Văn Sát dễ dàng bế bổng Mạc Ly lên.Y bị động tác của Văn Sát kinh động, hai tay nắm chặt lấy y phục hắn, “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”Thanh âm mang đầy vẻ kinh hoàng.
Văn Sát không đểý đến y, vẫn một mạch bước ra ngoài.
Mạc Ly hiểu, yến tiệc chínhlà nơi tốt nhất khoe khoang chiến lợi phẩm — là y, hắn đoạt được từ tay Hàn Tử Tự.Nhưng nếu để thân thểtrần truồng thế này xuất hiện, trước bao nhiều người, không bằng để Văn Sát róc xương.
Cước bộ của Văn Sát ổn định, rất nhanh, cửa “két”mở một tiếng, gió lạnh tạt ngay vào mặt Mạc Ly.Trong gió còn có tuyết, bám lên tóc y, chẳng mấy chốc mà hóa thành giọt nước.
Tuy cảm thấy không thể nào, nhưng Mạc Ly vẫn phải mở miệng:“Ngươi đừng làm vậy…”Thanh âm thoáng run rẩy, ngón tay nắm lấy y phục Văn Sát trở nên trắng bệch.
Đáng tiếc, Văn Sát bất vi sở động.Những thứ Văn Sát thích, Mạc Ly không biết. Nhưng y biết rõ “A Vong” thích cái gì.
Hai tay vòng quanh cổ Văn Sát, Mạc Ly vùi đầu vào vai hắn, “Văn Sát, ngươi đừng như vậy, ta cầu xin ngươi…”
Khuôn mặt của Mạc Ly bị gió lạnh tạt đến tê cứng, áp lên làn da nóng bỏng của Văn Sát, thật khác biệt.
Chợt, cước bộ của Văn Sát ngừng lại.
“Ta cầu xin ngươi, đừng để ta như vậy, ta không muốn để ai khác trông thấy… Ta…”
Có khuôn mặt của Mạc Ly chôn trong ngực, không biết vì sao, Văn Sát muốn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt y.
“Ngẩng đầu lên.”
Mạc Ly ngoan ngoãn đã sớm bị Văn Sát dọa sợ, nghe hắn nói vậy, vội ngước lên.Vẫn là khuôn mặt bình thường mà lại không bình thường…
Giữa gió lạnh, tóc mây tung bay, vài sợi còn vương trên mặt y.Sắc môi hơi bạc đi, có lẽ là bị đông lạnh.Lúc lúc, trên lông mi, mấy hạt tuyết lại đọng lên, hóa thành nước.
Mạc Ly bị Văn Sát dọa sợ, ánh mắt bất giác cụp xuống.Giọt nước trên làn mi cuối cùng cũng rơitừng viên li ti.Cảm thấy cánh tay đang ôm mình có chút siết chặt, Mạc Ly nghe thấy tiếng Văn Sát bên tai: “Nói lại lần nữa.”
Mạc Ly biết đã có hy vọng, liền ngoan ngoãn làm theo: “Ta cầu xin ngươi…”
Đôi mày thanh tú của Văn Sát nhíu lại, “Không phải.”
Mạc Ly sửng sốt, nhìn lại Văn Sát.Đôi con ngươi đã từng lạnh nhạt vô tình, bên trong mơ hồ có khát vọng nào đó.Trong chốc lát, Mạc Ly tựa hồ đã hiểu.
“Văn Sát?”Nghi vấn hỏi thử.Quả nhiên, Văn Sát nhíu chặt mày, “Văn Sát… Văn Sát… Văn Sát…”
Thanh âm nhẹ nhàng của Mạc Ly quanh quẩn bên tai, không biết vì sao lại có tiếng gọi khàn khàn mang đầy tình cảmtới vậy, lơ đãng khiến những huyền căn trong lòng kích động.
Rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc.
Đợi chờ tựa như thiên niên đã qua, hôm nay mới tương phùng.
Vòng tay Mạc Ly quấn chặt lấy hắn, Văn Sát tiện thể hôn lên cổ y, thỏa mãn cảm thụ vài rung động của người này khi làn môi hạ xuống.
