Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 33: Chương 33

Vì vậy, Thư Dư dường như đã hiểu tại sao Phó Tây Từ lại chảy máu mũi rồi.
 
Cô dường như đã không cần thận dùng quá tay, bồi bổ cho anh hơi nhiều.
 
Thư Dư áy náy liếc nhìn anh một cái, trước khi anh nói bản thân cô bắt đầu tìm lời biện hộ: "Em cảm thấy anh làm việc quá vất vả, rất ít người có thể chịu được cường độ làm việc như vậy, trước đây em không biết, nhưng bây giờ em làm việc ở cùng tòa nhà văn phòng với anh, em có thể nhìn thấy điều đó và em cảm thấy rất đau lòng.”
 
"Em chỉ nghĩ là, thân làm vợ của anh, em nên gánh vác trách nhiệm của mình. Đồ ăn thức uống em phải bù đắp cho anh."
 
Cô cụp mắt xuống, gương mặt đầy suy tư.
 
Làm ra vẻ như mình làm chuyện tốt nhưng lại sai cách, mục đich từ đầu vốn là thiện lương.
 
Phó Tây Từ giữ nguyên động tác bịt mũi lại, nhìn cô hỏi: "Em bù đắp ở phương diện nào?"
 
"... Dưỡng dương." Thư Dư áy náy nói: "Đàn ông các anh là dương, dưỡng dương chẳng phải là dưỡng thân sao?"
 
Cô cố tình muốn đánh lái qua.
 
 “Công việc quá căng thẳng, vậy nên đi bồi bổ dương khí?” Phó Tây Từ tiếp tục hỏi.
 
Thấy mình không thể lãng sang chuyện khác nữa, Thư Dư nhìn anh ba giây, đành nói quạch toẹt ra ý đồ của cô: “Em muốn sinh một đứa bé, bồi bổ cho anh sẽ giúp mau sinh em bé hơn.”
 
Không giả vờ nữa, lật bài ngửa thôi.
 
Đều đã là người trưởng thành có giấy chứng nhận kết hôn rồi, nói chuyện cũng nên thẳng thắn chút.
 
Có lẽ là vì Phó Tây Từ cảm thấy quá kinh ngạc, lỗ tai nhất thời bị điếc, lại hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"
 
Thư Dư biết anh đã nghe thấy.
 
Trong khi nhìn nhau, cô nghĩ rằng Phó Tây Từ có lẽ sẽ thẹn quá hóa giận, đàn ông có chút ấu trĩ, đặc biệt là đối với chuyện này sẽ mang chấp niệm rất sâu.
 
Không khỏi nghĩ tới, anh cười lạnh tự hỏi: "Làm sao vậy, tiểu yêu tinh, là anh chưa thỏa mãn em đủ sao?”
 
"..."
 
Chỉ cần nghĩ về nó thôi là da gà da vịt cũng nổi hết cả lên.
 
Cũng may Phó Tây Từ không nhờn như vậy, vài giây sau, anh đại khái là cam chịu số phận, nhưng là cau mày trầm giọng nói: "Anh ở tuổi này rồi, không cần."
 
Điểm này nằm trong phạm vi nhận thức của Thư Dư, cô đã tra cứu từ hai ngày trước, vừa nghe thấy lập tức bác bỏ: "Không phải, theo khoa học mà nói, một khi đàn ông bước sang tuổi hai mươi lăm, thì bắt đầu sa sút."
 
Cho nên hợp lý mà nói, Phó Tây Từ đã đến tuổi cần phải bồi bổ thân thể, khi lớn tuổi, bồi bổ cũng vô dụng.
 
Cái gì gọi là khoa học, cái gì gọi là chuyên nghiệp, đây là gì.
 
Thư Dư rất tự hào về kiến ​​thức của mình.

 
Không ngờ sau khi cô nói xong, không khí lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
 
Từ ánh mắt của Phó Tây Từ, cô có lẽ đã đọc được dòng chữ"Làm sao mà em có thể biết loại chuyện này?" Cô khẽ ho khan một tiếng, "Lúc học môn sinh học ở trường cấp hai, anh không học hay sao?”
 
Phó Tây Từ, người luôn đạt điểm tuyệt đối trong môn sinh học hồi còn học cấp hai, thực sự đã không học nó.
 
