- Đại nhân, đại nhân, Hoàng Nha Bảo nếu dám đến, trong tay nhất định có điều ỷ vào. Đại nhân không ngại nghe hắn nói cái gì đó, sau đó lại quyết định có đáp ứng hay không thỉnh cầu của hắn!
Thang Tổ Vọng mặc dù là cái rác rưởi, hơn nửa năm giao tiếp với người, cũng luyện được thêm vài phần bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Nhìn thấy vẻ tức giận của Ngụy Trưng dần dần biến mất, từ từ tiến về phía trước, nịnh nọt nhắc nhở.
- Ngươi có được lợi ích gì từ hắn mà lại có thể ra sức nói chuyện cho hắn như thế?
Thang Tổ Vọng lập tức tránh ra xa một bước, liếc nhìn Ngụy Trưng một hồi lâu, phát hiện đối phương vẫn thản nhiên nhìn bản thân mình, bất đắc dĩ phải ấp úng, khẽ thừa nhận:
- Không có, cũng không coi là có lợi ích gì. Chỉ có, chẳng qua là hai, hai nén bạc mà thôi. Cũng phải chia ra cho hơn mười hai thuộc hạ, bản thân không thừa lại bao nhiêu!
Bạc trắng ở Đại Tùy cũng không phải là tiền lưu thông, chỉ dùng để biếu cho các quan và nộp vào kho, giá cả khá cao. Mười lượng bạc trắng, những năm bình thường cũng có thể đổi hơn mười lăm ngàn thịt ngon, đổi thành tiền trắng hiện tại, ít nhất có thể đổi được hai mươi ba nghìn con ngựa. Mà Thang Tổ Vọng cả năm thu vào, sạch dơ cộng lại nhiều lắm cũng bằng số này, chả trách gã tận lực vì đối phương. Cũng may Ngụy Trưng không có lòng dạ truy cứu việc hối lộ này, lại thản nhiên cười cười, tiếp tục truy vấn:
- Chỉ mười lượng bạc trắng, đã muốn đem vài tên tử tội ra. Ngươi mua bán cũng quá rẻ rồi đó?! Tên Hoàng Nha Bảo đâu, bấy giờ trốn ở đâu?
- Mười hai, mười hai lượng bạc trắng chỉ là để cho thuộc hạ truyền tin!
Thang Tổ Vọng nghe Ngụy Trưng chê ít tiền, lập tức cười hì hì biện giải. Sau khi lời nói ra khỏi miệng, hắn mới tỉnh ngộ chính mình đang đối diện với Ngụy Trưởng sử nổi tiếng thanh liêm. Vội vàng chắp tay, thấp giọng biện bạch:
- Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không muốn để ý tới hắn. Nhưng thuộc hạ không phải là chịu trách nhiệm thay đại nhân truyền tin tức sao? Hiện giờ hai tên Trương, Trình tặc quay về yên ổn, thuộc hạ tạo một nhân tình, sau này cũng dễ dàng lui tới đầm Cự Lộc không phải sao?
- Trương tặc và Trình tặc yên ổn quay về sao?
Ngụy Trưng không nghĩ tới kết quả cuối cùng không ngờ là như vậy, chấn động, khó có thể tin truy vấn.
- Hoàng, Hoàng Nha Bảo chính miệng đã nói với thuộc hạ đấy. Hắn nói, thì ra chỉ là một chuyện hiểu lầm. Trương tặc và Trình tặc gặp mặt, lập tức bắt tay giảng hòa. Cho nên hắn mới dám run rẩy lá gan trở về, tìm ta thay biện hộ cho, cứu huynh đệ thuộc hạ của hắn!
- Tình huống cụ thể thế nào, ngươi có hỏi chưa?
Ngụy Trưng lấy lại bình tĩnh, cau mày hỏi.
