Văn Sát rất hưởng thụ cuộc sống như thế này với Mạc Ly. Ngày trôi, không bạo ngược, không xung đột, không cừu hận. Mạc Ly như nai con ngoan ngoãn, mỗi ngày đều vâng lời nằm trong sơn động, an tĩnh chờ hắn trở về.
Ở chuyện phòng the, Văn Sát dù chưa tận hứng, nhưng cũng thu liễm lại rất nhiều. Vì Mạc Ly, hắn vô thức dần thay đổi. Nhưng vẫn còn xa lắm.
Tuy mỗi ngày Mạc Ly đều ở bên cạnh, Văn Sát vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Dẫu sao Mạc Ly cũng là kẻ có chân, chỉ cần là người, đều có thểchạy đi.
Văn Sát ngoài bản thân thì không tín nhiệm bất kì ai, mà hắn lại không nỡ cứ như vậy trói buộc y. Thế là mâu thuẫn nối mâu thuẫn, rồi đành duy trì như bây giờ. Hai người ở cùng nhau một thời gian, Mạc Ly đôi khi cũng có lúc thất thần. Văn Sát thần sắc không đổi, ôm mạnh lấy Mạc Ly.
Thắt lưng Mạc Ly đau, đã nằm trên giường gần ba ngày trời, không biết bản thân rốt cuộc đã chọc điên gì ma đầu. Ghé vào bờ ngực trần của Văn Sát, Mạc Ly mở miệng hỏi:
“Gần đây ngươi sao vậy?”
Văn Sát ôm lấy thắt lưng y, nói: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Ta?”Vẻ mặt Mạc Ly đúng là không hiểu gì cả.
“Ngươi gần đây hay thất thần.”
“À…”Mạc Ly ngây người, vậy thì có gì đáng lo chứ?
“Ngươi đang nghĩ đến ai? Hàn Tử Tự?”Trong mắt Văn Sát nổi lên sát ý dày đặc, nắm cánh tay Mạc Ly chặt đến phát đau.
Mạc Ly phản ứng theo bản năng, cãi lại: “Ta sẽ không nhớ đến hắn.”
Nghe được một đáp án vừa lòng, thân thể căng cứng của Văn Sát lúc này mới thả lỏng. Bất quá, vô luận Mạc Ly có nhớ hay không nhớ, cũng sẽ có một ngày hắn với Hàn Tử Tự phải một mất một còn.
“Ta chỉ là…”
Thấy Mạc Ly muốn nói lại thôi, Văn Sát bèn giục: “Nói.”
Mạc Ly đã ở cùng với Văn Sát một thời gian khá dài, sớm rõ tính tình hắn. Chôn mặt vào ngực Văn Sát, cọ cọ một lát, Mạc Ly mới lên tiếng: “Ta nói ngươi đừng mất hứng.”
Văn Sát làm vẻ mặt “Ngươi có phiền hay không.”
“Ta muốn gặp bọn Dược Lang…”
Văn Sát hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn không ra tâm tình thế nào.
“Ngày mai, ngươi có thể đi gặp bọn họ.”
“A…”
Mạc Ly kinh hỉ ngẩng đầu lên, không nghĩ nguyện vọng của mình có thể được đáp ứng. Y ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, tuy không nói gì, nhưng mi gian thoáng hiện sự vui vẻ, không thể che giấu được.
Hôm sau, Mạc Ly cuối cùng như nguyện, lần thứ hai tới gặp Dược Lang và Trình Cửu Nhụ.
Lần này gặp Dược Lang, Mạc Ly cảm thấy tâm trạng của cậu đã bình thản hơn rất nhiều, tuy rằng tình trạng của Trình Cửu Nhụ vẫn chưa ổn định. Nhưng có thể là bởi *** thần của Dược Lang dựa vào y, ngày tháng trong Vô Xá cốc cũng không khó khăn như trước. Mặc dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, với Mạc Ly mà nói, thế đã là như ngày hạn gặp mưa.