Y gầy quá.Văn Sát nghĩ vậy.Cước bộ liền quay về Thanh Vũ các. Hắn vớ lấy một chiếc áo choàng, đó chính là chiếc áo Văn Sát dùng khi ra ngoài.Khoác vào cho cái con người nhỏ bẻ trong ngực, Văn Sát lại ôm lấy y đem đi.
Có đồ che chắn thân thể, Mạc Ly ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.Y rụt cổ vào, muốn giấu mình càng nhiều càng tốt.Tự dối lừa mà nghĩ, tốt rồi, không ai nhìn thấyta.
Được áo choàng to lớn bao bọc, Mạc Ly cũng không biết Văn Sát đem mình đến đâu.Chỉ khi nghe thấy tiếng cánh cửa nặng nề được mở ra, yđã ở giữa một không gian vắng lặng, rồi lại thình lình nghe thấy tiếng hô đinh tai: “Cung nghênh chủ thượng.”
Bị tiếng vang như thế hù dọa, Mạc Ly dù không tận mắt thấy, cũng ước chừng được yến hội này quy mô thế nào.
Cảm thấy Văn Sát ôm mình ngồi vào chỗ rồi, Mạc Ly mới nghe thấy tiếng tất cả ngồi xuống.
Những người đó, không phải là bang chúng Nhất Ngôn đường sao…Nghĩ đến đây, Mạc Ly lại càng chui sâu vào lòng Văn Sát.
Văn Sát dùng một tay vỗ về Mạc Ly, biểu tình không rõ ra sao, nhưng nét mặtcó chút dịu dàng hơn.
Người ngồi phía dưới, từ phân đường đường chủ cho tới tùy thị phổ thông, tuy không dám tỏ vẻ quátrắng trợn, nhưng cũng nhìn Mạc Ly kỳ lạ, ai cũng không kìm được lòng mà liếc đến y.
Mạc Ly rất có thể cũng cảm giác được bản thân đang thành mục tiêu để người ta ngắm nghía, càng không dám động đậy.Đáng tiếc,chiếc áo choàng khi ngồi xuống cũng không bao được hết cả người y, độ dài không đủ, đôi chân mảnh khảnh vẫn bị lộ ra, người minh mẫn vừa nhìn là biết người bên trong đang ở tình trạng thế nào.
Trên đường lặng ngắt như tờ một lát, đợi mọi người đã có phần mệt mỏi, Văn Sát mới tựa lưng lên tấm da bạch hổ, xuất ngôn:“Khai tiệc đi.”
Lập tức, từ ngoài cửa truyền gọi các thị tỳ bưng món ăn và rượu lên, các nhạc nương vũ cơ cũng vào chỗ.
Tiếng đàn sáo lả lướt vang lên, vũ cơ trang điểm, mang đầy phụ kiện hoàn bội trên người, theo tiếng nhạc “đinh đinh đang đang”, nghe thật vui tai.
Người dưới đường cũng không còn câu nệ, miệng lớn miệng nhỏ uống rượu ăn thịt, bầu không khí nghiêm túc đầy áp lực ban nãy lập tức bị quét sạch.
Thấy bộ chúng môn đã buông thả, Văn Sát đưa mắt tới vòng eo vũ cơ.Đều là những khuôn mặt tươi mới, không chỉ vóc dáng nóng bỏng, nhan sắc coi như cũng thừa.
Nếu trước đây, Văn Sát rất có thểgọiai đó lên bồi rượu, lát sau chính là để các nàng thuận lý thành chương thị tẩm. Có điều hôm nay, ngoại trừ người đang ngồi trong ngực đây, Văn Sát tựa hồ mất hết hứng thú với nữ nhân.
Phần mũ choàng của chiếc áo trên người Mạc Ly hình như bị kéo kéo xuống.Cảm nhận thấy động tác của Văn Sát, Mạc Ly như cừu non hoảng sợ, lập tức lấy tay kéo lại, đề phòng nó rơi xuống nhiều quá.
Văn Sát đối với động tác nhỏ này không vui lắm.Áp sát Mạc Ly vào người mình:“Còn kéo nữa, ta xé nátáo.”
Thân thể Mạc Ly chấn động, buộc phải ngượng ngùng buông tay.May mắn, Văn Sát chỉ kéo áo choàng qua bả vai y.Mạc Ly cảm nhận thấy những ánh mắt không mấy thiện chí xung quanh, vội vàng vùi mặt vào ngực Văn Sát.
