đế, đồng thời vì thế mà từ bỏ tính mạng người thân đâu đâu cũng có. Kiên quyết rời khỏi, chắp tay dâng địa bàn binh mã nhượng lại cho người khác chỉ có ba người Lý Trọng Kiên, La Nghệ và Trình Danh Chấn. Hai người trước đó là bởi vì thời vận không tốt, không cẩn thận bị mất hết cả tiền vốn trong canh bạc. Tới Trình Danh Chấn, tiểu tử này sở dĩ rơi đến nông nỗi ngày hôm nay là bởi vì thiếu kiến thức và lòng tin chưa đủ!
Nghĩ năm trước Trình Danh Chấn ở trước mặt mình thề son sắt, Đậu Kiến Đức liền không kìm nổi cười lên. Ông nhìn ra được, lúc ấy Trình Danh Chấn thật sự là sợ muốn chết, e sợ nhất thời phật ý của mình, bị mình đẩy ra ngoài chém đầu. Nhưng sợ hãi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì trình tiến gián lên cho mình. Thật sự là có phong thái lương thần thà chết trước điện cũng phải lưu danh sử sách.
Một lương thần nhát gan lại bướng bỉnh! Đậu Kiến Đức lại lần nữa thất thần, không kìm nổi cười thành tiếng. Tào thị thấy trên mặt ông ta đột nhiên lại trở nên thoải mái, ngây cả người, cười hỏi:
- Đại ca cười gì vậy? Có thể nói cho thiếp nghe được không!
Lần này, đích xác không cần gì phải giữ bí mật cả, Đậu Kiến Đức gật gật đầu, cười ha hả nói:
- Vừa rồi ta đột nhiên nhớ tới Trình Danh Chấn, tiểu tử này, làm việc không bao giờ giống người khác!
- Hắn ư!
Tào thị cũng không quá hứng thú đối với Trình Danh Chấn, khẽ cau mày:
- Một kẽ không biết tốt xấu! Lần trước Hồng Tuyến bị hắn làm cho tức giận nước mắt như mưa đấy!
- Hồng Tuyến khổ sở không phải là vì hắn!
Đậu Kiến Đức cười lắc đầu. Có liên quan đến chuyện mình gả em gái, lạ bị Trình Danh Chấn cự tuyệt đồn đại lan rộng, khiến cho đương sự vô cùng xấu hổ, lại không có cách nào giải thích với mọi người. Cũng may sự kiện đó không hề ảnh hưởng lớn đối với Đậu Gia quân như mình vẫn nghĩ. Vương Phục Bảo là một người đàn ông lấy lên được, thả xuống được, không bởi vì Hồng Tuyến thay đổi mà ảnh hưởng đến lòng trung thành của y đối với Đậu Gia Quân. Mà Hồng Tuyến cũng chỉ là lúc ấy cảm thấy có chút ảo não, rất nhanh đã tìm được một chuyện khác chú ý hơn, gác bỏ lại những lời đồn đại ra sau đầu.
- Vậy đó là ai?
Nữ nhân có tính cách tò mò, Tào thị cũng không ngoại lệ, thừa dịp trượng phu cao hứng, liền thám thính dò hỏi.
- Nàng đừng quản nhiều. Bản thân Hồng Tuyến còn không rõ mình thương tâm cái gì!
Đậu Kiến Đức cười lắc đầu.
- Ta xưa nay làm nó hư rồi, giờ hối hận cũng đã muộn rồi, cũng chỉ có thể để mặc nó thôi. Con người ai cũng có duyên cả, để mặc nó đi. Dù có thành thành gái lỡ thì, nhà chúng ta cũng không cần quan tâm giữ một đôi đũa lâu đâu.
- Vâng!
Tào thị nhẹ nhàng gật đầu, giống con mèo nhỏ dán thân thể vào đùi trượng phu. Dì nhỏ Hồng Tuyến khác với mình, nếu không giống mình, tức là cũng không giống các nữ nhân khác. Dù là bản thân mình cũng muốn tự làm chủ, cũng phải là có bản lĩnh để tự làm chủ. Tuy rằng hầu hết thời điểm, có lẽ bản thân Hồng Tuyến cũng không biết chính nàng muốn cái gì, muốn đi đâu.
- Ngủ đi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi.
Đậu Kiến Đức lưu luyến liếc nhìn bản đồ, cười chỉ bảo.
- Không phải đại ca nói, Trình Danh Chấn rất có kiến thức sao? Nếu gặp được chuyện khó xử, sao không viết thư hỏi hắn nghĩ như thế nào?
- Hắn ư!
Đậu Kiến Đức cười lắc đầu, đứng lên, nắm lấy vòng eo duyên dáng của thê tử.
- Không thể hỏi hắn, hỏi hắn vô dụng thôi!
