Tôi nhắm tịt mắt lại, cầm 2 vũ khí là 2 cây chổi phang tới tấp vào tên trộm. Vừa đánh tôi vừa la lên:
_ Chết này, chết này! Trộm đồ này! Ăn cắp này!
Tôi cứ la lên và đánh tên trộm ấy.
_ D … Dừng … lại - Giọng của tên trộm yếu ớt vang lên.
À, là con trai à. Hừ, bị người ta bắt quả tang ăn trộm rồi đánh mà còn dám kêu à. Thế thì chị đây mạnh tay hơn nhá. Tôi vừa nghĩ thầm, vừa dùng lực mạnh hơn.
“ Bộp … “
Oái, sao tự nhiên tôi không cử động đc nx vậy?
_ Đánh đủ chưa? - Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu tôi.
Tự nhiên không rét mà run, tôi ti hí mở mắt ra. Xời, chả nhìn thấy cái gì ngoài mấy cái khuy áo với một cái cà vạt thắt lỏng. Nhưng … mặt tôi bắt đầu đỏ dần lên theo thời gian. Mùi hương trà xanh dịu mát của “ tên trộm “ này phảng phất quanh người tôi. Oái, mình đang nghĩ gì thế này? Tôi ngẩng đầu lên để xem mặt tên trộm này thì …
“ Cốp … “
“ Oái “
OMG! Mông tôi tiếp đất như nhảy dù từ trên máy bay xuống vậy. Đau chết tôi thôi, tôi xui ghê vậy. Ngẩng mặt lên thì: Trời đất quỷ thần ơi, người đâu mà đẹp trai dữ vậy nè? Chuẩn hotboy luôn chứ chả đùa ( Reii: Reii thích hotdog hơn =w=) Ủa, người này có vài vết bầm và còn hơi bẩn ( mặc dù không nhìn rõ) ở trên tay nx. Ai làm vậy? Sao mà nhẫn tâm thế cơ chứ! Ý … từ từ đã, quay chậm thước phim trong đầu tôi đã. A! Tên đẹp trai này chẳng phải tên trộm đây sao? Hóa ra trên đời này cx có những tên trộm đẹp trai như hắn ta. Đấy, lại nghĩ lung tung rồi đấy. Chết thật ( Bon: Chết vì tội mê trai) Và trong khi đang định mở mồm thì:
_ Nhìn đủ chưa?
Mức sát thương rất cao. Nhiệt độ trong phòng xuống tới – 50 độ C ( Bon: Bằng Bắc Cực à? / Reii: Nếu vậy thì chị phải chết cóng rồi chứ nhỉ sao còn sống zậy nè???) Chết thật, suốt từ nãy tới giờ tôi toàn ngắm hắn - tên trộm đẹp trai.
_ Đủ rồi! – Tôi đứng dậy, công suất của cái mồm đã đc tăng lên Level Max để hoạt động – Tôi sẽ gọi cho cảnh sát.
_ Hả? - Hắn ta ngạc nhiên, chỉ kịp thốt lên 1 tiếng thì đã thấy tôi đang lôi cục gạch đen trắng thời cổ lỗ sĩ ra bấm bấm cái gì đó.
_ Cô bị điên à? - Hắn ta nhìn tôi, nói.
Á à, chửi chị đây điên à? Tôi sôi máu rồi à nha. Tôi trừng mắt nhìn hắn ta, tiếp tục bấm số 155 í lộn 113 ( Reii: Vì không hiểu rõ về Nhật lắm nên tụi mình dùng như Việt Nam nhé đừng bạn nào rảnh rỗi quá lên google shớt nha …) Nhưng vừa mới đc 2 số 1 thì cục gạch biến mất. Cái quái gì vậy? Tôi tròn mắt nhìn cái tên vừa cuỗm mất cục gạch của mình.
Hắn ta chẳng nói chẳng rằng tịch thu luôn cục gạch ấy, trc đó còn lạnh lùng mà nói rằng:
_ Đừng có mà gọi lung tung. Tôi mà biết thì cô chết chắc.
Ực, nghe mà ghê quá. Ấy ấy, hình như có gì đó sai sai. Hắn ta là trộm cơ mà, sao mà như kiểu chủ nhà vậy chớ.
_ Tên trộm kia! Trả đồ đây! – Tôi la lên rồi chạy đến giành lại cục gạch “ thân yêu “ ( dù không hề yêu)
Hết chương 8. Mời mina đón đọc những chương tiếp theo của truyện. Bật mí nha, nữ chính sắp mất nụ hôn đầu rồi đó! Còn cho ai thì mina tự đọc rồi biết nhá!