Thấy việc mình vẫn luôn lo lắng nay đã thật sự phát sinh, Đậu Kiến Đức bị chọc giận đến mức lạnh run người, hoàn toàn không có tâm tư đi suy xét xem lời của muội muội có phải là xuất phát từ xúc động nhất thời hay không.
- Có điều, muội mau kịp thời từ bỏ tâm tư ấy đi. Chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định sẽ không để muội làm loạn đâu!
- Thế thì huynh cứ đợi mà xem muội làm một lão cô nương! Muội không làm gì được người khác, cũng không làm gì được chính mình!
Đậu Hồng Tuyến cũng bị bức đến bước đường cùng, lời nói ra hoàn toàn không cân nhắc nặng nhẹ.
- Muội.
Từ sau khi xưng vương đến giờ, Đậu Kiến Đức chưa từng bị người ta chống đối như vậy. Hắn thở ra tiến lên với vẻ uy hiếp, bàn tay theo bản năng sờ vào thắt lưng. Trong khoảnh khắc đó, ông ta thật sự hận không thể một đao chém chết người trước mặt. Nhưng tay vừa sờ đến cán đao, đột nhiên nhớ ra đối phương là muội muội độc nhất của mình, cơ thể nhất thời cứng đờ, không rút đao ra được.
Đậu Hồng Tuyến cũng là người từng lăn lộn trên sa trường, cảm giác đối với nguy hiểm cực kì mẫn tiệp. Vừa phát hiện thấy bả vai ca ca cử động liền lập tức ngã người ra sau, chống một tay trên mặt đất, lộn tròn né tránh, tung người như cánh diều, thân còn chưa kịp đứng vững, ngón chân trái đã móc lấy một chiếc ghế đẩu.
Chỉ cần nàng phát lực, chiếc ghế đẩu làm bằng gỗ Hoàng Dương sẽ bay tới đập trúng mệnh môn của ca ca. Nhưng trong phút chốc, Đậu Hồng Tuyến cũng chợt ngẩn người, hai mắt trợn tròn, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra.
Huynh muội hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều sửng sốt không hiểu. Rồi hai người lại cùng đồng thời thu lại tư thế, nhìn nhau chăm chú, trầm mặc không nói gì.
Trong đại sảnh xảy ra nhiều biến cố như vậy, đám binh sĩ đứng canh gác bên ngoài đã sớm bị kinh động. Nhưng đây là chuyện nhà của Đậu Kiến Đức, không ai dám quản, cũng không ai quản nổi! Không những vậy, đám thị vệ đầu óc nhạy bén còn chủ động kéo vòng tuyến cảnh giới ra xa một chút, ngăn cản đám văn võ bá quan lục tục chạy đến đại sảnh cách xa khỏi huyện nha.
Không biết trầm mặc bao lâu, Đậu Kiến Đức mới mỉm cười khó khăn, thấp giọng giải thích:
- Ta.
Ông ta muốn giải thích một câu, bản thân mình ban nãy hoàn toàn không có ý nghĩ thật sự muốn gây thương tổn cho muội muội, lời vừa đến môi, lại cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, thở dài thấp giọng nói:
- Ta chỉ có một mình muội, sao có thể lấy muội ra làm lễ vật đi lôi kéo thuộc hạ được chứ? Năm đó ỏ Đồi Đậu Tử có biết bao người để ý mỹ mạo của muội, bất luận bọn họ dụ dỗ uy hiếp thế nào, ca ca ta đã từng mang muội đi tặng chưa?
- Muội.
Đậu Hồng Tuyến nghẹn ngào lau nước mắt, chẳng thể nào ngờ được quan hệ giữa hai huynh muội họ lại đi đến bước đường này. Trong thâm tâm hiện giờ, nàng tin rằng ca ca không đời nào thật sự muốn giết mình, nhưng hung quang thoáng lộ ra trong mắt Đậu Kiến Đức ban nãy thực sự khiến người ta phát lạnh.
