Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 14

Editor: Sue

Beta: Xu

Bởi vì nguyên nhân thân thể, lại thêm bản thân quá mức mệt nhọc, ngủ không đủ giấc, Khương Ngâm đến cơm tối cũng không ăn liền đi ngủ.

Ngày hôm sau cô xin phép nghỉ không đi làm, buổi sáng Lương Văn không có lớp, tự mình nấu canh cho cô.

Lúc Khương Ngâm tỉnh dậy đã gần mười giờ, ánh nắng khuất sau rèm cửa.

Xoạt một tiếng, đem rèm kéo ra, những tia nắng bị ngăn cản bên ngoài nhảy lên rọi vào, bỗng dưng làm cho không gian trong phòng trở nên tươi đẹp, sáng sủa.

Vừa rửa mặt xong, Lương Văn bưng canh đã nấu đưa đến phòng ngủ cô, ôn nhu  thì thầm: “Ngâm Ngâm, dậy uống canh đi, mẹ nấu cả một buổi sáng đấy.”

Khương Ngâm không hề biết một chút gì về nội dung hội nghị gia đình tối qua, đối mặt với sự quan tâm, tỉ mỉ bất ngờ của Lương Văn nữ sĩ quả thực thụ sủng nhược kinh, bưng bát sứ từ trong tay mẹ già ngồi ở bên giường, ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, cô đột nhiên cảm thấy ngã bệnh cũng rất hạnh phúc.

Nhìn Khương Ngâm đem canh uống từng ngụm xong, Lương Văn nhận lấy, đưa khăn giấy qua, mới cười ha hả mở miệng: “Tối hôm qua, mẹ và ba còn có anh con đã thương lượng một chút, cảm thấy con bây giờ chỉ biết quan tâm tới công việc, lại không biết coi trọng thân thể. Hay là mẹ giới thiệu đối tượng cho con nha, nhiều thêm một người chiếu cố con mẹ cũng yên tâm.”

“…”

May mắn lúc này vừa uống xong canh, nếu không đoán chừng Khương Ngâm  sẽ bị sặc.

Khương Ngâm ném khăn giấy vào thùng rác, một lần nữa nằm xuống giường, chui vào trong chăn: “Hiện tại chẳng phải rất tốt sao, nói đến đối tượng làm gì, con không có thời gian.”

Đem cái bát không đặt ở đầu giường, Lương Văn nhìn qua cô: “Không có thời gian liền từ trong công việc chia ra một ít nha, mỗi ngày liều mạng như vậy thân thể sao có thể chịu nổi? Huống chi con đã lớn như vậy, xác thực nên nói chuyện yêu đương rồi.”

“Con không cần, mẹ đi tìm anh con đi, anh ấy còn lớn hơn con cũng đã yêu đương đâu.” Khương Ngâm dùng chăn đem đầu trùm lại, biểu thị sự kháng nghị.

“Anh con là anh con, con là con, sao lại không muốn, chẳng lẽ con còn nghĩ đến tên họ Tạ kia?”

Thân hình Khương Ngâm hơi động, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt lớn bằng một bàn tay tinh xảo, xinh đẹp, cảm thấy bất đắc dĩ lẫn buồn cười phản bác: “Con còn nghĩ đến hắn ta làm gì?”

“Vậy con hãy nghe mẹ, lại tìm thêm người nữa.” Lương Văn túm chăn của Khương Ngâm phòng ngừa cô lần nữa đem che lên đầu: “Mẹ đã chọn xong một người cho con, con đã thấy qua, là sinh viên của mẹ và ba, lần trước tới nhà chúng ta ăn cơm, Doãn Toại!”

Khương Ngâm còn chưa kịp nói ra lời cự tuyệt, chợt sợ sệt hai giây, cảm giác cổ họng bị nghẹn lại một chút, bất đắc dĩ làm động tác nuốt xuống, hơn nửa ngày mới hỏi: “Mẹ nói ai? Doãn Toại?”

Không thể nào, mẹ cô thật là có mắt nhìn!

Còn thực sự dám nghĩ!

“Con không đồng ý.” Khương Ngâm trở mình đưa lưng về phía Lương Văn, đem chính mình một lần nữa bao trùm cực kỳ chặt chẽ.