Trở về từ chỗ Dược Lang, thần sắc Mạc Ly nhẹ nhàng thoải mái hơn rồi.
Vào tẩm cung, Mạc Ly đột nhiên phát hiện Văn Sát vốn đang phải xử lý công việc lại đứng ở trong phòng. Thấy Mạc Ly về, Văn Sát vỗ vỗ đùi mình. Mạc Ly bất đắc dĩ, đành phải qua đó ngồi, cánh tay tự nhiên vòng qua bờ vai Văn Sát.
Ánh mắt Văn Sát yên lặng nhìn y, khiến Mạc Ly khó tránh phải thở dài.Người này đang đòi phần thưởng từ ta sao?
Văn Sát tuy ngoài miệng không nói, nhưng thật muốn phát ngôn “Ta cho ngươi đi gặp bằng hữu của ngươi rồi, ngươi phải báo đáp ta”.
Mạc Ly chịu thua, đành phải ghé lại, nhẹ nhàng hôn lên môi Văn Sát.
Đôi mắt lười nhác như hùng sư của Văn Sát híp lại hưởng thụ. Đáng tiếc, cái hôn như chuồn chuồn lướt có khác nào giội nước vào ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng hắn?
“Người đâu, đem áo choàng ngân hồ đến đây.”
Chúng thị tỳ tuân mệnh, tay mang chiếc áo lông trắng mềm mại như tuyết vào, hầu Mạc Ly mặc. Y được chiếc áo lông bao lấy, lộ ra mỗi mái đầu nhỏ đen nhánh.Đôi mắt đen ôn nhuận bất an mà chớp, ngơ ngác nhìn Văn Sát.
Trong nháy mắt, Văn Sát bỗng nhiên muốn dẹp quách toàn bộ kế hoạch màhung hăng đè cái người yêu thương này xuống, kịch liệt một trận.
Cơ mà may mắn, hắn còn nén nhịn được.
Đợi Mạc Ly y trang chỉnh tề, Văn Sát đi đến gần y, đưa khửu tay ra.Nhất thời, Mạc Ly không biết phải làm gì, chẳng hiểu Văn Sát đang có ý chi.
Hắn bước rất dài lại nhanh, y có chút theo không kịp. Lúc y suýt nữa thì ngã khi đi qua bậc cửa, cước bộ của Văn Sát mới chậm đi nhiều.
Bên ngoài, một chiếc xe ngựa tráng lệ đã chờ từ lâu. Mạc Ly thầm kinh ngạc, “Chúng ta đi…” Y dè dặt hỏi.
“Ánh Nguyệt hồ.”Văn Sát không giống bình thường, không kỵ mã mà ngồi vào trong xe với Mạc Ly.
“Là… Xuất cốc?”
Văn Sát nhìn y một cái, Mạc Ly lập tức có chút chột dạ, cúi đầu.
“Không phải, Ánh Nguyệt hộ ở ngay trong cốc.”
“À…”Không biết vì sao, nghe thế, Mạc Ly chợt thấy nhẹ nhõm.
Mấy hôm nay, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, tuyết đọng đã sớm tan.Tuyết tan thành nước, tưới nhuần ruộng nương. Thời điểm này, chỉ mới mấy ngày thôi, Vô Xá cốc đã xanh biếc một màu.Tuy vẫn chưa có hoa có bướm, nhưng so với Mạc Ly được bọc một thân ngân trang nhàm chán, cơ hội đi chơi đúng là hiếm.
Xe ngựa đi hồi lâu thì bắt đầu dừng lại, khiến Mạc Ly không khỏi thán phục, không biết Vô Xá cốc lớn tới cỡ nào. Mạc Ly nhoài người ra khỏi xe, thích thú quan sát cảnh sắc từ từ biến ảo xung quanh. Xe ngựacuối cùng cũng ngừng hẳn, Văn Sát ôm Mạc Ly xuống xe.
“Nơi cần đến ở phía trước rồi.”