Hai người nhìn nhau một lúc.
 
Máu mũi ngừng chảy, Phó Tây Từ đứng dậy và đi vào phòng tắm để xử lý vết máu, cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện khó xử này.
 
Thư Dư thở ra một hơi.
 
Cũng may không phải ung thư, cô không phải làm góa phụ khi còn trẻ như vậy.
 
Mấy nguyên liệu giúp bổ dương đó cô đều tra trên baidu rồi cô đã sao chép một danh sách đưa cho đầu bếp, cô là khách quý nên việc yêu cầu đầu bếp làm theo thực đơn những món này vốn là chuyện dễ như trở bàn tay.
 
Vì vậy, mỗi ngày đều sẽ có một món canh đại bổ không hề trùng lặp với nhau.
 
Phó Tây Từ lau sạch vết máu và đi tắm, khi anh trở ra lần nữa, Thư Dư đã nằm trên giường nghịch điện thoại di động, thấy anh đi ra, cô tắt điện thoại di động và sạc pin.
 
Cô nghiêng người, một tay chống đầu, chăn tuột khỏi vai, chỉ che được eo.
 
 “Ổn hơn chưa?” Thư Dư hỏi.
 
“Ổn rồi.” Phó Tây Từ  nghiêm túc đáp.
 
Thư Dư giơ tay vén một bên mái tóc dài ra sau, bảo lộ ra khuôn mặt và cổ, cô chớp mắt nói: "Thật xin lỗi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn."
 
Cô chớp mắt liên tục như thể bị chuột rút, giọng nói của cô cố tình làm dịu đi.
 
Cộng với việc dưỡng dương bị chảy máu mũi, không thể tin được là không có chuyện gì xảy ra.
 
Phó Tây Từ lau tóc, chần chừ không có ý định đi đến.
 
Tay Thư Dư vì chống mà đau nhức, thấy mình sắp không nhịn được nữa, chỉ có thể tiếp tục, dùng giọng giả tạo còn hơn cả ban nãy: “Phó tổng, anh còn chưa ngủ sao? "
 
Điều này đã đủ rõ ràng chưa?
 
Nếu anh vẫn chưa hiểu điều này, tôi khuyên anh nên hiến tặng đôi mắt của mình cho những người thực sự cần.
 
Phó Tây Từ quay đầu nhìn cô, vài giây sau mới đi tới.
 
Thư Dư nhịn không được, động tác khẽ nuốt nước miếng, rõ ràng là cô cố ý câu dẫn anh, nhưng vào lúc cá cắn câu, cô lại cảm thấy hồi hộp.
 
Mùi hương linh sam của Phó Tây Từ  đang đến gần.
 
Cô thậm chí còn thở chậm lại.

 
Khi cô hơi ngẩng mặt lên, đèn “tách" một tiếng tắt đi, đôi mắt vốn đã quen với ánh sáng đã lâu trong nháy mắt chìm vào bóng tối vô tận, theo bản năng, các giác quan khác của cô trở nên cực kỳ nhạy bén. 
 
Thư Dư nghe thấy tiếng vén chăn lên, ngửi thấy mùi cây linh sam rõ ràng.
 
Cô lặng lẽ đợi giây tiếp theo.
 
Nhưng vài giây trôi qua, Phó Tây Từ nằm ngay bên cạnh cô, sau đó, không có hành động nào nữa.
 
Có vậy thôi?
 
Thư Dư nhất thời không thể tin vào mắt mình.
 
“Không ngủ sao?” Phó Tây Từ như một khúc gỗ, hỏi cô.
 
“Ngủ.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Đến lúc phải nằm xuống, nghĩ đến nghĩ lui luôn cảm thấy không cam tâm, vì bóng tối, cô nghĩ ra logic rằng nếu bây giờ cô làm chuyện xằng bậy cũng không nhìn thấy mặt cô, thế thì cũng không tính là cô bị mất mặt nhỉ. Thế là cô chủ động chui vào lòng Phó Tây Từ, áp mặt vào ngực anh.
 
Vừa nằm xuống,  mới nhớ ra toàn thân lạnh toát, như người sống.
 
Cục gỗ….không, thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng tinh xảo.
 