Tào thị ngẩng đầu, không thể hỏi nguyên nhân cụ thể, trong ánh mắt lại tràn đầy mê hoặc. Đậu Kiến Đức từ ánh mắt của thê tử có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, cúi đầu, dán vào lỗ tai nàng, nói:
- Tiểu tử kia sở trường chính là thủ thành, mà hiện tại ta đang muốn khai thác tiến thủ, cho nên không thể hỏi ý kiến hắn.
- Vâng, thiếp thân không hiểu. Tuy nhiên lời này thiếp thân chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết.
Tào thị mắt sáng rực lên, cười thấp giọng cam đoan. Tuy rằng chủ ý của mình không được trượng phu tiếp thu, nhưng mình dù sao cũng đã làm hết trách nhiệm của một vương hậu.
Thừa dịp sau đó không có ai theo tới, Đậu Kiến Đức nhanh chóng giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ:
- Dám truyền bá ra ngoài, cô liền trị tội nàng. Mười tám hình phạt, tất nhiên phải bắt nàng muốn sống không được, muốn chết không xong!
Mặc dù là phu thê nhiều năm, Tào thị vẫn ngượng ngùng mặt đỏ lên như hoa đào trước mặt Đậu Kiến Đức, đôi mắt ngập nước nhìn trượng phu, thấp giọng trầm ngâm.
- Đại ca bớt giận, thiếp thân không dám. Thiếp thân thật sự không dám. Không biết đêm nay, thiếp thân có phạm sai nữa không? Đại ca....
Cái gọi là hậu cung, quy mô cũng không nhiều lắm, Đậu Kiến Đức ôm lấy thê tử, hai ba bước liền đi tới, mở cửa tẩm cung, đi vào đóng lại, xuân sắc ướt át, dẫn theo vô số ánh mắt nghen tị ẩn sâu trong màn đêm. Gần nửa canh giờ về sau, Đậu Kiến Đức xoay người ngồi dậy, khoác quần áo đi đến phía trước cửa sổ. Trong vòng nửa canh giờ lòng không chuyên tâm, khiến cho linh đài của ông trở nên rõ ràng, loại cảm giác khó có được này làm ông không muốn lãng phí, cho nên bắt đầu suy nghĩ về chính sự của ban ngày.
Tào thị ở trên giường xoay người, si ngốc lưng của trượng phu. Sự thật chứng minh, trượng phu vẫn mạnh mẽ như năm xưa. Mạnh mẽ khiến cho nàng gần như khó có thể chịu đựng. Nhưng loại điên cuồng hơi đau đớn này cảm giác rất là say lòng người, làm cho nàng hiện tại mỗi một ngón tay đều không muốn nhúc nhích. Nếu như có thể lưu lại một mầm móng thì tốt rồi, Đậu Bảo Nhi dù sao không phải mình sinh đấy. Làm thê tử, nàng hy vọng có thể sinh thêm một nam đinh cho Đậu gia.
Đang mơ mơ màng màng, nghe thấy Đậu Kiến Đức nói rất nhỏ:
- Lời của nàng rất có lý, ta sẽ viết một phong thư cho Trình Danh Chấn. Không hỏi hắn rốt cuộc làm sao bây giờ? Chỉ hỏi hắn có ý kiến gì không đối với tình thế trước mặt. Hắn không có lòng tiến thủ, cũng là tinh mắt khó có được.
- Vâng!
Tào thị đáp khẽ, mang theo cảm giác thỏa mãn không che giấu. Không vì cái gì khác, chỉ vì mình rốt cục có thể chia sẻ chút ưu lo với trượng phu.
Đang trong bận rộn Đậu Kiến Đức lại không rảnh phân tâm chú ý đến thê tử, vừa viết như gió, vừa tiếp tục nói:
- Thật ra ý tưởng của Tống tiên sinh và Phục Bảo ta cũng biết rõ. Nghỉ ngơi lấy lại sức, rèn luyện sĩ tốt, sau đó lại mưu đồ thiên hạ. Rèn sắt cần tự thân cứng rắn, đạo lý này ai còn không hiểu? Nhưng ông trời không để cho ta nhiều thời gian như vậy a! Địa bàn của Lý Uyên gấp bốn lần ta, lại được thế gia Quan Lũng ủng hộ.
Tào thị chấn động, xoay người từ trên giường ngồi dậy. Nửa người lõa thể lộ ra ngoài chăn, nàng lại không để ý tới. Hôm nay đại ca thế nào vậy? Trong thâm tâm nàng thầm nhủ. Từ sau khi thay vị trí của Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức cũng rất ít đem chuyện này nói cho nàng nghe. Lý do là từ xưa đến nay, tất cả thánh hiền đế vương cũng không chuẩn hậu cung tham gia vào chính sự. Cho nên, bất kể gặp bao nhiêu phiền não, Đậu Kiến Đức đều một người chịu đựng. Quyết không để đám người Tống Chính Bản chen miệng chỉ trích mình.