Mạc Ly giãy vài cái trong tay Văn Sát: “Thật mất mặt, để ta tự đi.”
Văn Sát dùng ánh mắt khinh thường nhìn y: “Ngươi tự đi? Đến tối cũng không đến nơi.”
Mạc Ly chán nản, muốn nói gì đó thì phát hiện mình đang vọt lên, chính xác mà nói, y bị Văn Sát ôm bay vọt lên.
“A…!”
Lúc đầu thì Mạc Ly có phần sợ hãi, nhưng sau đó lại thấy thật kỳ lạ. Hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Văn Sátmà mắt đã bắt đầu nhìn khắp nơi. Khinh công hồi lâu, Văn Sát cuối cùng cũng để Mạc Ly xuống.
Mạc Ly ngưng mắt nhìn.
Trời, nơi này đúng là nhân gian tiên cảnh!
Trước kia, Dược cốc của Dược Lang cũng được coi là một nơi như thế, nhưng trong Dược cốc đều là độc hoa độc thảo, đẹp thì đẹp, nhưng đáng sợ, không lúc nào lơi lỏng cảnh giác được.
Khác với Ánh Nguyệt hồ.
Ánh Nguyệt hồ nằm giữa hai ngọn núi, do nước tan từ tuyết trên đỉnh núi tạo thành nước hồ, vào mùa hè sẽ biến mất. Hiện tại, chính là thời điểm tuyệt vời nhất để ngắm cảnh hồ Ánh Nguyệt.
Mạc Ly phải tán thán, rằng sự mỹ lệ quả thực ngắn ngủi.
Nhiệt độ ở Ánh Nguyệt hồ khá đặc biệt, rõ ràng cao hơn so với ở Vô Xá cốc. Cho nên bốn phía tại Ánh Nguyệt hồ chim oanh bay lượn, cỏ xanh dặm trường, hoa đỏ liễu xanh cũng không có gì là lạ. Tiếng chim hót vui tai không dứt, trong không khí tản ra hương hoa hương cỏ thật thoải mái.
“Đây…”Nhất thời, Mạc Ly cũng không biết phải nói gì.
Tuy Văn Sát biểu cảm vẫn như gỗ, nhưng nét mặt lại nhu hòa đi rất nhiều.Hắn ôm Mạc Ly đến chiếc thuyền hoa đã chuẩn bị từ trước bên hồ, thu neo, cứ để thuyền như vậy trôi theo gió.
Hồ Ánh Nguyệt thật lớn, mà chỉ có hai người. Tựa như họ muốn đoạn tuyệt với nhân thế, tất thẩy mọi phiền toái lo âu đều tạm bị dẹp bỏ.
Có chiếc áo choàng lông hồ trên vai, Mạc Ly cũng không sợ lạnh, ngồi trước đầu thuyền hoa, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua. Thật thư thái, Mạc Ly chỉ đơn giản nhắm mắt lại, để cơ thể tiếp nhận sự tuyệt vời của tự nhiên.
Văn Sát ở bên lẳng lặng ngắm nhìn y.Mãi đến khi hắn trông thấy, một trận gió khiến mái tóc Mạc Ly tung bay.Những sợi tóc sau lưng y phất cao, phấp phới, thình lình tản mạn dần. Tóc mai lơ thơ, lướt qua gương mặt ấy. Khoảnh khắc, Mạc Ly tựa sẽ dung nhập vào nơi non xanh nước biếc này. Thân ảnh y nổi bật giữa sóng nước, cảm giác như ẩn như hiện.
Mạc Ly muốn tiêu thất?Y sẽ bị sơn thần hồ yêu cướp đi?Văn Sát đột nhiên có cảm giác sợ hãi kỳ quặc vậy.
Đúng, sợ hãi.
Hắn vươn cánh tay dài, phá vỡ sự tĩnh mịch của Mạc Ly, hiếm thấy lúc nào tâm hồn yên tĩnh như thế.
