- Hách Lão Đao hắn năm đó tay trắng đi đến tái ngoại, sống trong bão tuyết cũng không chết vì lạnh, giờ thì hay rồi, chỉ lạnh một chút đã tránh xa ngàn dặm!
- Nếu vương gia nhất định muốn gặp ông ấy, xin lưu lại huyện Bình Ân mấy ngày, thần sẽ phái người đi đón ngũ thúc trở về!
Trình Danh Chấn cười hùa, thấp giọng nói.
- Không cần! Hài, gã Hách Ngũ này thật không có tiền đồ, nhanh như vậy đã già rồi!
Đậu Kiến Đức cười cười lắc đầu, vì sự ốm yếu của Hách Lão Đao mà sinh lòng tiếc nuối.
- Nhớ năm đó, ngày đông buốt giá ở Đầm Cự Lộc, quả nhân đã cùng hắn chui vào hố băng mò cá, hít một hơi có thể ngồi trong nước lạnh nửa canh giờ. Mới mấy năm thôi, chẳng đợi đầu quả nhân kịp có tóc bạc, hắn đã trở nên vô dụng rồi!
- Thiên tuế mình rồng dáng hổ, thân thể xương cốt dĩ nhiên không thể so với người thường!
Trình Danh Chấn mỉm cười nịnh nọt Đậu Kiến Đức. Về tình hình của Hách Lão Đao, hắn quả thật không hề nói dối. Từ năm ngoái, không chỉ một mình Hách Lão Đao, mà mấy vị nguyên lão của Đầm Cự Lộc như Đỗ Ba Lạt, Tôn Đà Tử, thân thể xương cốt đều ngày một yếu đi. Lấy Tôn Đà Tử mà nói, có thể vì sống trong Đầm Cự Lộc lâu năm, khí ẩm đã nhiễm vào nội tạng. Muốn trong một thời gian ngắn uống thuốc trị dứt bệnh căn bản là chuyện không thể, cách tốt nhất là tìm một thôn làng khô ráo ấm áp tịnh dưỡng lâu dài.
- Gì mà mình rồng dáng hổ, ngươi thật dẻo miệng!
Đậu Kiến Đức lắc lắc đầu, tựa như nhớ tới những năm tháng trong quá khứ, vẻ mặt thâm trầm.
- Nhớ năm đó, ta cùng Tôn đại đương gia, Trương Kim Xưng, Hách Ngũ, đều là những hảo huynh đệ dập đầu sát đất. Hài, nào ngờ sau này tạo hoá trêu ngươi. Đúng rồi, mộ phần của Tôn đại đương gia vẫn còn ở Đầm Cự Lộc, ngươi có thể sắp xếp một chút, để ta đi rải thêm ít đất cho ông ấy không! Hài, năm đó ông ấy cũng bị bức ép đến không còn cách nào khác mới đi làm cướp, một lòng muốn tẩy sạch tội danh, quay đầu sống những ngày tháng yên bình. Nếu ông ấy còn sống, thấy chúng ta hiện giờ, trong lòng không biết sẽ vui đến mức nào.
Nói rồi, mắt ông long lanh, mơ hồ thấy được lệ quang. Trình Danh Chấn nghĩ ngợi một hồi, thấp giọng khuyên nhủ:
- Chủ công đừng quá đau lòng, thần sẽ phái người đi Đầm Cự Lộc thăm dò đường xá. Ước chừng khoảng bốn năm ngày nhất định sẽ tìm lại được đường vào Đầm Cự Lộc.
- Có phiền toái không? Bốn năm ngày đủ sao?
Đậu Kiến Đức biểu hiện hơi chấn động, nhìn vào mắt Trình Danh Chấn, kì vọng hỏi lại.
- Tình hình bên đó, thiết nghĩ chủ công cũng đã biết. Một năm bốn mùa, mỗi mùa mực nước sống đều có thay đổi. Từ sau khi đốt Tụ Nghĩa sảnh vào năm ngoái, đã rất lâu rồi thần không phái người vào đó. Nhất định phải tìm lại được đường đi, do đó không biết cần bao nhiêu thời gian! Nhưng chủ công không cần lo lắng, thần sẽ phái thêm tay chân đắc lực, ước chừng nhiều nhất là năm sáu ngày, nhất định có thể dọn dẹp được một con đường!
Đậu Kiến Đức nghe xong, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
- Thôi, để lần sau vậy. Đợi lần sau ta đến có dư thời gian, sẽ đi bái kiến lão ca ca của ta!
Nói rồi, ông quay mặt về hướng Tây Bắc nhìn mây trôi lững lờ, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm vô hạn.
- Trước mắt công vụ bận rộn, quả nhân không thể vì quan hệ cá nhân mà làm lỡ việc của ngươi.
- Thần có thể cố gắng gia tăng tốc độ dọn dẹp!
Trình Danh Chấn tiếp tục giữ ông ta lại.
- Có lẽ không cần đến năm ngày, ba ngày, hai ngày đều có thể!
