Trên đường quay về phía bắc, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng. Từ xưa tới nay, vị hàng xóm phương Bắc kia tựa như một tảng đá lớn đặt trên đầu lục lâm đ*o Hà Bắc. Từ Vương Tu Bạt đến Trương Kim Xưng, lại đến Vương Bác, Cao Khai Đạo, từng là lục lâm hào kiệt lừng lấy một thời cả vùng Hà Bắc, có bao nhiêu người đều chết trong tay người này. Tuy rằng ông trời có mắt, để Bác Lăng Quân ở bờ nam Hoàng Hà gặp đại hạn lớn té ngã, hiện giờ thật sự thực lực đã không còn như năm đó nữa, nhưng so với một Đậu Gia Quân vừa chỉnh hợp đến, thì vẫn thừa sức bóp nát.
- Có thể đánh một trận sảng khoái với người này, dù bị đánh bại cũng không uổng.
Thấy mọi người sĩ khí uể oải, Vương Phục Bảo xé cổ họng, cao giọng la lên.
- Đúng, có thể đấu với anh hùng đương thời, là may mắn cả đời ta.
Thạch Toản thở một hơi dài, giống như phun bao áp lực lên không trung.
Các nhóm tướng lĩnh kích động không hiểu, đều cảm thấy Vương Phục Bảo nói có chí khí. Chỉ có Trình Danh Chấn không mở miệng, cúi đầu, ở trên lưng ngựa lặng yên nghĩ.
- Còn ngươi, Trình huynh đệ. Lúc này ngươi làm quan văn hay không làm!
- Đợi một chút, ta không nghĩ ra lý do nào xuôi nam cả.
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng đáp lại.
- Ồ!
Vương Phục Bảo đầu tiên là trầm ngâm sau đó vỗ mạnh vào ót mình.
- Con bà nó, cũng là ngươi bình tĩnh. Nếu chúng ta không sợ, cần gì phải bắt cẩu quan họ Lý ở bên miệng chứ?
Không phải lão nhân gia nói trước sao? Mọi người thấy gã như vậy, dở khóc dở cười. Vương Phục Bảo nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của mọi người, lắc lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Con người của ta thiếu kiên nhẫn. Nhưng các ngươi không thể học ta được. Một lính canh gác cần phải có người làm tiên phong, có người làm hậu vệ mới có thể đánh thắng trận. Lão Vương ta đây trời sinh chính là lường trước được mặt mũi, nhưng nếu mọi người đều giành đi làm tiên phong, trận chiến này cũng không cần đánh nữa.
Nói như thế nào đều là ngươi có lý!
Trong lòng mọi người cười thầm, lắc đầu tự tản ra. Nhắc tới cũng kỳ lạ, bị Vương Phục Bảo u mê quấy rầy như vậy, tâm trạng căng thẳng của mọi người đã thả lỏng một chút. Yên lặng về phía trước hơn mười dặm, lại có một đội người đưa tin tiến đến truyền lệnh. Lần này thúc giục đi gấp hơn, lại yêu cầu Vương Phục Bảo, Thạch Toản và Trình Danh Chấn giao thuộc hạ cho thuộc cấp dẫn dắt, chậm rãi quay về, ba người ra roi thúc ngựa, nhất định phải trong vòng ba ngày đuổi tới hành cung Liêu Thành nghị sự!
- Sợ là lão Đậu quá sốt ruột rồi!
Vương Phục Bảo nghe vậy lập tức bắt tay vào làm bố trí. Tướng lĩnh dưới trướng gã và Thạch toản đều tự một tay mang ra ngoài, giao tiếp vô cùng tiện lợi, trong nháy mắt, hai người đã chuẩn bị xong, đều tự dẫn theo hai mươi thân binh một người ba kỵ, đảm bảo trên đường bất cứ lúc nào cũng có thể thay ngựa.
Trình Danh Chấn không dám để cho người khác đợi lâu, cũng vội vàng giao đội ngũ cho Vương Nhị Mao, Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải. Sau đó lấy ra vài con ngựa cường tráng nhất trong số tuấn mã mà Vương Đức Nhân đưa tặng, điểm bốn gã thị vệ, quay đầu ngựa đi theo Vương Phục Bảo.
- Sao ngươi chỉ đem theo bốn gã thị vệ?
Vương Phục Bảo hơi giật mình, quay đầu hỏi.
- Trên đường có ngươi và Thạch Tướng quân, ai dám động đến ta?
Trình Danh Chấn cười cười, vừa kẹp vật cưỡi, vừa nhanh chóng vượt qua đầu ngựa của Vương Phục Bảo.
