- Ai đã kết thù lớn với Ngụy Huyện thừa vậy, làm cho ngươi liều lĩnh cũng phải trừ cho được hắn?
Vừa dứt lời, một âm thanh có vẻ già nua vang lên bên cạnh hai người. Ngụy Đức Thâm và Ngụy Trưng đều ngẩn người, nhìn nhau, cười thi lễ:
- Thuộc hạ bái kiến Quận Thủ đại nhân!
- Đông Ông, sao ngài lại có thời gian đến thao trường này vậy?
- Các ngươi lúc này khua chiêng gõ trống, lão phu có thể ngồi yên ở trong nha môn được sao?
Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng lấy thân phận là thượng cấp vội trả lễ, mỉm cười hỏi lại.
Nghe thấy lời ấy, trên mặt của hai vị Ngụy đại nhân đều có chút xấu hổ. Mới vừa rồi bất kể là nổi trống điểm binh tụ tập quân binh hay là gõ kẻng giải tán nhóm người, hai người ai cũng không cùng thương lượng với Nguyên Bảo Tàng. Tuy rằng Quận Thủ đại nhân xưa nay lòng dạ bao dung, không làm khó thuộc hạ. Nhưng việc này nghĩ kỹ lại, hai người Ngụy Trưng và Ngụy Đức Thâm cũng có phần không xem thượng cấp vào đâu rồi.
- Việc này, thật ra là thuộc hạ đường đột. Nghe nói đầm Cự Lộc có nội loạn, liền lập tức hận không thể ngay lập tức đánh qua Chương Thủy!
Ngụy Đức Thâm lại lạy dài sát đất lần nữa, giành tạ lỗi trước với Nguyên Bảo Tàng.
- Thuộc hạ một mặt vừa điểm binh, một mặt vừa sai người trình báo với Quận Thủ đại nhân. Ai ngờ đâu người huynh đệ đây cho là chưa đúng lúc, rốt cuộc vẫn là kinh động đến ngài!
- Sự việc gấp gáp, tôi sợ các huynh đệ nóng lòng đi đánh, cho nên liền vội vã chạy tới. Chỗ thất lễ, kính xin Đông Ông thứ tội!
Ngụy Trưng nói chuyện không giống với Ngụy Đức Thâm quá khách sáo, chỉ giải thích nguyên nhân mình chạy tới thao trường.
- À!
Nguyên Bảo Tàng cười xua tay, vẻ mặt khoan dung:
- Hai người các ngươi nói đi đâu vậy! Điều khiển binh mã là chức trách của Đức Thâm. Nhắc nhở đồng liêu, cũng là nghĩa vụ của Huyền Thành, tuy rằng lão phu đứng đầu một quận, nhưng cũng không phải chuyện nào cũng xen vào.
Ngụy Đức Thâm thấy Nguyên Bảo Tàng không có ý định trách cứ, vội vàng cung kính:
- Đại nhân nói rất đúng. Nhưng công vụ quan trọng hơn, trước tiên chúng tôi nên mời đại nhân ra mặt mới đúng. Vừa rồi là thuộc hạ lỗ mãng, mong đại nhân rộng lượng bỏ qua lần này!
Vừa nói, y lại cung kính vái Nguyên Bảo Tàng một vái, tỏ ý ăn năn. Nguyên Bảo Tàng vốn không phải là người chuyên quyền, nhìn thấy Ngụy Đức Thâm biết tiến thoái, cũng không có ý định tiếp tục giằng co đề tài ấy nữa. Cười tiến lên nửa bước, vỗ vỗ cánh tay Ngụy Đức Thâm:
- Đức Thâm khách sáo rồi. Lão phu cũng chỉ là lo lắng bọn ngươi nóng lòng khiêu chiến, chuẩn bị không chu đáo mới sang đây xem xem. Cũng không có ý trách cứ ngươi. Các huynh đệ đâu rồi, vì sao vừa mới tụ họp ngươi lại cho bọn họ giải tán?
- May mà có Huyền Thành nhắc nhở!
Ngụy Đức Thâm cười áy náy, sau đó khẽ đem những lời phân tích vừa rồi của Ngụy Trưng thuật lại lần nữa.
- Nếu không có Huyền Thành tới kịp lúc, thuộc hạ gần như đã gây thành sai lầm lớn!
- Ừ!
Nguyên Bảo Tàng tay vuốt chòm râu, nhẹ giọng than nhẹ:
- Huyền Thành phân tích rất đúng, hai hổ ra sức tranh chấp, chúng ta không cần phải quá sớm đến gần trận náo nhiệt kia. Nhưng nếu binh mã đã tập kết rồi, phải tránh rút dây động rừng. Đầm Cự Lộc không coi chúng ta vào đâu, những thám tử kia...
Về điểm này, thật ra Ngụy Đức Thâm lại xử lý hết sức cẩn thận:
- Trước khi tập kết, thuộc hạ đã sai người lệnh cho bọn họ ngụy trang vây quanh cửa tiệm kia. Người bên trong nếu có chút hành động thiếu suy nghĩ, một mực giết chết!