- Muội, muội cũng không chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm khó huynh. Nhưng, nhưng huynh không thể ép muội phải gả cho người mình không thích!
Thấy muội muội khóc đến bộ dạng như lê hoa trong mưa, Đậu Kiến Đức không khỏi mềm lòng, lùi lại mấy bước, thở dài nói:
- Phục Bảo có gì là không tốt? Tâm ý của hắn đối với muội, muội còn không nhận ra sao?
Vừa buông lỏng cảnh giới, Đậu Hồng Tuyến liền cảm thấy não căng đầu choáng, lùi về sau mấy bước, tựa vào gốc cột trả lời:
- Hắn đối với muội quả thực rất tốt, nhưng đối tốt với muội cũng đâu chỉ có một mình hắn, huynh bảo muội làm sao lấy hắn đây? Huống hồ muội luôn đối đãi với hắn như ca ca, trong lòng hoàn toàn không có chút tình cảm phu thê nào!
- Hoang đường, chưa có ân ái phu thê, thì đào đâu ra tình cảm phu thê!
Đậu Kiến Đức nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không nổi thấp giọng quở trách. Lời vừa nói ra, ông ta liền lập tức ý thức được muội muội vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, xoay mặt đi ngượng ngùng bổ sung.
- Ý ta là, ý ta là đám huynh đệ ở Đồi Đậu Tử, không phải đều như vậy sao? Trước khi thành thân thi khóc đến mức chết đi sống lại, thành thân rồi, thành thân rồi không phải vẫn sống với nhau hoà thuận vui vẻ như thường sao!
- Đó là vì họ không còn cách nào khác, chỉ đành nghe theo số mệnh! Huynh sao biết được trong lòng họ có đau khổ hay không!
Đậu Hồng Tuyến ôm hai tay trước ngực, tựa như đó là bức tường che chắn duy nhất của mình. Những cô gái bị cướp đến Đồi Đậu Tử mỗi năm đều đến hàng trăm người, ban đầu còn đòi sống đòi chết, sau đó liền nhanh chóng phó mặc cho số phận. Qua vài năm, thì gần như trở nên giống nhau như đúc. Lưng địu con, tay cầm con dao gỉ sét, mỗi ngày đứng trong đám cỏ lau ló đầu ra nhìn. Nghe thấy đội ngũ cướp bóc bên ngoài quay về, lập tức vẻ mặt tươi cười, để lộ ra hàm răng đen vàng.
Cuộc sống như thế, đối với nàng mà nói giống hệt như cơn ác mộng. Không cần trải qua, chỉ cần nghĩ tới thôi, toàn thân trên dưới đã sởn cả gai ốc. Gả cho Vương Phục Bảo, nàng không biết mình liệu có biến thành một người phụ nữ giống vậy hay không. Suốt ngày nơm nớp lo sợ, vì một chút tình cảm sinh ra từ cưỡng chế mà khổ sở đấu tranh trong tuyệt vọng.
Đậu Kiến Đức rõ ràng không đoán nổi suy nghĩ trong lòng của muội muội, theo ông thấy, tiền đồ của Đậu gia quân vô cùng xáng lạng. Bản thân ông sau này xưng vua xưng chúa, Vương Phục Bảo liền trở thành khai quốc công thần, Phiêu Kị đại tướng quân, tiền đồ, địa vị sau này há chẳng phải có thể sánh ngang với Trình Danh Chấn hay sao. Huống hồ chi Trình Danh Chấn đã sớm lấy vợ, muội muội của Đậu Kiến Đức có lí nào lại đi làm thiếp cho kẻ khác?
- Ta có thể đảm bảo, tiền đồ của Phục Bảo sau này sẽ không thua kém gì Trình Danh Chấn!
Nghĩ đến đây, ông cố gắng đè nén ngữ khí, nhẫn nại giải thích với muội muội.
