“Nô tài thỉnh an điện hạ”. Bên tai có tiếng người, nụ cười ngây ngô lấp tức thu lại không còn giấu vết. Hắn không đổi sắc cuộn lại bức họa trong tay cất về chỗ cũ, xong xuôi mới quay lại.
“Tiểu Thịnh Tử? Không phải ngươi vừa ra cung sao?”. “Dạ, nhưng mà gặp được chuyện khẩn cấp nên vội chạy về báo cáo với điện hạ ạ”. “Có chuyện?”. “Nô tài bên ngoài cung gặp được vị tiểu thư mà người đang tìm ạ”. “Ngươi gặp được? Ở đâu?”. “Dạ, ở Đạm Hương lâu, trà lâu nổi danh kinh thành gần đây. Nô tài đã đi theo sau vị đó, thấy được tiểu thư đi vào Triệu phủ ạ”. “Triệu phủ nào?”. “Phủ đệ tiên hoàng ban cho Triệu Trị, Triệu đại nhân ạ”. “Rất tốt, ta sẽ cho người đi thăm dò, ngươi lui xuống nhận thưởng đi”. “Nô tài tạ ơn điện hạ”. “Người đâu, gọi Kiếm Nam tới gặp ta”.
Đúng giờ Thìn, Thế tử Thuần Vương phủ Mặc Kì Lam cùng muội muội tới đón Khải Ca cùng đi. Nàng ngồi lên xe ngựa Triệu phủ, ngoài xa phu còn có 2 nha hoàn Noãn Nhi và Hương Nhi theo hầu. Xe ngựa đi về phía thành nam, chạy nửa canh giờ mới tới nơi. Vậy nàng mới biết kinh thành rộng tới mức nào. Xe ngựa để lại bên ngoài cổng hoa viên, các nàng xuống xe, đi kiệu nhỏ vào. Mặc Kì Lam cũng chia tay bọn họ, vào cổng rồi rẽ sang hướng đông đi tụ hội của hắn.
Lúc nàng và quận chúa xuống kiệu, thấy hoa viên đã có khá đông người tụ tập, nàng mắt tinh chỉ liếc qua đã thấy Linh Lung và Khả Nhu đang đứng cùng nhau. Quận chúa muốn tới thăm hỏi vài thân thích trong hoàng tộc, nàng rất vui vẻ cáo lui đến bên người Linh Lung bọn họ.
“Các tỷ đến lâu chưa?”. “Chúng ta tới trước ngươi một chút, hôm nay hoa yến rất đông, cũng không nghĩ chúng ta cũng được mời tới”. Khả Nhu cười mỉm khẽ nói. Linh Lung ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa. “Còn không phải sao. Mọi năm nghe nói chỉ có nữ nhi nhà quan lại tam phẩm trở lên, hoàng là hoàng tộc, lại còn phải có chút danh tiếng bên ngoài mới có thể nhận được thiệp mời. Năm nay là làm sao, tiện nghi chúng ta. Ta còn là lần đầu tiên được bước chân vào hoa viên lớn nhất kinh thành này đấy”. “Ngày thường không được vào sao?”. Hai người đều biết Khải Ca mới tới kinh thành, rất nhiều thường thức đều không rõ ràng, cũng kiên nhẫn giải thích cho nàng. “Tất nhiên là không, hoa viên tư nhân này tên Thính Vũ, nghe nói chủ nhân của nó rất thần bí, chỉ mở cửa cho các quan to quý nhân hoàng tộc, chúng ta đương nhiên không vào được. Tuy nhiên lần này trưởng công chúa mở Bách Hoa yến, chúng ta hưởng dính chút phúc khí của công chúa rồi”.
“Vậy Bách Hoa yến này tổ chức ra làm gì, chắc không phải chỉ là tụ hội ngâm thơ vẽ tranh các thứ đó thôi chứ?”. “Tất nhiên không đơn giản như vậy, trưởng công chúa sẽ tổ chức vài cuộc thi, qua đó bình chọn ra đệ nhất tài nữ kinh thành của năm nay. Các vị tiểu thư đến tuổi cập kê đều cố gắng tranh cái danh đệ nhất này, qua đó cũng có thể được cả kinh thành biết tới, tìm nhà chồng cũng khá hơn không biết chừng”.