Vô luận Lương Văn ở đằng sau nói cái gì, Khương Ngâm một chữ cũng không tiếp, nghe phiền liền bịt lỗ tai, kêu lên đau đầu.

Để cô đi xem mắt với Doãn Toại, đoán chừng bệnh ung thư xấu hổ của cô sẽ tái phát cần phải gọi 120 đưa vào khoa cấp cứu.

Lương Văn không có cách nào khác, cũng biết loại việc này nhất thời không thể gấp gáp, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau: “Vậy con nghỉ ngơi trước đi, việc mẹ nói con chậm rãi cân nhắc.”

Xế chiều hôm đó, Khương Ngâm không thể ở trong nhà được nữa, thừa dịp Lương Văn đi dạy liền lặng lẽ chạy đi, về phòng làm việc tiếp tục đi làm.

“Tác hợp cho cậu và Doãn Toại?”

Trong văn phòng, thanh âm Dương Thư cất cao không ít, bị Khương Ngâm đưa mắt liếc ra hiệu một cái, mới lập tức hạ giọng: “Đây không phải là rất tốt hả, Doãn Toại là sinh viên của ba mẹ cậu, lại cùng anh cậu có quan hệ tốt, kia không phải đã hiểu rõ tận gốc rồi sao, so với Tạ Thiệu Viễn tốt hơn nhiều.”

Khương Ngâm thấy thái độ của cô ấy chuyển biến nhanh như vậy, không hiểu tiếp lời: “Lần trước hình như cậu còn nói thân phận, địa vị của người ta, chúng ta không dám nghĩ đến mà?”

“Trước khác nay khác a, bây giờ mẹ cậu đã nói như thế, đoán chừng đối với việc của hai người các cậu đã nắm chắc mấy phần, ít nhất mẹ cậu có thể giúp tác động ở bên trên. Dạng người như Doãn Toại, có cơ hội cậu còn không vững vàng mà bắt lấy?”

Khương Ngâm nghĩ đến để cô cùng Doãn Toại tiếp xúc, nói lại chuyện yêu đương, không khỏi giật mình một cái.

Vẫn là bỏ đi.

Lúc trước không theo đuổi được, cô hiện tại không muốn ăn trái đắng.

Nhất là đã từng cưỡng hôn anh, bây giờ nhìn thấy anh liền rất lúng túng, cô thực sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào quá nhiều với Doãn Toại.

Huống chi, cô cảm thấy việc này là mẹ cô nhất thời hưng khởi, ai biết Doãn Toại nghĩ như thế nào?

Khả năng chính là chỉ có mẹ cô nhiệt tình một phía, người ta căn bản không có ý tưởng này.

“Hắt xì!” Khương Ngâm nghiêng đầu hắt hơi một cái, cả người trông buồn bã ỉu xìu.

Dương Thư cũng không có tâm tư nói với cô chuyện khác, lo lắng hỏi: “Thân thể cậu còn chưa tốt, sao lại đến đi làm?”

Nói xong sờ trán cô một cái, nóng hổi.

Hôm qua bị bệnh, xem ra vẫn chưa hồi phục.

Buổi chiều Khương Ngâm đi làm còn cảm thấy rất tốt, không nghĩ tới nói phát sốt liền phát sốt, không có dấu hiệu nào.

Cô đè lên mi tâm, quả thật có chút không quá dễ chịu.

“Mau dậy, tớ cùng cậu đi bệnh viện.” Dương Thư đi đến văn phòng lão đại Giang Lăng chào hỏi một tiếng, trở về liền đem Khương Ngâm từ trên chỗ ngồi kéo lên.

Sau 12 giờ trưa, mặt trời trở nên gay gắt, thiêu cháy sáng rực, thế mà tay chân Khương Ngâm lại lạnh buốt, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi.

Trước lúc đi làm cô đã trang điểm, nhưng lúc này lại không có cách nào che lấp được vẻ tiều tụy vì bệnh trên khuôn mặt, hốc mắt sụp xuống, mí mắt trên dưới dính vào nhau phảng phất như không mở ra được. Bởi vì miễn cưỡng lên tinh thần để chạy tới bệnh viện, đôi mắt hẹp dài, xinh đẹp của cô bây giờ cũng không có thần khí gì, bên trong ngưng đọng hơi nước nhàn nhạt, nhìn qua làm cho người khác đau lòng.

Đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu truyền dịch, lúc Dương Thư đi nộp tiền lấy thuốc, Khương Ngâm đang ngồi trên khu ghế dài nghỉ ngơi, cầm áo khoác che kín mặt.

Cách đó không xa, Tạ Thiệu Viễn đỡ Doãn Ánh Phù khập khễnh đi tới hướng này.

Kịch bản Tạ Thiệu Viễn viết, Doãn Toại đến nhìn đều chẳng muốn nhìn một cái, Doãn Ánh Phù liền trở về năn nỉ ba Doãn, muốn để ông ta giúp đỡ chút.

Ba Doãn ngược lại ra mặt, giới thiệu mấy người đạo diễn, có thể những đạo diễn ấy càng coi trọng mặt mũi của Doãn Toại, không biết Doãn Toại đã nói lời gì, những người kia không ai nguyện ý cho Tạ Thiệu Viễn một cơ hội.

Doãn Ánh Phù đi tìm ba Doãn khóc lóc, cầu xin, ba Doãn lại nói chính mình cũng không có cách, cô ta chỉ có thể đi tìm Doãn Toại.

Vì Tạ Thiệu Viễn, Doãn Ánh Phù cũng coi như đánh cược mặt mũi, hôm nay tự mình làm bánh ngọt, đợi ở cửa Truyền Thông Tinh Đồ hơn một giờ đồng hồ, thật vất vả mới nhìn thấy Doãn Toại, đến cơ hội nghe cô ta nói chuyện cũng không cho, giống như bình thường không quen biết cô ta, trực tiếp coi cô ta là không khí mà lướt qua.

Doãn Ánh Phù còn chật vật ngã một phát, đập trúng đầu gối, chỉ có thể để Tạ Thiệu Viễn mang tới đây thoa thuốc.

Doãn Ánh Phù cảm thấy mình cực kỳ thảm, nũng nịu với Tạ Thiệu Viễn: “Em như thế này đều là vì anh, mặc dù việc còn chưa thành, nhưng em nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, anh liệu mà đối tốt với em một chút.”

“Anh lúc nào đối với em không tốt?” Tạ Thiệu Viễn nhìn thấy chỗ ngồi phía xa xa, dìu cô ta đi qua, giọng nói ôn nhu: “Em bị thương đi đường không tiện, trước tiên ở ngồi bên này một lát, anh đi nộp tiền.”

Khương Ngâm trong thoáng chốc cảm giác như có người ngồi ở bên cạnh cô, thanh âm nói chuyện có chút quen tai, vẫn không nhớ ra là ai, cô theo bản năng đem áo khoác che khuất mặt kéo xuống, nhìn sang.

Doãn Ánh Phù được Tạ Thiệu Viễn đỡ lấy ngồi xuống, nghiêng đầu đối mắt với Khương Ngâm.

Khương Ngâm: “…”

A, đây là cái duyên phận chó chết gì vậy?

Nhìn sắc mặt Khương Ngâm có chút kém, Tạ Thiệu Viễn há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, Khương Ngâm trở nên bình tĩnh một lần nữa đem áo che lên mặt, dường như nhìn nhiều sẽ cảm thấy chán ghét.

Tạ Thiệu Viễn có lời muốn nói nhưng lại như bị khúc xương mắc kẹt trong cổ họng, sắc mặt rất nhanh bình tĩnh lại, nói khẽ với Doãn Ánh Phù: “Nếu không em qua bên kia ngồi đi, bên này có mặt trời tương đối nóng.”

Thanh âm anh ta ôn nhu phảng phất không có nửa điểm khó chịu, là thiết lập nhân vật bạn trai tiêu chuẩn quốc dân.

Khương Ngâm lạnh lùng chế giễu dưới đáy lòng, khóe môi lành lạnh nhếch lên một chút.

“Không nha.” Doãn Ánh Phù kề cận, nũng nịu: “Chân em bị trầy rất đau, không muốn đi xa như vậy, em muốn ngồi chỗ này, anh nhanh đi lấy thuốc đi.”

Tạ Thiệu Viễn không có cách, chỉ có thể nói: “Vậy em ngoan ngoãn ngồi, anh rất nhanh sẽ quay lại.”

Tiếng bước chân đi xa.