- Ừ!
Nguyên Bảo Tàng hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục dặn dò:
- Nếu vẫn chưa động thủ, thì đừng lập tức tróc nã bọn chúng về quy án. Trước hết hãy giam lỏng đi, đợi khi đại quân ra quân rồi sẽ lấy đầu của bọn chúng tế cờ!
- Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!
Ngụy Đức Thâm hồ hởi trả lời.
- Còn nữa, cái tên họ Bảo là người rất thông minh, hãy cố sức bắt sống hắn cho lão phu. Nói không chừng, phía lão phu, còn có chuyện muốn hắn làm!
Ngụy Đức Thâm có phần do dự, khẽ trả lời:
- Thuộc hạ sẽ làm hết sức!
Gã không hiểu Quận Thủ đại nhân vì nguyên nhân gì mà có hứng thú với tên thám tử Hoàng Nha Bảo, nhưng bắt sống người này đối với gã mà nói hẳn là không quá khó khăn. Hơn nữa vị thượng cấp Nguyên Bảo Tàng xưa nay rất bao dung với gã, để báo đáp lại, ông ấy yêu cầu điều này gã cần phải hết sức để hoàn thành.
Nhìn thấy Ngụy Đức Thâm cung kính với mình như thế, Nguyên Bảo Tàng rất hài lòng. Cười cười, nói tiếp:
- Về chuyện lương thực và các đồ dùng cần thiết ở trong quân, Đức Thâm không cần phải lo lắng. Ta đã dặn Vạn Quân, bảo hắn mở rộng cung ứng, tuyệt đối sẽ không để các huynh đệ bụng đói mà quyết chiến cùng bọn cướp. Nhưng Đức Thâm này, có câu này lão già ta muốn nói với ngươi một chút...
- Xin đại nhân cứ việc dạy bảo, thuộc hạ tuyệt đối chấp hành!
Nghe Nguyên Bảo Tàng nói vòng vo, Ngụy Đức Thâm đứng thẳng mình, nghiêm nghị trả lời.
Nguyên Bảo Tàng cười khổ một cái, thở dài, sau đó khẽ nói với hai người:
- Quận Võ Dương của chúng ta gần một năm mới miễn cưỡng chiêu mộ được mười ngàn quân binh. Nếu như là nắm chắc quét sạch được bọn trộm cướp, Đức Thâm cứ việc làm. Huyền Thành làm việc cẩn thận, lão phu cho hắn đi theo ngươi, giúp ngươi bày mưu tính kế. Nếu như không nắm chắc, nhị vị nhớ lấy, nhất định không cần phải trộm gà không được lại còn phải mất nắm thóc. Vạn nhất sự tình không tốt, bọn cướp đánh ngược lại quận Võ Dương chúng ta a! Lại không thể chiêu mộ được một quận binh thứ hai rồi.
Mặt Ngụy Đức Thâm hơi co rút một chút, cổ và mặt lập tức đều đỏ. Lời này của Nguyên Bảo Tàng rõ ràng là có chút không tín nhiệm năng lực chỉ huy của hắn và Ngụy Trưng, nhưng vết xe đổ còn đó, năm trước hai người vừa mới bị Vương Nhị Mao dùng năm trăm lâu la giết sạch toàn quân, không thể trách vì sao người khác lo lắng. Đành phải cười gượng, trịnh trọng nói:
- Đại nhân cứ việc yên tâm. Không nắm chắc mười phần, hạ quan không hành động thiếu suy nghĩ. Nếu lại bị người giết không còn đội ngũ, đến lúc đó không phiền đại nhân nhọc công lo lắng, tự bản thân Ngụy mỗ cũng không còn mặt mũi gặp lại phụ lão ở quê nhà nữa!
- Hai người chúng tôi lần này chắc chắn sẽ cùng với các huynh đệ cùng nhau tiến thoái, quyết không làm nhục việc quân!
- Hai người các ngươi đó, hiểu lầm ý của lão phu rồi. Lão phu không phải sợ các ngươi không cố gắng, mà là vì suy tính cho dân chúng quận Võ Dương, nghĩ đến tình huống xấu nhất. Lúc này các nơi ở Hà Bắc khói lửa nổi lên bốn phía, tây có Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn, đông có Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức. Vương Bác, Cách Khiêm Chi không chịu ở Hà Nam mà cũng chạy đến Hà Bắc. Trong tay của chúng ta chỉ có một ít thực lực này, dù như thế nào cũng phải tự bảo vệ mình trước tiên mới đúng. Sau khi đem một phần ba ở lại bảo vệ, rồi mới đi tiêu diệt giặc cỏ, vì nước lập công!
Ngụy Trưng và Ngụy Đức Thâm lại nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu:
- Lão đại nhân dạy bảo rất đúng. Chúng ta nếu đã là quan của quận Võ Dương, đương nhiên phải nghĩ đến quận Võ Dương trước hết.