Trong lòng than thở một hồi, cô vẫn nhỏ giọng nói: "Em không có ý gì khác, em chỉ là cảm thấy hôm nay anh bị chảy máu mũi, nếu không làm một chút liệu có phải sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe không."
 
Cô nhấn mạnh nửa sau của câu nói, với hàm ý "Em đang làm điều này vì lợi ích của chính anh đấy".
 
Thư Dư từ nhỏ đã gầy gò, thích làm đẹp, nuôi nấng da thịt mềm mại, toàn thân mềm nhũn như không có xương.
 
Nếu nói rằng không có suy nghĩ đó dù chỉ một chút thì là đang tự lừa dối chính mình.
 
Tuy nhiên, Phó Tây Từ biết mục đích của cô khi làm điều này là gì, và sự khô khốc đó đã bị dập tắt.
 
Thư Dư không nhận ra được phản ứng của anh, liền ngẩng đầu đến gần, hỏi: "Phó Tây Từ, anh không nói chuyện là vì anh đã ngủ rồi sao?"
 
"Ừm."
 
Phó Tây Từ trả lời đại một câu.
 
Thư Dư còn đang muốn nói chuyện, liền cảm thấy đầu bị một bàn tay to đ è xuống, còn chưa kịp phản ứng đã bị nhét vào trong chăn, kiểu trùm cả đầu cô lại.
 
“Ngủ rồi, em ồn ào quá đấy.”
 
"???"
 
Em đã như vậy rồi, anh lại cho rằng em đang ồn ào nháo chuyện, vậy rốt cuộc là cô không được hay là anh không được?

 
Trong đầu Thư Dư đầy những dấu chấm hỏi, khi cô còn đang nghĩ xem anh là được hay không được thì cô lại chợt nghĩ đến việc mấy đêm trước anh nói rằng anh không chê cô ồn ào, nhưng bây giờ lại bắt đầu chán việc cô ồn ào rồi?
 
Quả nhiên, miệng lưỡi đàn ông là quỷ lừa gạt, cô không thể tin lời nói nhảm của anh!
 
Trong dòng suy nghĩ lung tung này, Thư Dư bị cơn buồn ngủ bao trùm, và chìm vào giấc ngủ trong đau khổ và tức giận.
 
Sáng hôm sau, khi Phó Tây Từ đi làm, Thư Dư vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
 
Anh nhìn người trên giường và chết lặng trong giây lát.
 
Thư Dư tối hôm qua không có đi ngủ muộn, ít nhất cũng sớm hơn anh rất lâu.
 
Có lẽ là trong mơ cũng mơ thấy anh, cứ hậm ha hậm hực, trút giận trong giấc mơ.
 
Buổi trưa, Thư Dư không có ở công ty, đồ ăn cô gọi vẫn được giao đúng hẹn.
 
Người trợ lý đang mở hộp đồ ăn ra, mùi thức ăn thoang thoảng, anh chưa từng thấy mấy món ăn này bao giờ, thầm nghĩ đều là những thứ hiếm có nhà giàu mới có thể mua được.
 
“Cầm đồ đi đi, tôi không ăn, đổi một phần khác cho tôi đi.”
 
Phó Tây Từ ngửi thấy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hộp thức ăn đóng gói, sau đó nhận ra rằng đó là nhà hàng mà Thư Dư đã đặt bữa ăn.
 
“Dạ?” Trợ lý nhất thời không có phản ứng, lại cúi đầu nhìn đồ ăn, “Cũng khá nhiều đồ ăn, hay là anh xem một chút rồi hãy quyết định có ăn hay không ạ.”
 
Dù thế nào đi nữa, đó cũng đều là tâm ý của phu nhân mà.
 
Kỳ quái, trước đây ông chủ chẳng kén ăn cái gì cả, cũng không có cái gì là không thể ăn, anh chưa từng nhìn thấy tình huống ông chủ còn chưa nhìn đã bảo không ăn.
 
Chẳng lẽ là cãi nhau sao?
 
Người trợ lý suy nghĩ một lúc.
 
Phó Tây Từ liếc nhìn nhiều hộp cơm trưa trên bàn cà phê, cứ vứt đi như vậy thì quả thật là hơi tiếc.
 
“Như này đi, mấy món này cậu cứ lấy ăn đi, đưa cơm hộp của cậu cho tôi.”
 