Nhưng hôm nay, Đậu Kiến Đức lại đột nhiên trở nên mềm yếu rồi, dường như muốn tìm kiếm sự ủng hộ gì đó ở nơi thê tử, vẫn mở miệng nói không ngừng.
- Lúc này thúc cháu Lý gia thực lực tổn thương lớn, ta cùng Lưu Vũ Chu, Tiết Cử cùng nhau động thủ, miễn cưỡng còn có thể chiếm được thượng phong. Nếu bỏ qua cơ hội này, thực lực của ta đích xác sẽ càng nuôi dưỡng càng mạnh, thúc cháu Lý gia cũng sẽ không nhàn rỗi a, khôi phục chưa chắc chậm hơn so với ta. Một khi Lý Uyên khôi phục thực lực, ta lấy cái gì tranh giành cùng hắn!
Bất giác, Tào thị đã mặc quần áo xong, cầm áo choàng nhẹ nhàng phủ lên thân mình Đậu Kiến Đức.
- Đại ca nghĩ, hẳn là có đạo lý. Nhưng vì sao đại ca lại không nói rõ với Tống tiên sinh bọn họ. Thiếp thân thấy Tống tiên sinh, cũng là người hiểu biết, sẽ không chịu ngồi một chỗ để bị cắn đâu.
- Chủ nhà không thể hô nghèo!
Đậu Kiến Đức ôm bả vai thê tử, dùng một câu thổ ngữ Hà Bắc để tổng kết vấn đề mấu chốt. Thời đại quần hùng tranh giành, nào có nhiều người trung thành như vậy. Sở dĩ mình ép tới được nhiều hào kiệt như vậy, là bởi vì biểu hiện của mình tạo được nhiều lòng tin, thế rất mạnh. Một khi mình biểu lộ một nửa phần yếu đuối, khiến đoàn người cảm thấy không có hy vọng lập nên thiên hạ, Cao Khai Đạo, Dương Công Khanh và lão già Vương Tông kia, khẳng định lập tức sẽ vứt bỏ mình mà đi ngay. Còn có một số người đọc sách một lòng muốn thăng chức, con cháu quý tộc bị mình cưỡng ép chỉnh lý quy thuộc, người nào chẳng phải đều đang lưỡng lự? Không phải ngày ngày thấy bon họ tỏ ra trung thành, nói còn hay hơn cả hát. Chỉ cần mình biểu lộ không có lòng tin chiếm được thiên hạ, khẳng định một đám chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ!
Đây là cái khó của một chư hầu. Có một số đạo lý chưa chắc nhìn không tới, nhưng lại không thể không áp dụng thủ đoạn tương phản. Thừa dịp thúc cháu Lý gia suy yếu, đã muốn mạng của bọn họ, sau này thiên hạ này có lẽ còn có một phần của Đậu Kiến Đức mình. Nếu để thúc cháu Lý gia khôi phục nguyên khí, các quận Hà Bắc chẳng phải là miếng thịt trong miệng người ta sao?
Tào thị lẳng lặng đứng, nghe tim của trượng phu đập, cảm thụ được lực lượng và yếu đuối của trượng phu. Nàng biết rằng mình không nghĩ ra được chủ ý tốt, nhưng, nàng nguyện ý chia sẻ áp lực trên vai trượng phu. Trầm mặc mặc một lát, cười hỏi:
- Đại ca không nói nguyên nhân, bọn họ phỏng chừng cũng không dám nghi ngờ quyết định của đại ca. Nhưng đại ca nếu ngay lập tức cùng Lý Uyên khai chiến, phần thắng có mấy phần?
- Không phải là lập tức!
Đậu Kiến Đức cười lắc đầu.
- Tuy nhiên cũng nhanh. Về phần...
Ông tiếp tục cười khổ:
- Năm phần đi, có lẽ còn chưa tới năm phần. Xem hai người Lưu Vũ Chu và Tiết Cử mạnh đến mức nào. Nếu hai người bọn họ có thể bám trụ được toàn bộ lực lượng của Lý Uyên, ta đem tất cả các huynh đệ, chưa chắc không thể đánh cược một lần với Lý Trọng Kiên.
Nói đến đây, ông lại đột nhiên lâm vào trầm tư. Nắm chắc năm phần ư? Ngay trước mặt đám người Tống Chính Bản, mình cũng không dám nói như vậy. Nhưng sự thật rất rõ ràng, bất kể là nói hay không nói, đều giống nhau. Trận chiến này, phần thắng kỳ thật ký thác vào hai người Tiết Cử và Lưu Vũ Chu mà không phải dựa vào thực lực bản thân của Đậu Gia Quân. Cùng lắm, chỉ là một trận đánh bạc quy mô lớn. Về phần xúc xắc mở như nào, trời mới biết!