Lúc này, Thang Tổ Vọng lại có được cơ hội khoe khoang. Bước tới cạnh bàn, nói nhỏ sát tai của Ngụy Trưng:
- Theo, theo lời nói của thuộc hạ với họ Hoàng. Hắn nói, giống như Trương Kim Xưng bị tiểu nhân châm ngòi, cho nên mới gây sự với Trình Danh Chấn. Nhưng hai người vừa thấy mặt, hiểu lầm đã bị mở ra. Trương Kim Xưng sau đó đã rút quân trở về đầm Cự Lộc. Trình Danh Chấn xem xung quanh đã không có chuyện gì, liền đem Hoàng Nha Bảo lại phái trở về!
Cái tên tiểu nhân châm ngòi ly gián, dĩ nhiên là từ quận Võ Dương. Ngụy Trưng biết rằng Trình Danh Chấn là mượn miệng của Hoàng Nha Bảo cảnh cáo chính mình, cười khổ một tiếng, lắc đầu liên tục:
- Hắn còn nói cái gì, tha cho hắn huynh đệ là xong à?
- Đại nhân anh minh!
Thang Tổ Vọng không biết sống chết lấn tới, vội nói:
- Họ Hoàng nói, hy vọng đại nhân thay hòa giải, cgho phép cửa hàng của hắn khai trương một lần nữa! Tương lai Võ Dương bên này lại cần liên lạc với đầm Cự Lộc, thật tốt khi có một người trung gian!
- Vô sỉ!
Ngụy Trưng giận quá cười nói:
- Hắn coi quận Võ Dương thành địa phương nào, giống như lục lâm sơn trại của bọn chúng sao?
Mắng xong rồi, đột nhiên nghĩ đến những lời mình đã nói cùng với Nguyên Bảo Tàng. Trong lòng lại là một trận mất mát. Quận Võ Dương nếu đầu phục Lý Mật, không phải biến thành một sào huyệt cho bọn giặc cỏ lục lâm chiếm cứ sao? So với phía đầm Cự Lộc, còn giả bộ thanh cao cái gì? Trình Danh Chấn người ta tốt xấu gi cũng là bị bức bất đắc dĩ mới tạo phản, còn Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng Nguyên đại nhân, cũng là ăn bổng lộc triều đình, lại có lòng dạ làm thổ phỉ! Tính ra, còn không bằng một đám giặc cỏ lục lâm có lương tâm!
-Không thể như vậy, lúc ấy thuộc hạ cũng mắng hắn như thế!
Thang Tổ Vọng cười ha hả hồi bẩm:
- Nhưng hắn nói, thuộc hạ cứ việc nhắn lời với đại nhân. Về phần việc có được hay không, đại nhân đều có quyết đoán!
Bọn cướp kiêu ngạo càng ngày càng lớn lối! Ngụy Trưng vừa giận vừa tức, nhưng lại biết mình không có biện pháp. Trương tặc và Trình tặc không đánh nhau, thực lực tự nhiên sẽ không bị hao tổn. Trong hai tên cướp không xuất ra bất kỳ một con ngựa nào, mặc dù vẫn để cho quận Võ Dương cai quản huyện Quý Hương, nhưng vẫn đủ để đem vài cái huyện nhỏ khác của quận Võ Dương quấy đến gà chó không yên. Kết quả là triều đình tức giận, xui xẻo vẫn là quan viên địa phương.
Cẩn thận tính toán xong rồi, thay vì hai bên hoàn toàn trở mặt, hai bên đều bị thiệt. Chi bằng giả vờ hồ đồ giống như lúc trước, ở hiền gặp lành. Nghĩ vậy, trong lòng của y một tia cơn tức cuối cùng cũng dập tắt, cười khổ vài tiếng, gật đầu hứa hẹn:
- Ngươi trở về kêu Hoàng Nha Bảo chuẩn bị lễ vật đi. Mỗi một tên tiểu lâu la một trăm lượng, tiền trực tiếp giao cho chỗ Trữ chủ bộ, sau khi đã giao đủ toàn bộ ta sẽ để cho Ngụy Huyện thừa thả người. Về phần có cho hắn tiếp tục mở kho hàng nữa hay không, ta muốn bẩm báo trước với Quận Thủ đại nhân, sau đó mới có thể trả lời hắn. Trước đó, hắn ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì khác người, để tránh bị Ngụy mỗ tự tay bắt được!