“Dạ?”
 
Trợ lý vội vàng giải thích: "Cơm hộp của em chỉ có hai món, còn phải xuống căn tin lấy, anh đừng nói đùa với em nữa mà.”
 
Phó Tây Từ cúi đầu và lại tiếp tục xử lý tài liệu, "Tôi nghiêm túc."
 
Trợ lý đứng tại chỗ, anh ấy đã làm việc cho Phó Tây hơn một năm, xử lý đủ loại tình huống, nhưng anh ấy thật sự chưa từng xử lý chuyện như hôm nay, hồi lâu mới phản ứng lại.
 
"Được, vậy em đem đến cho anh xem thử trước, rồi anh quyết định lại.” 
 
Nói xong anh ấy đi ra ngoài.
 
Phó Tây Từ tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Cậu có bạn gái chưa?”
 
“Dạ?”
 
Trợ lý lần thứ hai ngẩn ra.
 
Đây... Đây có phải là ông chủ quan tâm đ ến cuộc sống riêng tư của mình?

 
 “Dạ có….em có vị hôn thê.” Trợ lý lo lắng trả lời, không hiểu tại sao ông chủ lại làm như vậy, chẳng lẽ là không hài lòng về cách làm việc của anh, anh sắp bị sa thải sao?
 
“Ừm, đi đi." Đang tại suy nghĩ lung tung, Phó Tây Từ lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
 
Trợ lý giao cơm hộp, sau đó bối rối đổi cơm với sếp, lo cấp dưới của sếp nhìn thấy nên trốn vào một góc vắng người, nhanh chóng xử lý.
 
Sau khi ăn xong, anh ợ một cách sung sướng.
 
Nó rất ngon, nhưng ngay cả sau khi ăn xong, anh ấy cũng không biết mình đã ăn gì.
 
Đúng chín giờ tối, Phó Tây Từ về nhà.
 
Khi mở cửa bước vào, anh theo phản xạ nhìn về phía tầng hai, nhưng lần này không có ai chào đón anh.
 
Chắc là còn giận.
 
Phó Tây Từ không nghĩ nhiều, thay giày và đi lên lầu.
 
Đèn trong phòng ngủ bật sáng, nhưng anh không nhìn thấy ai, lúc này anh mới chú ý đèn trong phòng tắm vẫn sáng, Thư Dư đang ngâm nga một điệu nhạc du dương.
 
Có thể thấy rằng tâm trạng khá vui vẻ.
 
Phó Tây Từ cởi cà vạt và cởi áo vest ngoài ra, vừa định đặt quần áo lên ghế sa lon, thì có một tiếng "ding" vang lên, âm thanh hiển thị có tin nhắn đã thu hút sự chú ý của anh.
 
Điện thoại di động của Thư Dư được sạc trên bàn cà phê, màn hình đang bật nhưng không khóa, vì vậy anh có thể nhìn thấy giao diện trên điện thoại di động một cách thuận lợi.
 
Nó là giao diện tìm kiếm của trình duyệt.
 
Những gì Thư Dư tìm kiếm được viết một cách ấn tượng trong thanh tìm kiếm.
 
"Nếu một người đàn ông không chạm vào bạn sau khi chảy máu mũi, thì đó là do anh ấy không được hay là mình không được?”
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Bên dưới thật sự có nội dung liên quan.
 
Chẳng hạn như "Khi đàn ông không chạm vào bạn, đây là mười dấu hiệu cho thấy anh ta không yêu bạn", "Đàn ông chảy máu mũi có phải là dấu hiệu của bệnh thận không", "Hai lý do khiến đàn ông không chạm vào bạn". ..
 
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhấp vào thanh tìm kiếm, nhìn thấy toàn bộ lịch sử tìm kiếm trong thời gian này của Thư Dư.
 
Tổng cộng chừng 7 hoặc 8 cái tin.
 
"Các cặp vợ chồng quan hệ tình d*c bao lâu một lần là bình thường?"
 
“Tần số quan hệ tình d*c giữa vợ chồng quá ít thì nên làm thế nào?”
 
"Làm thế nào để đánh giá một người đàn ông là giả bộ hay là không được.”
 
“Có những thực phẩm bổ dương nào?”
 
“……”