Y không phải con khỉ trong vườn bách thú, không muốn bị người ta nhìn chằm chằm.Đáng tiếc, Văn Sát lại ác ý thấy thú vị, cái kiểu ngoan ngoãn thế này không đủ thỏa mãn hắn.
“Ngồi lên đây.”
Cảm thấy cánh tay Văn Sát không còn ở trên lưng mình nữa, tựa hồ muốn Mạc Ly tự điều chỉnh tư thế. Y cảm thấy choáng váng, ngơ ngác nhìn Văn Sát.
Còn Văn Sát vẫn duy trì tư thế uể oải tựa lưng vào ghế như vậy, nhưng toát ra khí thế vạn quân, khiến người ta không thể không phục tùng.
Mạc Ly run rẩy, dè dặt lê theo áo choàng để mình không bị lộ thân, lại chậm rãi thích ứng với cơn tê ở chân, mặt đối mặt ngồi lên người Văn Sát.
Thật hổ thẹn…
Khuôn mặt Mạc Ly như phát thiêu, lửa đốt tới tận ngực, khối thúy bạch Ngự Long lệnh càng lúc càng ấm lên.
Bàn tay Văn Sát tiến vào bên trong chiếc áo của y, các đốt xương thô ráp đi tới đi lui dọc cột sống người trong lòng.Tuy cơ thể của Mạc Ly được áo choàng lớn che chở, khuất tầm nhìn của mọi người, nhưng Văn Sát vẫn có thể nhất thanh nhị sở.
Thấy Mạc Ly vì động tác của mình mà nhắm nghiền mắt đầy sợ sệt, Văn Sát lại càng đùa dai, gặm nhấm cẩn cổ của y.Mạc Ly vừa sợ hãi những ánh nhìn của tất cả mọi người, lại vừa phải chống lại sự quấy rối của Văn Sát.
Bầu không khí còn hơn giáp công này khiến cơ thể Mạc Ly càng thêm mẫn cảm.Y bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay Văn Sát, trong mắt ánh lên tia khẩn cầu.
Bàn tay Văn Sát bị bàn tay lạnh lẽo của Mạc Ly ngăn lại, rất bất mãn.Cắn một cái vào bả vai y…
“A…”Mạc Ly đau, bất ngờ không tự chủ mà phát ra tiếng kêu khẽ.Tiếng kêu như rên rỉ như không kia thật nguy hiểm.
Đám bang chúng tuy võ công thua xa Văn Sát, nhưng cũng được coi là những người có nội lực thâm hậu, nhĩ lực không phải thường thường. Ánh mắt mọi người đều đổ về vũ cơ hoặc rượu và thức ăn, trên thực tế thần kinh lại quan tâm đến người trong lòng đường chủ.
Thanh âm chấn động lòng người kia, không cần tưởng tượng cũng biết chuyện gì xảy ra.
Tình sắc bên trong chợt tăng lên, vài vị phân đường chủ lớn mật, đã kéo lấy vũ nương lại chơi đùa, giải tỏa hỏa dục.Những vũ nương cũng là tay lão luyện trong chuyện phong nguyệt, không kiêng kị gì, giữa đám đông cười đùa rộn rã với đám nam nhân, nhất thời oanh thanh yến ngữ một mảng.
Chỉ có đầu óc Mạc Ly lúc này là không dư thừa đểý chuyện người ngoài, bởi vì Văn Sát lại đòi hỏi: “Ta muốn ăn thứ kia.”
Mạc Ly nhìn theo hướng Văn Sát, phát hiện thấy chùm nho trên bàn.Tiết trời rét đậm thế này, trong cốc vẫn có thể trồng được nho tươi, quả là kỳ tích.
Đưa tay ngắt lấy một trái, Mạc Ly định đút vào miệng Văn Sát.
Văn Sát nhướng mày, “Không phải.”
Mạc Ly sửng sốt, lẽ nào không phải nho?
Y quay người định đổi một loại quả khác, lại phát hiện cách đó không xa, một vũ nương đang dùng miệng bón trái nho cho một nam nhân.