- Hiện nay tác dụng và địa vị của hắn trong quân, cũng hơn xa Trình Danh Chấn!
Nói xong, thấy muội muội không hề có động thái gì, lại thở dài, thấp giọng nói:
- Muội muốn gả cho người ngoài, Phục Bảo sẽ nghĩ thế nào. Những lão huynh đệ vẫn luôn theo ta kia, họ sẽ nhìn ta thế nào?
- Họ nhìn huynh thế nào, so với chuyện chung thân đại sự của muội còn quan trọng hơn sao?
Đậu Hồng Tuyến ngẩng đầu nhìn ca ca, ánh mắt tràn đầy u oán.
- Đương nhiên là chuyện chung thân đại sự của muội quan trọng hơn rồi. Có điều...
Đậu Kiến Đức trong lòng đột nhiên hơi chột dạ, liên tục phân bua. Vừa nói được nửa câu, ông rõ ràng ý thức được, thời gian nửa chén trà trước, ông còn từng thốt ra lời thề son sắt, sẽ không lấy muội muội ra làm lễ vật lôi kéo thuộc hạ. Vương Phục Bảo cũng là thuộc hạ của hắn? Mình lại ra sức ép Hồng Tuyến lấy hắn, thế chẳng phải là có ý lôi kéo thuộc hạ hay sao?
- Không phải vậy, không phải vậy đâu!
Tựa như bị muội muội nhìn thấu ý định xấu xa trong lòng, Đậu Kiến Đức hoảng hốt giải thích.
- Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, Phục Bảo, Phục Bảo hợp với muội hơn. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên đã ở bên nhau nhiều năm như thế, trong mắt nào có chỗ cho người khác. Muội, muội lấy hắn, hắn dù miễn cưỡng nhận lời, cũng sẽ không đối xử tốt với muội!
Cái khó ló cái khôn, hắn tức tốc đổi trọng tâm vấn đề sang tình cảm của Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn, mồm miệng cũng càng lúc càng lưu loát.
- Muội và Đỗ Quyên là chị em tốt, dù sao cũng đâu thể ép Trình Danh Chấn bỏ nàng ta đúng không? Nhưng ngộ nhỡ trong mắt nàng ta không dung muội, làm ầm lên, cho dù là ca ca ta, cũng không có quyền can dự vào gia sự của Trình Danh Chấn!
Nhìn ca ca miệng lưỡi giảo hoạt, Đậu Hồng Tuyến không biết mình còn có thể nói gì.
- Muội ban nãy là nhất thời nóng giận, ca ca đừng để tâm!
Đắn đo nhiều lần, cuối cùng nàng cũng chậm rãi mở miệng.
- Muội không phải thật sự muốn gả cho Trình Danh Chấn, chỉ nói vậy thôi, ca ca đừng cho là thật!
- Ta cũng không phải là ép muội buộc phải gả cho Phục Bảo!
- Nhiều năm như vậy rồi, ca ca có lúc nào cưỡng ép muội chưa!
- Ca ca không có!
Đậu Hồng Tuyến cười cười, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Nàng đã quá hiểu vị ca ca này của mình. Ca ca vừa tự tin, tự kiêu, tự tôn mà lại vừa tự ti. Vì tự kiêu, nên hắn mới từng thời từng khắc ép mình noi gương thánh hiền ngày trước, cần kiệm khiêm cung, chiêu hiền đãi sĩ, nhân nghĩa rộng lượng. Vì tự tôn, nên hắn mới lấy việc thu nhận danh sĩ hào kiệt làm vinh dự, thà bị những người đó tức giận lườm nguýt sau lưng, trước mặt cũng phải tỏ vẻ dũng cảm nhận lời can gián. Vì tự ti, ông lúc bị can gián, dũng cảm thừa nhận sai lầm, cũng đồng thời vô cùng bảo thủ, không dung thứ cho người bên cạnh chất vấn mệnh lệnh của mình, thậm chí không tiếc dùng vũ lực để duy trì sự uy nghiêm của bản thân. Khoảnh khắc lộ ra vẻ tàn bạo ban nãy, chỉ sau khi ca ca làm vương gia, thỉnh thoảng mới thể hiện ra. Sau này cùng với sự thăng tiến địa vị, không biết giữa hai huynh muội còn có thể sót lại mấy phần chân tình.