Ôm người ta vào ***g ngực, Văn Sát kéo chiếc áo choàng của Mạc Ly xuống một chút, hung hăng hôn lấy đôi môi nhạt màu kia.Mãnh liệt mà vân vê làn môi mềm.Hắn muốn khắc cả con ngươi này vào xương cốt mình.Có lẽ chỉ như vậy mới khiến y mãi mãi ở trong tim hắn, không rời đi.
Mạc Ly bị Văn Sát nháo loạn như vậy, chưa phản ứng kịp.Khi nụ hôn vừa kết thúc, không thể làm gì hơn ngoài thở hồng hộc mà tựa vào trước ngực Văn Sát, “Ngươi, càn quấy cái gì chứ…”
Văn Sát không trả lời, vẫn tiếp tục động tác.
Mạc Ly có phần buồn bực, không phải vừa rồi tâm trạng của Văn Sát rất tốt sao? Có điều lúc này, y ngay cả thời gian để buồn bực cũng không có.
“Ưm a…”
Bàn tay Văn Sát lần tới y phục y — Đai lưng bị giải khai, hồng anh trước ngực được vuốt ve.
Gần đây, công phu nhào nặn cơ thể này của Văn Sát đột nhiên vượt bậc, lúc nào cũng có thể khiến Mạc Ly trầm luân đến nỗi muốn ngừng cũng không được.
Phỏng chừng,cũng lo lắng bên ngoài hồ Ánh Nguyệt không giống như trong tẩm cung, Văn Sát không lột sạch hếtquần áo Mạc Ly. Áo choàng và áo lông cừu vẫn còn, nhưng ngực lại để trần, tiết khố cũng bị tuột xuống. Văn Sát chỉ tùy ý đùa bỡn, Mạc Ly đã cởi giáp đầu hàng, thân thể co cuộn lại, như con tôm bị đun sôi, thật khả ái.
Văn Sát kéo Mạc Ly lại, để y nằm trong lòng mình. Thứ cứng rắn ở bụng dưới chọc vào thân thể mềm mại của y. Khuôn mặt người này nóng lên, ánh mắt không khỏi bắt đầu mơ màng. Việc đã đến nước này, nhìn phản ứng của Văn Sát, Mạc Ly biết là tránh không thoát, đành phải ngoan ngoãn để Văn Sát làm bậy thôi.
Chỉ là, ác thú của Văn Sát thực không bình thường. Thân dướihắn lộ diện, đầu Mạc Ly bị ấn thấp xuống, “Liếm ướt nó.”
Mạc Ly ngẩng đầu, trợn mắt nhìn.
Văn Sát sốt ruột nói: “Không phải chuẩn bị cho ngươi sao, không muốn thụ thương thì làm đi.”
Mạc Ly lúc này mới hiểu.
Lần xuất hành này vội vàng, ngay cả bản thân Văn Sát cũng không ngờ mình sẽ đột nhiên phát tình, không mang bôi trơn theo. Nếu cứ liều lĩnh mà vào, không khéo Mạc Ly sẽ phải nằm giường cả tháng trời mất.
Nhìn ánh mắt đang ngập sâu trong *** của Văn Sát, Mạc Ly đành phải cúi xuống. Đầu lưỡi vừa mới chạm vào cự vật, Mạc Ly liền thấy nó như nhảy lên trong tay mình. Mạc Ly giật mình, kếu nhỏ một tiếng, vội muốn dời mặt đi.
Nhưng Văn Sát đâu có bằng lòng, Mạc Ly bị hắn đè đầu, cả khuốn mặt đều bị cưỡng ép dán vào cự vật.Mạc Ly vừa sợ vừa tức, lệ trong mắt lại muốn trào ra.
“Chậc.”Văn Sát bật cười một tiếng, đẩy Mạc Ly ngã xuống nhuyễn tháp. Ngón tay đồng thời mò xuống nghịch ngợm ngọc khí *** xảo dưới thân Mạc Ly, một hai hạ công phu, khiến Mạc Ly tiết cả ra tay hắn. Văn Sát dùng bạch trọc đó bôi trơn cho y.