- Bỏ đi, chỗ ngươi nhân lực đương thiếu thốn!
Đậu Kiến Đức cười cười, vô cùng tự giác áp chế tình cảm cá nhân.
- Lão ca ca của ta trên trời có linh thiêng, thiết nghĩ sẽ không trách ta không đi thăm hắn đâu!
Những lời này lọt tai các hiền tài danh sĩ, dĩ nhiên không thiếu phần cảm khái ăn ý giữa quân thần. Chẳng ai nhìn thấu, Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn đã lăn qua lộn lại, âm thầm giở không biết bao nhiêu chiêu thức!
Trên thực tế, Đậu Kiến Đức sở dĩ quan tâm đến Hách Lão Đao như vậy, hoàn toàn không phải xuất phát từ giao tình ngày trước, mà là vì võ nghệ của người này, cỡi ngựa bắn cung đều vô cùng thuần thục. Giả như Trình Danh Chấn có ý muốn chấn hưng lại Minh Châu quân, người này sẽ là sự lựa chọn duy nhất cho chức giáo đầu kị xạ.
Nếu Trình Danh Chấn vẫn muốn giữ Hách Lão Đao bên cạnh, thì đồng nghĩa với việc Trình Danh Chấn vẫn chưa từ bỏ nỗ lực khôi phục lại Minh Châu quân. Đậu Kiến Đức ngày sau dĩ nhiên phải gia tăng phòng bị. Nhưng Hách Lão Đao bệnh đến mức chẳng leo lên nổi lưng ngựa, thì lại đồng nghĩa với ý định khôi phục lại Minh Châu quân như thời hoàng kim trước kia càng thêm khó khăn. Bất luận Đậu Kiến Đức cho Trình Danh Chấn quyền lực lớn đến thế nào, có thể cho, cũng có thể tuỳ ý thu lại, không cần phải cẩn thận dè chừng tai hoạ kề bên nữa.
Về phần Đầm Cự Lộc, thứ mà Đậu Kiến Đức muốn đến xem không chỉ đơn thuần là lăng mộ của Vương An Tổ. Vì địa hình nơi đó phức tạp, thuỷ văn thay đổi khó lường, ngày xưa luôn là nơi ẩn nấp sau cùng của lục lâm hào kiệt mỗi lần bị quan quân truy sát. Nếu Trình Danh Chấn thật sự dùng một mồi lửa thiêu trụi bản doanh trong trạch địa giống như lời đồn đại, vứt bỏ không dùng, thì cũng có nghĩa là Minh Châu quân đã hoàn toàn từ bỏ ý niệm cát cứ. Nếu Trình Danh Chấn muốn vào Đầm Cự Lộc bất kì lúc nào cũng được, thì có thể thấy rõ người này đã âm thầm xây dựng đường lui, tâm địa khó lường, không thể không phòng.
Trước sau thăm dò nhiều lần, Đậu Kiến Đức đều đạt được đáp án thỏa mãn. Trong lòng phấn khởi, lúc trò chuyện cũng càng thích nói lời dí dỏm. Chỉ thấy ông lúc thì đi cùng đám người Hách Mạnh Chính, Dương Đức Thanh trích dẫn kinh điển, đàm luận văn từ chuyện cổ. Lúc thì đi cùng bọn Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích ba hoa chuyện trên trời dưới đất, nói mấy câu quê mùa thô lỗ, quả là chu toàn mọi mặt, khiến tất cả mọi người đều được tắm trong gió xuân.
Nói chuyện mãi đến khi đèn đuốc thắp sáng, Đậu Kiến Đức vẫn chưa hết hứng, bảo mọi người tùy ý tản ra, giữ một mình Trình Danh Chấn lại đốt đuốc trò chuyện.
- Ngươi và Quyên Tử đã thành thân mấy năm rồi, sao vẫn chưa có tin gì vậy?
Đợi sau khi những tên tạp vụ tản đi hết, ông rót cho mình và Trình Danh Chấn mỗi người một chén trà, thân mật hỏi han.
- Hài! Nói ra thật hổ thẹn!
Trình Danh Chấn không rõ Đậu Kiến Đức hỏi câu này là có ý gì, chỉ đành mỉm cười lắc đầu.
- Thần cũng không biết tại sao? Tôn lục thúc đã kê cho mấy đơn thuốc, nhưng vẫn chưa thấy công hiệu!
- Theo lí mà nói, đây là chuyện nhà của ngươi, quả nhân không nên nhúng tay vào. Nhưng ngươi và Quyên Tử cũng coi như là vãn bối của quả nhân, vậy nên...
Đậu Kiến Đức cười cười, từ từ nghiêng người về phía trước.
- Vậy nên quả nhân mới tùy tiện hỏi han. Nếu cần mời danh y nào, ngươi cứ mở miệng. Quả nhân dù bắt cóc đe doạ, cũng phải mời đến cho ngươi!
- Tạ ơn chủ công đã quan tâm!