- Ta thật sự không có!
Giống như sợ người khác không tin, Đậu Kiến Đức vội vã nhấn mạnh.
- Ca ca thật sự không có!
Đậu Hồng Tuyến cười cười, kéo chiếc ghế đẩu bên chân lại, chậm rãi ngồi xuống.
- Là muội không tốt, nhất thời nóng giận, câu gì cũng thuận miệng nói bừa được! Gả cho Trình Danh Chấn chỉ là một câu trong lúc tức giận, ca ca nghe rồi cho qua đi! Mấy ngày nữa muội hồi hương đi tế tổ, bên chỗ Phục Bảo, muội sẽ đích thân giải thích với hắn! Thành hay không thành, đều không để ca ca phải khó xử!
- Nếu muội thật sự không thích hắn, thì thôi vậy!
Thấy muội muội đã chịu nhượng bộ, Đậu Kiến Đức lại hơi cảm thấy không đành lòng.
-Ta sẽ tìm con gái một gia đình giàu có khác ở quận Võ Dương gả cho hắn, thiết nghĩ chắc hắn sẽ đồng ý!
- Ca...
Đậu Hồng Tuyến mềm lòng, thấp giọng kêu lên. Bất luận ngày sau có thế nào, ca ca thời khắc này vì sự lựa chọn của nàng mà từ bỏ ái tướng dưới trướng đã khiến nàng vô cùng cảm động.
Đã lâu lắm rồi không được muội muội gọi một cách thân thiết như vậy, Đậu Kiến Đức nhất thời trong lòng ngập tràn thân tình.
- Trừ Trình Danh Chấn ra, muội thích ai cũng được. Kể cả La Thành!
Ông nhếch miệng cười nói:
- Ca ca lúc trước đã quá đa nghĩ, mới tìm cách ép hắn ra đi. Nếu muội không thể từ bỏ hắn, cứ đuổi theo, thiết nghĩ hắn vẫn chưa đi xa đâu!
- Ca...
Đậu Hồng Tuyến khẽ lắc đầu.
- Không cần đâu, muội đã nghĩ thông rồi. Nếu trong lòng hắn có muội, bất luận trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm cũng sẽ quay lại tìm muội. Nếu hắn không về tìm muội, thì đã nói rõ muội trong lòng hắn căn bản chẳng quan trọng đến thế. Hà tất phải đuổi theo tự tìm phiền não!
- Ôi, đứa trẻ này, học ở đâu ra suy nghĩ cổ quái như vậy!
Đậu Kiến Đức nghe mà mờ mịt, giậm chân oán trách.
- Đậu gia chúng ta cũng đâu phải là không xứng với La gia hắn, chuyện sau này, cũng không cần muội quan tâm!
Đậu Hồng Tuyến mỉm cười sầu thảm, lắc đầu không nói. Thật sự có thể không quan tâm sao? Cốt nhục tình thâm, sao nói cắt là cắt được?
- Muội tội gì phải tự làm khổ mình!
Thấy vẻ mặt thê lương của muội muội, Đậu Kiến Đức chợt thấy không đành lòng.
- Ca ca không hiểu đâu!
Đậu Hồng Tuyến hai tay bưng má, ánh mắt u oán mà sâu xa.
- Ca ca là nam nhân, sở cầu dĩ nhiên là công danh phú quý, giang sơn như họa. Muội chỉ là nhi nữ, sở cầu chẳng qua chỉ là một nam nhân như ý nguyện! Nếu không cẩn thận suy xét rõ ràng, sao có thể cam tâm?