Mạc Ly mới hiểu mình sai chỗ nào.
“Ngươi… Ta… Ưm… Như vậy không tốt…”
Thần sắc Văn Sát càng lúc càng đanh lại, Mạc Ly cảm thấy bàn tay hắn đang dùng lực, tựa như muốn xé cái vật đang che chắn cơ thể mình.
Run rẩy dùng răng giữ lấy trái nho, Mạc Ly tiến lại gần, học tập vũ nương kia, dùng đầu lưỡi đẩy trái nho vào miệng Văn Sát.
Nhưng mà Văn Sát cũng không tốt bụng giống nam nhân kia, không mở miệng nhận lấy trái nho như dự định.
Chất lỏng chua chua ngọt ngọt từ khóe môi chảy xuống, Mạc Ly quýnh lên, trái nho ngược lại, bị y nuốt ực.
Bàn tay Văn Sát giữ lấy gáy Mạc Ly, dùng lưỡi liếm chất lỏng còn sót lại dưới quai hàm y, “Không đúng, làm lại.”
Mạc Ly biết Văn Sát chơi xấu, nhưng chẳng làm gì được, buộc phải ngắt một trái nho khác, lặp lại động tác.Cứ vậy cứ vậy vài lần, cả chùm nho chẳng còn sót lại trái nào.
Tâm tình Văn Sát tốt lên rõ ràng, “Ăn một chút đi.”
Mạc Ly như chim sợ cành cong, chẳng biết Văn Sát lại muốn giở mánh khóe đùa cợt chi nữa.Nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, mới thấy lần này Văn Sát thực muốn y ăn gì đó.Mạc Ly bấy giờ mới thả lỏng, tùy tiện cầm một cái bánh ngọt cho vào miệng.
Ăn một chút thì no rồi.
Mạc Ly thấy khô miệng, cầm lấy cốc muốn uống nước.Ai ngờ chiếc cốc đến miệng rồi còn bị Văn Sát lấy mất.
“Ngươi…”Còn chưa nói hết, đã bị đôi môi Văn Sát áp vào.
Một ngụm rượu mạnh lấp đầy.
Mạc Ly nhất thời không kịp phản ứng, nuốt hết, sặc đến trời đất mù mịt.Văn Sát vừa thấy tức cười, vừa vuốt lưng cho y, lại rót rượu vào ly.Chờ Mạc Ly ho xong, ly rượu cũng đầy.
Nhấc ly rượu lên:“Uống.”
Mạc Ly nuốt nước miếng, nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm.Cay quá!Y không thể chịu nổi vị cay đó, chút nữa thì chảy cả nước mắt.
Văn Sát thích thú nhìn màng nước trong mắt Mạc Ly, bắt y cạn một chén lại thêm một chén.
Mạc Ly lắc đầu, “Ta không uống được…”
Lần này Văn Sát chẳng nói gì nữa, trực tiếp bóp lấy quai hàm y, đổ rượu vào.
Qua năm sáu chén, tửu khí dâng lên đến đầu, sắc mặt Mạc Ly có vẻ say, Văn Sát mới dừng tay, không để y uống nữa.
Nhãn thần của Mạc Ly mơ màng, hơi thở tỏa ra làn hơiấm áp mang theo hương rượu thoang thoảng.Làn da phiếm hồng lên, khảái khiến người ta nhịn không nổi muốn nuốt sạch y.
Văn Sát tự nhiên cảm thấy mê hoặc, cắn lấy một viên hồng anh trước ngực Mạc Ly, ngón tay đã đi xuống bờ rãnh trơn nhẵn.
Cảm giác hậu huyệt bị chạm vào, toàn thân Mạc Ly căng ra.Bàn tay bao lấy khuôn mặt Văn Sát, Mạc Ly lắc đầu: “Không… Không phải ở đây… A…”
Nhưng Văn Sát đâu có nghe, động tác càng lúc càng suồng sã.
Mạc Ly say rượu không biết phải làm sao, thân thể suy yếu vô lực lại càng mẫn cảm hơn nữa, rất nhanh đã bại trận.