- Đúng vậy nha.
Vương Phục Bảo lại sờ sờ đầu của mình, sau đó ra roi thúc ngựa, vừa chạy vừa thì thầm:
- Tiểu tử ngươi chính là tâm nhãn xoay chuyển mau. Trên đường có ta cùng lão Thạch làm hộ vệ cho ngươi. Tới Liêu Thành rồi, ai dám tìm đường chết dưới chân Đậu Vương Gia. Ha hả, chiêu thức ấy, ta đây cả đời cũng không học được lão Vương.
- Vương đại ca không cần học!
Trình Danh Chấn cười đáp lại.
Vương Phục Bảo quay đầu lại nhìn nhìn hắn, muốn khen vài câu, lại đột nhiên không biết nói từ đâu, đành phải cười thở dài một hơi, trong đầu buồn bực chạy đi. Trong lòng gã ý nghĩ xoay chuyển chầm chậm, nhưng tâm nhãn lại không ít hơn so với người khác. Trình Danh Chấn chỉ đem rất ít thị vệ theo, tuyệt đối không chỉ là tin ven đường không có nguy hiểm gì nhiều. Lúc này trong phạm vi thế lực của Đậu Gia Quân tuy rằng yên ổn, nhưng trong hoang sơn dã lĩnh vẫn có không ít nhóm đạo tặc nhỏ. Chỉ có bốn người hầu cận, sao đánh nhau được với đám đạo tặc kia! Sở dĩ Trình Danh Chấn không mang quá nhiều người theo, trên thực tế là làm ám chỉ với lão Đậu, nói cho lão biết trong lòng hắn vô tư, không cần phải đề phòng hắn.
Làm việc cẩn thận đến tình trạng này, làm Quận Thủ cũng thật là vô vị rồi. Vương Phục Bảo không hiểu rốt cuộc hai người Lão Đậu và Trình Danh Chán căn bản không đối phó nhau, khâm phục lẫn nhau, nhưng lại không tín nhiệm nhau. Điều này vượt qua phạm vi suy nghĩ của gã, cũng vượt qua phạm vi có thể lý giải của gã.
- Ta còn nghe người ta nói, trước khi Lý Uyên khởi binh phản bội Tùy, từng thỉnh cầu viện trợ với người Đột Quyết.
Trong lòng Trình Danh Chấn tràn ngập suy nghĩ này, vừa chạy, vừa sâu xa nhắc nhở Vương Phục Bảo.
- Ừm, ngươi nghe ai nói? Ta cũng mơ hồ nghe phong thanh, nhưng không quá chắc chắn.
Vương Phục Bảo không biết Trình Danh Chấn muốn biểu đạt gì, cười trả lời.
- Ta nghe Vương Đức Nhân nói.
Thanh âm của Trình Danh Chấn vẫn rất thấp, mơ hồ lộ ra chút hoang mang.
- Ta vốn muốn giết hắn, nhưng sau đó lại thay đổi chủ ý.
- Tiểu tử ngươi, lại mềm lòng phải không!
Vương Phục Bảo lắc đầu. Có đảm lược nhưng không có quyết đoán, đây chính là huynh đệ kết bái của mình. Nếu đổi lại mình, lúc trước chưa chắc có thể nghĩ ra loại phương pháp xử lý xâm nhập hang hổ này, trong quá trình lại cũng sẽ không bởi vì biểu hiện của đối phương mà tạm thời thả đối phương một con đường sống.
- Người Đột Quyết thực tế nhân số binh sĩ tham chiến chỉ có năm trăm. Áp giải vật tư quay về thảo nguyên, mượn cơ hội đến các nơi vơ vét của cải nhưng thật ra có hơn mười ngàn.
Tiếng nói của Trình Danh Chấn bị tiếng vó ngựa át đi, càng ngày càng thấp, càng ngày càng không rõ ràng lắm.
Hành trình núi Bác Vọng ngoại trừ đả thông đường vận chuyển lương thực Đậu Gia Quân ra, mang đến ưu đãi thứ hai chính là làm cho hắn ở trong tiệc rượu nghe được những tin tức quan trọng, nên hắn có nhận thức khá đầy đủ đối với tình hình Trung Nguyên. Sau khi Lý Uyên khởi binh đã trực chỉ Trường An, Vương Thế Sung sau khi chiếm cứ Lạc Dương khống chế Thái tử, nắm hết quyền hành. Lý Mật nhiều lần tấn công Lạc Dương, lần gần đây nhất đốt lửa dưới thành Lạc Dương, lại cuối cùng không công mà lui.