Trình Danh Chấn ngẩn ra chốc lát, rồi vội vã chắp tay cười nói:
- Nói thật thì trong số những danh y mà thần đã gặp, không ai giỏi hơn Tôn lục thúc. Hơn nữa lục thúc nói việc này hoàn toàn nghe theo ý trời, bản thân có sốt ruột cũng vô dụng!
- Cũng đúng!
Đậu Kiến Đức cười cười gật đầu.
- Có bậc thầy như lão Tôn, quả thật tội gì phải tìm danh y. Có điều...
Ông nghĩ ngợi một hồi, lời nói thành khẩn:
- Bất hiếu có ba tội, vô hậu là tội đứng đầu. Ngươi sao không nạp thêm thiếp? Là vì Quyên Tử không chịu sao? Hay là ngươi chưa gặp phải người hợp ý!
- Thần tạm thời không để ý đến việc đó. Bên chuyết kinh cũng chưa từng nói gì!
Trình Danh Chấn trong lòng lại ngẩn ra, lập tức biện bạch thay Đỗ Quyên.
- Thế thì tốt. Thế thì tốt. Ta nghĩ Quyên Tử cũng không phải là kiểu phụ nữ đố kị!
Đậu Kiến Đức giống như một người đàn bà nhiều chuyện, lải nhải một chuyện mãi không chịu dứt.
- Nếu nàng ta có lòng đố kị, ta có thể nói chuyện với nàng ta. Nếu đã không phải, ngươi đừng ngại tìm một người bên cạnh. nếu thực tìm không được, ta có thể bảo Tống tiên sinh tìm giúp ngươi!
'Hóa ra đợi mình nãy giờ là vì chuyện này!' Trình Danh Chấn thầm cân nhắc, trong lòng lập tức sáng tỏ. Sắc mặt ửng đỏ, chắp tay tạ ơn.
- Đa tạ chủ công chiếu cố. Nhưng thần là người thô lỗ, lấy được Quyên Tử đã đủ thỏa mãn rồi. Thật không dám ủy khuất thêm người khác làm thiếp!
- Gì mà uỷ khuất với không uỷ khuất chứ, ngươi là hào kiệt đương thời, bất luận lấy ai, còn có thể làm người đó xấu mặt sao?
Thấy bộ dạng tay chân luống cuống của Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức bật cười ha hả.
- Nếu ngươi không nỡ, cho người mới làm bình thê là được. Hai người ngang nhau, dĩ nhiên chẳng ai nói gì được!
- Bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài, thế gian nào đâu ra bình thê? Chung sống lâu ngày, tất nảy sinh rạn nứt!
Trình Danh Chấn nghiêm mặt lắc đầu, trong lòng hận không thể một câu chấm dứt hoàn toàn ý nghĩ của Đậu Kiến Đức.
- Huống hồ chúa công chắc đã từng nghe qua câu 'bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thê bất hạ đàng'?
Nghe Trình Danh Chấn đột nhiên thốt ra một câu sách vở, Đậu Kiến Đức cũng ngẩn người. May mà ông cũng đọc nhiều sách, xem qua đủ chuyện, nhanh chóng hiểu ý Trình Danh Chấn muốn nói, cười cười, lắc đầu đáp lại.
- Khanh muốn bắt chước Tống Hoằng thời Hán, quả nhân dĩ nhiên cũng làm Quang Vũ. Lời này không nhắc đến nữa, coi như quả nhân chưa từng nói qua! Ha ha, Quyên Tử có thể gặp được ngươi, thật sự là phúc phận của nàng ấy!
- Ân đối đãi của chủ công, thần vĩnh viễn không dám quên!
Trình Danh Chấn quỳ xuống, nghiêm nghị nói.
- Ha ha, ha ha!
Đậu Kiến Đức dìu hắn dậy, sảng khoái cười to. Quân thần hai người dò xét lẫn nhau, trong lòng đều dâng lên cảm giác thoải mái không nói thành lời.
Chú thích: Chị gái Hán Quang Vũ để ý Tống Hoằng, muốn gả cho ông làm vợ. Quang Vũ bèn hẹn Tống Hoằng, hỏi ông: 'Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, đúng vậy chăng?" Tống Hoằng nhớ đến tình cảm phu thê, trả lời rằng: Thần từng nghe bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường (Bạn bè thuở nghèo hèn chớ nên quên, người vợ thuở nghèo khó chớ nên hắt hủi). Quang Vũ không còn cách nào, chỉ đánh khuyên chị gái từ bỏ ý định gả cho Tống Hoằng.
Trình Danh Chấn đoán được suy nghĩ của Đậu Kiến Đức, nên dẫn lời Tống Từ. Đậu Kiến Đức đọc sách rất nhiều, biết điển cố về Quang Vũ và Tống Từ. nên lập tức từ bỏ ý định mai mối cho Trình Danh Chấn. Vì vậy mà Trình Danh Chấn cảm tạ ân đức, Đậu Kiến Đức cũng tỏ ý khen ngợi thuộc hạ.