Vốn dĩ Khương Ngâm không muốn phản ứng với Doãn Ánh Phù, lại thêm nguyên nhân thân thể, lúc này tự mình che mặt ngủ.

Không nghĩ tới đối phương ngược lại là rất tình nguyện cùng bản thân bắt chuyện, ngữ khí cao cao tại thượng: “Cô Khương, nghe nói cô làm nghề chụp ảnh? Gần đây tôi cùng A Viễn vừa vặn dự định chụp một bộ ảnh tình nhân, tìm đến phòng làm việc của các cô thế nào?”

Thanh âm cực kì ồn ào, Khương Ngâm một lần nữa đem áo khoác kéo xuống, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm cô ta.

Doãn Ánh Phù tiếp tục nói: “Tiền không là vấn đề, bất quá tôi đối với kỹ thuật yêu cầu rất cao.”

Nói xong, ánh mắt nhìn kỹ, dò xét Khương Ngâm: “Tài nghệ này của cô, có thể đảm nhiệm được sao?”

“Cô Doãn đúng không?” Khương Ngâm thản nhiên nhìn cô ta, rất thiện ý nhắc nhở: “Cô có thể không biết, tôi là nhiếp ảnh gia.”

Doãn Ánh Phù: “?”

“Ý tứ chính là,” Khương Ngâm vén tóc bên tai, cười nhàn nhạt với cô ta: “Người mẫu trước ống kính của tôi nhất định phải là con —— người.”

“Cô dám mắng tôi?!”

Doãn Ánh Phù trực tiếp đứng lên, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo: “Khương Ngâm, cô chỉ là một thợ chụp ảnh hạng ba*, chụp một ngón tay của tôi cũng không xứng, nghĩ rằng tôi sẽ cho cô mặt mũi?”

*Tam lưu: Trong các cấp bậc của xã hội Trung Quốc thời xưa thì tam lưu là cấp thấp nhất và ở đây ý chỉ Khương Ngâm là người thấp hèn trong xã hội.

Khương Ngâm lắc đầu than thở: “Xác thực, đối với giống loài loạn thất bát tao*, đến một cái móng vuốt của nó tôi đều chẳng muốn chụp.”

*Loạn thất bát tao: mất trật tự, lộn xộn, lung tung

“Cô ——” Doãn Ánh Phù tức giận, vươn tay đến, định cho Khương Ngâm một bạt tai.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nhận ra người đến, cô ta cấp tốc thu tay lại.

Tạ Thiệu Viễn vừa đi tới, Doãn Ánh Phù đã thay đổi sắc mặt, lê hoa đái vũ* khóc lóc kể lể: “A Viễn, người phụ nữ này thật quá phận! Em nghĩ đến anh khi đó chọn em, ít nhiều cũng có lỗi với cô ấy, liền muốn giúp phòng làm việc của  cô ấy giới thiệu hạng mục, coi như thay anh đền bù một chút. Cô ấy không nguyện ý thì thôi đi, thế mà còn châm chọc, khiêu khích mắng em!”

*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa

Khương Ngâm lười nhác tiếp lời, cứ như vậy lạnh lùng nhìn xem kỹ thuật diễn xuất thần nhập hóa của người phụ nữ kia.

Tốt, một đóa bạch liên hoa thanh thuần tuyệt thế không làm bộ!

Tạ Thiệu Viễn giúp cô ta lau nước mắt, ánh mắt rơi trên người Khương Ngâm, hình như có chút bất đắc dĩ: “Khương Ngâm, anh quả thực có lỗi với em, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành như vậy rồi, em cần gì phải như vậy?”

Khương Ngâm lúc đầu không định phản ứng với hai người này, hiện tại lại triệt để bị tên vương bát đản Tạ Thiệu Viễn kia chọc cho tức giận.

Anh ta lấy mặt mũi ở đâu mà nói chuyện với cô như vậy?

Khương Ngâm ráng chống đỡ chút thân thể có chút suy nhược từ chỗ ngồi lên, đứng trước mặt Tạ Thiệu Viễn: “Anh có thể trơ trẽn thêm một chút không?”

Tạ Thiệu Viễn chăm chú nhìn cô một lát, tận lực thấp giọng: “Em bớt tranh cãi đi, Doãn Ánh Phù có thân phận thế nào em không biết sao, đắc tội với cô ấy thì em làm gì có chỗ tốt?”

