Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 30: Chương 30

Phim nói về tình yêu thanh xuân, nam nữ chính đều rất bắt mắt, diễn phân cảnh tình cảm vườn trường trông rất hay, màn tán tỉnh trực diện giữa hai người lúc trưởng thành cũng rất hấp dẫn.
 
Trong bữa tiệc tốt nghiệp, nam nữ chính uống rất nhiều, men say làm cho hai người đỏ mặt, hai người ngồi trên sân thượng hóng gió.
 
Nữ chính đang ngồi trên mái nhà, nhân vật nam chính đang dựa vào cô ấy để ngắm cảnh thành phố về đêm.
 
 “Sau khi tốt nghiệp, có phải là chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa không” Nữ chính quay đầu lại, trên môi mang theo nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Người đàn ông ngẩng mặt, nhìn theo cô "Trừ khi cậu không muốn gặp lại tớ."
 
Dưới màn đêm, ánh đèn neon lập lòe, sương mù cũng nhuốm một màu đỏ hồng nhàn nhạt.
 
Hôn nhau là điều mà mọi nhân tố lơ lửng trong không khí đều mong muốn, và nó diễn ra một cách tự nhiên.
 
Nam chính ôm cổ nữ chính, hôn cuồng nhiệt, rất vô tổ chức, choáng váng nhưng vì tuổi trẻ mà căng thẳng tình d*c tràn đầy.
 
Nó khiến khán giả trong rạp phải hét lên "Ahhhh".
 
Thư Dư dừng lại một chút, tự nhiên nghĩ đến người đàn ông bên cạnh, kỹ năng hôn của anh cũng không hơn nam diễn viên này bao nhiêu, lần đầu tiên còn kém hơn, răng anh va vào môi cô, khiến cô nhất thời đối với chuyện hôn nhau không có ấn tượng gì tốt đẹp.
 
Cô không nhịn được quay đầu lại xem phản ứng của Phó Tây Từ.
 
Anh nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt bên cạnh có đường nét rõ ràng, luôn luôn lãnh đạm, nhưng Thư Dư nhanh chóng nhận ra có gì đó khác thường, chính là đôi tai của anh.
 
Làn da của Phó Tây Từ trắng nõn, nhất là lỗ tai giống như ngọc thạch, nhưng bây giờ chóp tai lại hoàn toàn đỏ ửng.
 
Đôi tai này là kẻ rò rỉ cảm xúc.
 
Thư Dư đột nhiên muốn chạm vào nó một chút , nhưng hai người đang ở nơi công cộng, cô phải chú ý đến ảnh hưởng.
 
Vì vậy cô chỉ nghiêng người, dùng một giọng rất nhỏ nhẹ nói: "Người khác hôn sao anh lại đỏ mặt? Anh nghĩ tới chuyện không nên nghĩ tới sao?"
 
Vì âm thanh này, Phó Tây Từ đột nhiên quay đầu lại, chóp mũi anh chạm vào mũi cô, sắp sửa chạm vào môi cô.
 
Thư Dư sững người một lúc.
 
Nhưng ai đó còn phản ứng mạnh hơn cô, và đột nhiên ngả người ra sau, tạo khoảng cách giữa hai người, với đôi mắt cảnh giác và đôi tai đỏ hơn.
 
Đang làm gì vậy hả, mắc gì phản ứng dữ dội như vậy hả?
 

Cô dở khóc dở cười, tự hỏi không biết anh có nhất thời quên mất bọn họ là người được cấp giấy chứng nhận đã kết hôn rồi hay không, cô ghé sát vào, nhỏ giọng nói: “Này, anh như vậy rất giống kiểu mới tập yêu đương đấy.”
 
Như này có hợp lý không?
 
Điều này là không hợp lý, và lời giải thích duy nhất chỉ có thể là trí thông minh nhân tạo này quá ngây thơ.
 
Ba ngày sau, bánh trôi nước cuối cùng cũng đ được xuất viện, sau khi bình phục, cậu bé đã vui vẻ hoạt bát trở lại.
 
Anh rể tạm thời trở về, bên kia công việc còn chưa bàn xong, sau khi đón con trai từ bệnh viện về là bay thẳng đi công tác. 
 
Phó Tây Từcũng vậy, ngày hôm sau sau khi xem phim xong, một trợ lý đến nhà thu dọn quần áo, chưa xác định được thời gian trở về.
 
Phó Minh Song đang nói chuyện với Thư Dư, cả hai người họ đều thở dài ngao ngát nói về hai người đàn ông tham công tiếc việc, cô đột nhiên nghĩ: "Dù sao những người đàn ông trong nhà không có ở đây, tại sao chúng ta không tụ tập, ở cùng nhau vài ngày."
 
Hai bạn nhỏ Song và Thư Dư không nghĩ đến chồng mình lại có được điều tốt như vậy sau một chuyến công tác nên đã vui vẻ đồng ý.
 
Phó Minh Song quay lại thu dọn hành lý và đi thẳng đến.
 