“Ưưm…”Mạc Ly cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu khi hạ thể bị khuếch trương.Bước này rất quan trọng, không như vậy thì Văn Sát không thể vào được.
Hắn rất thành thạo mà vân vê bên trong cơ thểy, khiến khoái cảm mau đến với Mạc Ly, tiếng rên rỉ sung sướng bắt đầu thoát ra: “Ưm… A… Ta, ô…”
Thấy y đã động tình, Văn Sát đặt Mạc Ly lên trên cơ thể mình, “Muốn? Tự tới đi.”
Rút ngón tay ra, thân thể Mạc Ly vì đột ngột trống rỗng mà phát run.
Cơ thể sớm đã được điều giáo thành quen, càng lúc càng trở nên lẳng lơ, không còn sự an ủi của Văn Sát, y liền cảm thấy mình giống như cá thiếu nước.
“Văn Sát, ngươi không thể… A…”
Hồng anh trước ngực lại bị ngậm hôn, Mạc Ly không tự chủ được ôm lấy đầu Văn Sát, mười ngón tay đan vào mái tóc dày kia. Nhưng tất thảy, vẫn còn thiếu nhiều lắm. Dù Mạc Ly có phát ra thanh âm như sắp khóc, Văn Sát vẫn bất vi sở động.
Mạc Ly bị dục vọng không ngừng kêu gào dày vò đến chết đi sống lại, buộc phải cắn răng, ngồi vào nơi ấy của Văn Sát.Dùng đôi tay run rẩy vịn lấy cự vật, cảm thấy nhiệt vật cứng rắn đang được đặt ở nơi nhập khẩu, Mạc Ly dùng sức hơi ngồi xuống. Hít sâu một hơi, ép xuống một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉcó đầu khấc đi vào được.
Cơ thể Mạc Ly căng cứng, thở càng lúc càng gấp.
Trên trán Văn Sát, mồ hôi đã toát ra, thúc giục: “Nhanh lên nào.”
Hai tay Mạc Ly chống xuống bụng Văn Sát, đầu gối mềm nhũn. Lắc lắc đầu, toàn thân run lên, “Ô a… Ta… Ta không thể…” Tay ôm lấy vai Văn Sát.“Văn Sát, ta cầu người, cầu ngươi… Ưm…”Mạc Ly cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Chết tiệt.”Văn Sát thấp giọng rủa một tiếng, thình lình ôm lấy cơ thể Mạc Ly ép xuống, đích thân vọt tới.
“A a—”Đột ngột bị lấp đầy, Mạc Ly thét lên một tiếng chói tai.
Văn Sát luật động trong cơ thể Mạc Ly, mạnh mẽ va chạm.Tiếng hông kết hợp vang khắp thuyền hoa, càng lúc càng kích thích cảm quan người ta.
Hậu huyệt của Mạc Ly cường liệt co rút, sít sao tiếp nhận cự vật của Văn Sát, “Không được… Ô… Ta không thể nữa…”Mạc Ly lệ tràn.
Văn Sát giúp y đổi một tư thể thoải mái hơn, vẫn tiếp tục công phạt, “Không sao? Thân thể của ngươi không nói vậy…”Văn Sát vỗ vỗ mông Mạc Ly, “Nâng thắt lưng lên, chân vòng qua ta.”
Thấy Mạc Ly bất động, tốc độ nơi hạ thân của Văn Sát tăng lên.
“Ưma…”Mạc Ly buộc phải nghe lời, vòng chân ôm lấy thắt lưng Văn Sát.
“Không nghe lời, người chịu khổ là ngươi.” Hơi thở ấm nóng của Văn Sát lướt qua tai Mạc Ly.
Mắt Mạc Ly lại hồng lên, “Ngươi… ưm a… Chỉ giỏi… Ô… Ăn hiếp người…”
Văn Sát không đáp, lần thứ hai hôn lấy người dười thân.