Dưới đường cũng càng lúc càng hỗn loạn, có vẻ như có Văn Sát đi đầu, những thủ hạ môn cũng bắt đầu trắng trợn.Chuyện giữa đường chúng *** loạn, ở hắc đạo khắp nơi hiển nhiên.Trước kia khi chơi đến cao hứng, cùng sủng cơ của mình trực tiếp diễn xuân cung sống cũng không phải không thể.
Nếu tâm tình tốt, Văn Sát thậm chí còn chia sẻ sủng cơ với bộ chúng môn, hoàn toàn quán triệt phương châm“huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục”.
Vì thế, vài kẻ dám chắc Mạc Ly bây giờ đang cùng Văn Sát sẽ không khác những nữ nhân kia.
Trong hắc đạo, nhiều người không câu nệ nam nữ, tuy rằng lần này vẫn chưa có cơ hội thấy rõ khuôn mặt Mạc Ly, nhưng nghe thấy tiếng kêu của y từ ***g ngực Văn Sát, nhỏ nhẹmà ngọt ngào động lòng người, tuyệt đối phải hơn những ả đàn bà phanh ngực lộ vú này gấp nhiều lần.
Vài tên trướng lên vì rượu, gan cũng như thế mà phát đại ra, đã lột khố đầucủa vũ cơ để xuất trận. Một phân đường chủ cũng bò tới dưới chủ vị, đưa tay sờ soạng cẳng chân lộ ra của Mạc Ly.
[18: khố đầu: quần lót phụ nữ.]
Mạc Ly bị sờ, cả người nhảy dựng lên.
Nhãn thần Văn Sát đanh lại, không nói hai lời, rút Ngâm Phượng kiếm ra.Tay vung, cánh tay khinh bạc Mạc Ly của phân đường chủ nọbay vút lên không trung, rơi xuống giữa hội trường.
Thoáng chốc máu tung tóe, vũ cơ nhạc nương bị kinh hãi, hét toáng lên.
Văn Sát một tay cầm kiếm, một tay vẫn ôm lấy Mạc Ly.Máu tươi nhỏ giọt từ mũi kiếm.
Phân đường chủ biết sai, vội liền giấu cánh tay bị tước đi, cũng chỉ dám phong bế huyệt đạo, không dám kêu đau, toàn thân đổ mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất.
Mọi ngươi thấy Văn Sát nâng kiếm đi tới, thở cũng không dám thở mạnh.Giữa đại điện rộng lớn, yên tĩnh đến độ nghe thấy tiếng máu chảy tòng tõng.
“Ai chuẩn ngươi chạm hắn?”Lạnh lùng phun ra một câu, không nể nang tình cũ, giống như Tu La lấy mạng.
Phân đường chủ nọ biết mình đã làm sai rồi, không ngờ bản thân sẽ chết ở đây.Chẳng ai dám lên tiếng cầu tình cho gã.Cơn giận của Văn Sát đã bốc lên, kẻ nào cầu tình thì phải chết cùng.Mồ hôi lạnh chảy từng giọt, không khí pha mùi máu, khiến người ta có hứng thú làm điều ác.
Lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Rất bình thường, nhưng điềm tĩnh như sơn tuyền, như tiếng suối chảy:
“Văn Sát, ta khó chịu…”
Mọi người kinh ngạc sửng sốt.
Thanh âm kiathuộc về Mạc Ly trong lòng Văn Sát.
Phỏng chừng y say rượu nên muốn nôn, Mạc Ly đưa tay ôm lấy cổ Văn Sát, “Ta khó chịu…”
Sát khí của Văn Sát nhất thời tiêu biến.Sờ sờ trán Mạc Ly, có chút nóng.Cũng không thèm liếc lấy một cái tới kẻ đang quỳ trên đất, Văn Sát tra Ngâm Phượng kiếm vào bao, ôm Mạc Ly rời đi.
Nhìn thân ảnh Văn Sát đã biến mất, thân thể phân đưởng chủ nọ đang cứng ngắc liền hư nhuyễn.Sau một lúc chết ngất, gã hiểu, người kia cứu gã.Người gã vừa mới vọng tưởng khinh bạc, không ngại ngần, giữa ma chưởng của Văn Sát cứu gã.
Đi dạo ở Quỷ Môn quan một vòng, gã rốt cục cũng ngất đi được.