Trước đó, Thư Dư đã tạm thời bảo người đổi phòng dành cho khách thành phòng dành cho trẻ em, và cố gắng hết sức để cung cấp thế giới nhỏ an toàn và thú vị nhất cho bánh trôi nhỏ.
 
Sự thật đã chứng minh rằng những việc cô cố gắng làm đã không hề vô ích vì bánh trôi nhỏ rất thích điều đó.
 
Buổi tối, Thư Dư giống như một tên mê mẫn trẻ em, nhìn dì giúp việc tắm cho bánh trôi nhỏ, cô không khỏi nhéo tay chân nhỏ của cậu, cảm thấy mọi thứ thật dễ thương.
 
Cô nhịn không được nên chụp một bức ảnh, chỉ chụp phần bắp tay và bắp chân của cậu bé.
 
Lưu hai bức ảnh rồi đăng lên vòng tròn bạn bè với nội dung: 【Tôi tuyên bố người nào mê trẻ là cực phẩm đáng yêu! 】
 
Để tránh ai đó hỏi nó là ai, tcô thẳng thừng ghim chữ cháu trai nhỏ lên trong ô bình luận.
 
Dụ Y giống như là sống sẵn chờ trong vòng bạn bè, bấm thích và trả lời rất nhanh: 【Nghe nói rằng, tiểu Thư cực kì ghiền trẻ con! 】
 
Những người bạn chung phía sau xếp theo đội hình.
 
Sau khi Thư Dư trả lời bằng ba dấu chấm hỏi, cô đã ném điện thoại đi và nhân cơ hội bánh trôi nhỏ đang mặc áo mà chấm m út.
 
Còn như việc sau đó Phó Tây Từ cũng hỏi【ở nhà? 】 cũng bị bỏ qua, anh bị bỏ mặc hoàn toàn trong các câu trả lời của tất cả bạn bè mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
 
Trả lời mà cũng không thể trả lời, anh mà đi thêm vài ngày nữa chỉ sợ là ngay cả chồng cô là ai cô cũng quên sạch sẽ. 
 
Đã đến giờ, bánh trôi nhỏ sắp được dỗ đi ngủ.
 

Thư Dư vẫn ngẩng mặt nhìn cậu bé, thỉnh thoảng sờ nhẹ cái đầu nhỏ của cậu, nhìn thấy bánh trôi nhỏ khẽ cau mày, cô lại cảm thấy rất thú vị.
 
Phó Minh Song vốn đã quen, nhìn thấy cảnh này không hề thấy lạ nữa, cô nựng mặt cậu bé rồi nói: "Em  thích trẻ con như vậy, thì sinh một đứa đi là được rồi."
 
“Em muốn sinh.” Thư Dư thở dài.
 
"Hay là Tây Từ nó không muốn sinh con?"
 
Thư Dư ngẩng đầu nhíu mày, "Đúng rồi, chị nói xem một người đại nam nhân như anh ấy, cũng không phải chịu khổ cực gì, vì cái gì mà kì kèo chuyện sinh con chứ?"
 
Phó Minh Song nằm xuống giường bên kia, "Có lẽ thằng bé chưa sẵn sàng. Em cũng thấy cách thằng bé đối xử với bánh trôi nhỏ rồi đấy, cực kì khiêng cưỡng, thằng bé không biết cách chăm sóc trẻ con."
 
“Nhưng mà em cũng đâu cần anh ấy phải chăm trẻ con chứ.”
 
“Nhưng Tây Từ mà, thằng bé có tinh thần chịu trách nhiệm rất mạnh mẽ, chỉ cần thằng bé là ba của đứa nhỏ thì chắc chắn sẽ muốn gánh vác trách nhiệm tương ứng, bây giờ có lẽ thằng bé không có cách nào gánh trách nhiệm như thế?”
 
Thư Dư như thế nào cũng cảm thấy đây không phải là lí do, dù cho tinh thần trách nhiệm của anh có mạnh mẽ đi chăng nữa, thì cô vẫn là vợ của anh mà, sao không thấy anh gánh trách nhiệm này nhỉ?
 
Phó Minh Song lại nói: “Nếu không thì để bánh trôi nhỏ ở đây đi, để thằng bé sống chung với bánh trôi nhỏ nhiều một chút, không chừng đợi đến khi thằng bé thích nghi rồi sẽ nghĩ kĩ ra thôi.”
 
“Có lý đấy chị!” Cô chỉ đơn thuần là muốn bánh trôi nhỏ, còn như chuyện cái tên đàn ông chó đó có nghĩ thông suốt không, cô đã không muốn quản nữa rồi.
 
Phó Tây Từ qua về nhà đã là ngày thứ hai sau khi đi công tác.
 
Trong sân có tiếng động cơ, một lúc sau mới dừng lại, có tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra, trợ lý đẩy vali vào, chào hỏi Thư Dư.
 
Phó Tây Từ dặn dò trợ lý vài câu, "Về sớm nghỉ ngơi đi."
 
Trợ lý lại lễ phép cúi đầu, "Phó tổng, phu nhân, không quấy rầy anh nghỉ ngơi, em đi trước."
 