- Đúng vậy, đúng vậy, Hoàng Nha Bảo cũng coi như người thông minh, sẽ không tự mình tìm phiền toái cho mình!
Thang Tổ Vọng đem một số khoản thu nhập thêm đã kiếm được, bật cười ha hả, vô cùng vui vẻ cáo lui. Ngụy Trưng mệt mỏi ngồi ở phía sau bàn hít một hồi khí, cố giữ vững tinh thần, tìm Nguyên Bảo Tàng báo cáo tình hình gần nhất ở đầm Cự Lộc.
Quận Thủ đại nhân vừa đang có khách quý, không tiện gặp ở nhị đường. Cho nên Nguyên Bảo Tàng vội vàng đi đến cửa bên cạnh nha môn, nghe Ngụy Trưng nói vài câu, gật gật đầu, mất hứng ra lệnh:
- Cũng tốt, ngươi thuận tiện thông tri Ngụy Huyện thừa, gọi hắn không cần qua sông đi mạo hiểm rồi. Về phần mấy tên thuộc hạ của Hoàng Nha Bảo, nếu đã bắt, cũng không thể thả bừa. Nếu không, uy nghiêm của quan phủ để ở đâu? Như vậy đi, tìm một tội danh lũng đoạn thị trường, mỗi người đánh hai mươi gậy, răn đe. Còn cái kho hàng niêm phong kia, để cho họ Hoàng tìm nơi khác đặt chân, tùy ý khai trương!
Đến lúc này, không ngờ Quận Thủ đại nhân không muốn đối phó tình hình xảy ra như thế nào mà chỉ lo bảo hộ mặt mũi của chính mình. Ngụy Trưng trong lòng thất vọng đến cực điểm, cũng không có hứng thú nói tiếp. Trùng hợp Nguyên Bảo Tàng cũng không muốn nói nhiều với hắn, cười đã ra động tác hách dịch. Ngụy Trưng thấy vậy, trở nên nản lòng thoái chí, nhẹ nhàng chắp tay cứ thế mà cáo từ.
Chuyện ở nha môn làm sớm hay muộn cũng chỉ là một việc phải làm, còn không biết phải bận việc vì ai nữa! Suy trước tính sau, càng nghĩ càng buồn bực, Ngụy Trưng dứt khoát đi thẳng về nhà mình. Trong nhà vợ của y là Bùi thị đã theo hắn từ khi còn nghèo hèn cùng nhau chịu đựng gian khổ, tình nghĩa giữa hai người rất sâu đậm. Nhìn thấy chồng vẻ mặt ủ rũ, vội vàng bưng trà rót nước, cười an ủi:
- Lang quân có phải hay không gặp phải chuyện gì không vui rồi à? Ông cần gì phải tức giận chứ, sự việc vẫn còn ở đó, sẽ không rời khỏi mình đâu. Chi bằng xin bớt giận, từ từ cân nhắc một chút, nói không chừng tìm được biện pháp giải quyết!
- Phu nhân không hiểu!
Ngụy Trưng lắc đầu cười khổ:
- Việc cần quản thì không thể quản. Việc không thể quản thì không thể thu xếp. Càng bận việc càng loạn, càng loạn càng bận việc. Ôi, bận rộn nửa ngày, nhưng kết quả lại không biết có lợi cho ai!
- Ta đương nhiên không hiểu!
Bùi thị lườm hắn một cái, vừa giúp hắn cởi giày, vừa cười than thở:
- Nếu không biết có lợi cho ai, thì chầm chậm làm chứ sao. Dù sao làm xong cũng không công lao, làm xấu lại gây phiền phức cho mình!
Lời này thật ra lại đúng. Xem thái độ của Nguyên Bảo Tàng hôm nay, quả nhiên là nổi lên lòng nghi ngờ với mình. Mà mình cần gì phải mặt dày đi bợ đỡ chứ? Cứ tùy vào ông ấy đi. Dù sao thì cái thuyền hỏng kia mình đã lên rồi, không thể bắt nó dừng lại, cũng không thể cầm lái bắt Nguyên Bảo Tàng quay đầu lại.