Hóa ra còn là thi nữ sinh thanh lịch trá hình à. Bọn họ mấy người đều là tiểu nữ nhân, chắc là chỉ cần vây quanh giúp vui thôi phải không. Bọn họ đứng nói chuyện một lúc liền gắp thêm vài người quen biết, liền tu lại nói chuyện, chọn một đình hóng gió gần hồ sen, nô tì phục vụ gần đó rất có mắt nhìn đưa tới trà ngon và điểm tâm, công chúa còn chưa tới, Bách Hoa yến còn chưa bắt đầu, các vị quý nữ ai có vòng tròn của mình thì tụ hội lại, ai không có thì bắt đầu làm quen, cũng có người đứng một mình rụt rè nhìn xung quanh.
“Sau mấy ngày nữa chúng ta chọn một ngày hoàng đạo, chính thức thành lập Chiêu Dương xã, chúng ta tổ chức một buội tiệc nhỏ, được không?”. “Được, tới lúc đó mời bằng hữu tới tham dự cho đông vui một chút, đặt tiệc để tửu lâu đưa tới là được”. “Các ngươi biết tin gì không, tuyển tú năm sau đã báo hoãn rồi, tin tức từ trong cung truyền ra, không biết là đã có chuyện gì xảy ra đây”. “Cũng không liên quan tới chúng ta, nghe nói Bảo Trân Các vừa mới ra mẫu trang sức mới, hôm nào chúng ta cùng nhau đi dạo một chút, có được không?”. “Sắp tới đại thọ lão Thái quân phủ Thái Úy, các ngươi phủ nhà ai nhận được thiếp mời?”. “Nghe nói hoàng hậu nương nương đã bắt đầu tuyển phò mã cho trưởng công chúa, không biết là nhìn chúng công tử nhà ai đây”. “Cái đó không liên quan tới phủ chúng ta, huynh trưởng nhà ta đã thú thê, tiểu đệ năm nay mới 5 tuổi”. ... ...... ...... ...... .... Tán gẫu một lúc lâu thì có cung nữ đi tới báo cho họ trưởng công chúa sắp tới, yêu cầu họ nhập tiệc. Hôm nay người tham dự rất đông, vậy mà các cung nữ này có thể ghi nhớ hết chỗ ngồi để chỉ dẫn cho họ, nàng thật sự là khâm phục. Ví trí ngồi của nàng nằm ở khoảng giữa, hơi dịch về phía trên, có lẽ là dựa vào địa vị trong triều của phụ thân để sắp xếp. Ngữ Vân ngồi phía trên cách nàng 3 bàn, bọn Linh Lung cũng Khả Nhu tỷ lại ở dưới nàng vài bàn, sát bên cạnh không có người nào quen thuộc cả. Gần về thượng tọa địa vị càng cao, chủ yếu là người hoàng thất cùng các quý nữ quan viên nhất phẩm.
“Tiểu thư, chỗ đứng của lão gia ở trên triều như thế nào thì bàn tiệc ở đây cũng sắp xếp theo vị trí như thế, thường là vậy”. Có lẽ thấy nàng hơi hoang mang, Hương Nhi nhanh nhẹn nói thầm bên tai nàng. Nàng gật đầu đã hiểu, ra là có quy củ như vậy. Vào chỗ ngồi không bao lâu thì một giọng the thé cất cao xướng lên.
“Trưởng công chúa giá lâm”. Nàng từng xem phim cổ trang rất nhiều, nghe qua rất nhiều giọng thái giám cao vút chói tai, nhưng bỗng nghe thấy vẫn bị giật bắn mình. Cũng may lúc này không ai chú ý tới, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía bóng người màu đỏ rực rỡ ánh kim tuyến, trên đầu cài trâm phượng vàng ròng lấp lánh, bộ diêu đung đưa theo từng bước chân,áo khoác kim sa thêu mẫu đơn kéo dài trên nền đá.
Khải Ca quy củ quỳ xuống hành đại lễ, mắt rũ xuống không dám liếc lên nhìn. Sau khi nghe rõ công chúa cho bình thân, nàng mới theo đám đông đứng dậy, trở về chỗ ngồi. Phải nói là sau khi tới kinh thành, nàng ghét nhất việc lễ nghi quỳ lạy, nhất là khi đối mặt với hoàng tộc. Nhưng nàng phải làm quen, đây là cổ đại, ở đây hoàng quyền bao trùm tất cả, nàng phải hòa mình vào xã hội này, cuộc sống của nàng định trước không thể yên bình.