Mà trong tất cả mấy tin tức này, làm người ta kinh ngạc nhất, cũng là trong đội ngũ của Lý Uyên có một lượng lớn nhân mã Đột Quyết tồn tại. Mỗi lần đánh hạ một thành, thì tùy ý đánh cướp.
Ngoại trừ Lý Uyên ra, còn có hào kiệt Lưu Vũ Chu, Tiết Cử...cũng đều tiếp nhận phong hiệu Đột Quyết, vì tranh giành thiên hạ, đã bán toàn bộ tổ tông cho dị tộc.
- Điều này đáng sao?
Trình Danh Chấn nghĩ không rõ lắm. Hắn chỉ nhớ rõ phụ thân năm đó ôm mình ở trong quân doanh, chỉ điểm tất cả đều là phương bắc. Còn mình sớm đã rời bỏ chí hướng của phụ thân, mình đã sớm phản bội Đại Tùy. Nhưng nhìn hai tay mình dính đầy máu tanh, hắn lại không biết mình đổi vị trí của Lý Uyên, Lưu Vũ Chu, thì có dũng khí làm nô bộc người Đột Quyết hay không.
Lưu Vũ Chu đầu nhập vào Đột Quyết rồi. Lý Uyên cũng xưng thần với người Đột Quyết rồi. Hiện giờ, Lý Trọng Kiên sắp chỉ huy xuôi nam. Nói không chính xác, trước khi xuôi nam, người này cũng đã nhận được sự ủng hộ của người Đột Quyết. Đương nhiên, tất cả ủng hộ cũng đều phải trả giá. Lý Uyên có thể nhận phong hiệu của Đột Quyết, Lưu Vũ Chu có thể nhận giặc làm cha, Tiết Cử có thể đem vài ngàn dặm thổ địa bán cho dị tộc, Lý Trọng Kiên sao không thể?
Nếu Lý Trọng Kiên cùng người Đột Quyết cấu kết cùng nhau, ai còn có thể ngăn cản bước chân của ông ta? Đậu Gia Quân vừa mới chỉnh hợp, hiệu lệnh đều chưa hẳn thống nhất. Mình thì sao, mình nên làm cái gì bây giờ?
Lặng yên suy nghĩ, yên lặng đi trước, Trình Danh Chấn thủy chung không thể tin được Lý Trọng Kiên thật sự đi cùng con đường với Lý Uyên. Tuy rằng chính hắn hiểu biết không nhiều lắm đối với hàng xóm phương bắc kia, duy nhất kết giao chính là nghe kiến nghị của La Thành, mượn viết thư lấy danh nghĩa là học hỏi đồn điền, nói cho đối phương biếi mình rất được lòng dân, khuyên đối phương không nên có ý đồ với quận Tương Quốc. Lúc trước sách lược kia của La Thành rất có ích ở chỗ, Lý Trọng Kiên có tiếng là yêu dân, nếu ông ta biết rõ trăm họ Tương Quốc cư lạc nghiệp, mà vẫn còn có ý định xâm nhập phía nam, thì lập tức biến thành ngụy quân tử, bị người người phỉ nhổ!
Quân tử trực, có thể phải biết buông bỏ, nhưng quân tử đột nhiên không chịu làm quân tử, mình lấy gì để đối phó đây?
Cực kỳ phức tạp, không một ý nghĩ có thể làm theo, tiếng vó ngựa dưới chân dồn dập như trống. Trình Danh Chấn lại gần như không biết mình đang chạy về hướng nào, giờ phút này người ở chỗ nào.
Con bà nó, Đại Tùy vong mất nước hay không thì có liên quan gì đến một đạo tặc như ta?
Nhưng Đại Tùy vong rồi, ta có năng lực trốn đi nơi nào?
Đại Tùy, Trung Nguyên, biên ải, tranh giành ngôi báu, phong hầu phong tướng, từng đám từng đám sương mù thổi tới, che khuất ánh mắt của người khác!
Dưới chân Đại Tùy chưa từng có nơi tốt nào cho hắn. Trng cuộc đời ngắn ngủi, hắn luôn bị hào môn nhất tộc giẫm lên như cây cỏ. Có thể nói, hắn không sợ Đại Tùy gì đó, Đại Tùy bị mất bởi người Đột Quyết cũng không có liên quan tới hắn, nhưng dù sao cha hắn cũng từng chiến đấu, bảo vệ Đại Tùy đó thôi. Tiếng trống trong quân doanh đập vào trong huyết mạch của hắn, mộng cũng nghe thấy, tỉnh cũng nghe thấy.