Bộ dạng cùng giọng điệu quan tâm của anh ta làm Khương Ngâm bỗng dưng cảm thấy một trận buồn nôn, nhịn không được, đưa tay tát vào má trái của Tạ Thiệu Viễn.

Tạ Thiệu Viễn không có phòng bị, liền chịu một cái bạt tai này, mặt bị đánh liền nghiêng về phía bên phải.

“Khương Ngâm, cô làm gì vậy!” Doãn Ánh Phù tức giận muốn xông đến, bị Tạ Thiệu Viễn níu lại.

Khương Ngâm dùng mười phần lực đạo, lúc thu hồi đầu ngón tay có chút phát run, lại bình tĩnh ngẩng đầu, giọng mỉa mai nhìn về phía anh ta: “Một tát này lúc đầu sớm nên tặng cho anh, là do tôi lười nhác làm ô uế tay mình, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy vẫn là tặng cho anh thì tốt hơn, anh thấy thế nào?”

Lòng bàn tay đang cọ xát dưới khóe miệng của Tạ Thiệu Viễn có chút chết lặng,  nhìn thấy người đi đường vây xem, anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi, thái độ trở nên lãnh đạm: “Khương Ngâm, mọi thứ nên tự lượng sức mà làm, thấy tốt thì lấy, cô chớ quá đáng. Cô chẳng qua chỉ là một thợ chụp ảnh nhỏ nhoi, muốn tồn tại trong giới giải trí, việc gì phải cùng Doãn gia đối nghịch?”

Nói xong không nhìn Khương Ngâm, anh ta dắt tay Doãn Ánh Phù, hai người ân ân ái ái đi xa.

A, cô cùng Doãn gia đối nghịch?

Tạ Thiệu Viễn này xem chính mình là người Doãn gia rồi sao?

Khi Dương Thư cầm thuốc trở về, Khương Ngâm bên này đã khôi phục lại bình tĩnh, cô chỉ nghiêm mặt, cảm xúc có chút không đúng.

“Thế nào?” Dương Thư xoa xoa đầu cô: “Vừa rồi y tá lấy nhầm thuốc, làm trễ nải thời gian một lát, có phải thân thể khó chịu không?”

Khương Ngâm lắc đầu không nói chuyện, cả người đều bị đôi kia cẩu nam nữ chọc tức đến đau dạ dày.

Nhất là câu cuối cùng kia của Tạ Thiệu Viễn, cô càng nghĩ càng giận, thế mà còn dám đem Doãn gia ra dọa cô.

Không phải chỉ là con gái kế sao, có cái gì tốt mà đắc ý?

Ở trước mặt Doãn Toại, còn không phải đến cái rắm cũng không dám thả?

Doãn Toại…

Đúng rồi, sáng hôm nay mẹ cô nói với cô cái gì nhỉ?

Bên trên đã truyền nước biển xong, Dương Thư ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao cậu không nói chuyện?”

Khương Ngâm dường như còn đang tự hỏi, bởi vì tức giận, trước ngực phập phồng trông thấy rõ.

Trong giây lát, cô đột nhiên hạ quyết định gì đó rồi trở lại bình thường, nghiêm túc nhìn về phía Dương Thư, trịnh trọng mở miệng: “Thư Thư, tớ quyết định!”

Dương Thư: “?”

Khương Ngâm cầm điện thoại di động lên, bấm số gọi cho Lương Văn nữ sĩ:  “Mẹ, chuyện sáng hôm nay mẹ nói kia, con cẩn thận ngẫm nghĩ, vẫn là có vài phần đạo lý… Ân, con đồng ý.”

Bên kia gác máy, Dương Thư mười phần không nghĩ ra, nhìn cô: “Tình huống gì vậy?”

Khương Ngâm đem di động cất vào túi áo, đôi mắt nhấp nháy mấy lần, bình tĩnh nói: “Mẹ tớ muốn sắp xếp cho tớ và Doãn Toại xem mắt, tớ hiện tại đồng ý.”

Dương Thư: “Vì cái gì? Vừa rồi không phải thái độ rất kiên quyết sao?”

Khương Ngâm còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, nghiến răng nghiến lợi: “Chơi chết đôi cẩu nam nữ kia!”

Dương Thư: “…”