Bỏ mặc không nghĩ tới nữa, trong lòng Ngụy Trưng ngược lại dễ chịu chút. Triều Đại Tùy đã cùng đường bí lối, mình thấp cổ bé miệng, có dốc hết sức cũng không thể xoay chuyển tình thế. Nguyên Bảo Tàng không chịu làm tốt Quận Thủ, lại muốn đi làm lưu tặc, mình đã ngăn không được, cho nên cũng đừng cản ngăn. Tránh cho người ta nghi ngờ ý tốt của mình, đổi lại cho mình một đao. Về phần Trình Danh Chấn, hắn đã có bản lĩnh cùng Trương Kim Xưng bình an chung sống, mình cũng đừng chia rẽ hắn nữa. Dù sao Trương Kim Xưng đã bùng nổ quá một lần, ngày sau mặc dù mình có lại châm ngòi, hắn cũng sẽ không bạo phát dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Ngụy Trưng rửa chân thay quần áo, ngã xuống giường ngủ thật say. Ngủ đang lúc mơ mơ màng màng, lại phát hiện đã trở thành thổ phỉ, mang theo lâu la giống như hung thần ác sát, giết người phóng hỏa. Huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm ý đồ bọ ngựa đấu xe, bị mình bổ cho một đao. Quang sơ chủ bộ Trữ Vạn Quân của cải quá dầy, Nguyên Bảo Tàng đỏ mắt, cũng ra lệnh cho người vây giết đến cửa rồi. Một đám đồng liêu ngã vào dưới đao, quan lại như mình càng làm càng lớn, càng làm càng lớn, có thể trực tiếp xuất nhập tụ nghĩa sảnh, cùng với Trình Danh Chấn xưng huynh gọi đệ.
Không ngờ Trình Danh Chấn kia lại lòng dạ hẹp hòi, rốt cuộc vẫn không quên được mình đã gài bẫy hắn, lừa Trương Kim Xưng cùng hắn sống mái với nhau. Thình lình tìm một cơ hội, liền xách đao nhằm phía chính mình.
- Ngươi cũng sẽ có hôm nay!
Giáo dài đâm đến ngực, Ngụy Trưng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Lão tử là cướp, còn ngươi thì là cái gì?
Trương Kim Xưng một đao xé bung ngực của mình, móc ra trái tim, vừa nhai, vừa cười lạnh.
Trái tim rõ ràng đã bị Trương Kim Xưng ăn, Ngụy Trưng lại phát hiện mình vẫn còn sống như cũ. Ngực lủng một, trước sau đều có thể nhìn rõ ràng. Bọn lâu la xung quanh chỉ trỏ, giống như ngắm cảnh cười chế nhạo:
- Nhìn cái tên không có tim, nhìn cái tên không có tim...
- Ngươi mới không có tim không có phổi!
Ngụy Trưng tức giận mắng, chân bị vấp một cái thi thể, ngã nhào. Đập mặt vào đất, nặng nề rơi vào hắc ám khôn cùng, càng rơi càng sâu, càng xuống càng nhanh, rơi khỏi mười tám tầng địa ngục, tiếp tục rơi mãi, vô cùng vô tận...
- A…
Y kêu thảm một tiếng, xoay người ngồi dậy. Đột nhiên phát hiện, đầu giường đèn vẫn sáng, thê tử còn chưa ngủ, đang ở dưới khâu khâu vá vá.
- Lang quân làm sao vậy!
Bị Ngụy Trưng kêu thảm thiết làm cho hoảng sợ, Bùi thị vội vàng buông kim chỉ, tiến tới nâng dậy.
- Không có việc gì, không có việc gì. Ta nằm mộng!
- Cạch, cạch, trời hanh vật khô, cẩn thận vật dễ cháy!
Bên ngoài tiếng điểm canh vừa lúc vang lên, trời mới canh hai, vẫn còn sớm mới đến sánh. Bên ngoài đêm đen như mực, gió thu từng trận, xuyên qua cửa sổ, nhiều tiếng vội vàng, nhiều tiếng thúc giục nhân lão.