“…..Được.”
 
Thư Dư đọc sách tranh cùng với bánh trôi nhỏ, nhìn thấy Phó Tây Từđột nhiên trở về còn có chút ngây người, kinh ngạc oán trách: “Sao anh lại quay về rồi?”
 
Cô nhớ anh đã chuẩn bị rất nhiều quần áo trước chuyến công tác, hình như phải bốn năm ngày mới xong.
 
Bây giờ mới có bao lâu? Hai ngày? Vậy thôi?
 
“Em có vẻ như rất là tiếc nuối nhỉ?” Phó Tây Từrõ ràng nhìn ra vẻ mặt chán ghét của người vợ này của anh.
 

"Không có, làm sao có thể? Em vui mừng còn chẳng kịp nữa là.” Thư Dư nặn ra một nụ cười giả tạo không thể giả tạo hơn được nữa, trong lòng tràn đầy tiếng kêu gào thảm thiết, cô ước gì có thể xuất hiện thêm một cuộc điện thoại nữa bảo anh bay ra nước ngoài.
 
Tốt nhất là mười ngày nửa tháng hẳn trở lại!
 
 “Chú nhỏ!” Bánh trôi nhỏ cũng ngẩng đầu lên, lanh lảnh kêu lên.
 
Phó Tây Từ vẫn với cái phản ứng ngàn vạn năm không đổi, “Ừm.”
 
Nhưng cho dù có là như vậy thì bánh trôi nhỏ vẫn cực kì vui vẻ, truyện tranh cũng không xem nữa, cũng chẳng nắm tay cô nữa, mà lại vui vẻ hứng khởi nhìn anh.
 
Thư Dư: “….”
 
10 ngày, nửa tháng có lẽ cũng còn quá ít đi, một năm rưỡi cũng không phải rất dài nhỉ.
 
Phó Minh Song đi từ trên lầu xuống, “Tây Từ về rồi sao.”
 
“Chị.”
 
Phó Tây Từ đem hành lí lên lầu, đồng thời chào hỏi chị mình.
 
Lúc anh tắm xong thay đồ ngủ rồi đi xuống lầu lại, dưới lầu một lớn một nhỏ đã vứt truyện tranh đi, bắt đầu chơi xe đồ chơi.
 
Một tay Thư Dư cầm điện thoại di động để chụp ảnh bất cứ lúc nào, tay kia đẩy xe đồ chơi và lồ ng tiếng bằng giọng "Ùn ùn ùn".
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Âm thanh của chiếc xe tải mà lại ghép xe lửa chỉ có thể đánh lừa một đứa trẻ hai tuổi.
 
Anh đi xuống, rót cho mình một cốc nước, uống và bước tới đặt cốc xuống, toàn bộ quá trình lại chẳng có ai phát hiện.
 
Thư Dư nghiêng đầu cười tủm tỉm, ánh mắt chuyển từ hình của bánh trôi nhỏ trong điện thoại sangbánh trôi nhỏ đang ngồi trước mắt, bận rộn đến mức không nhận ra sự thật chồng mình đã đi xuống cầu thang.
 
 “Ăn cơm chưa?” Phó Tây Từtrầm mặc mấy phút cuối cùng cũng hỏi.
 
“Hửm?"
 
Thư Dư theo bản năng đáp lại, kỳ thực ngay cả cô còn không biết bản thân đang nói cái gì, dù sao não bộ của cô xử lý thành một loại tin tức vụn vặt không quan trọng.
 
Phó Tây Từ ấn mi tâm và lặp lại.
 
Lần này, ngay cả một phản ứng qua loa cho có cô cũng chẳng thèm làm
 
Anh nhấc chân đi tới, khi anh cúi đầu xuống, bánh trôi nhỏ hoàn toàn bị chặn trong ống kính camera của điện thoại di động, đột nhiên lọt vào ống kính là một nửa khuôn mặt với mí mắt trắng nõn.
 
Ngay cả khi gần như vậy, làn da trong ảnh vẫn hoàn hảo, đôi mắt được phóng đại và hàng mi đen được xác định rõ ràng.
 
Đôi mắt sâu không thấy đáy như hút người ta vào.
 

Thư Dư nhấn nút chụp bằng một tay và bắt chụp được khoảnh khắc này.
 
Cô bất giác ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện Phó Tây Từkhông biết từ lúc nào đã đi tới, hỏi: "Ừm, vừa rồi anh đang nói chuyện sao?"
 
"..."
 
"Là anh, " Phó Tây Từ nghĩ đến có lẽ là anh đói đến thở hồng hộc, "Hai người ăn cơm chưa?"
 
“Ăn rồi, đã muộn như vậy, nếu mà anh còn chưa ăn, kêu dì giúp việc nấu cho anh bát mì đi.” Thư Dư dù sao vẫn còn có lương tâm, tạm thời phân nửa sức lực đi gọi dì giúp việc.
 
Dì giúp việc đi qua, hỏi về hương vị, sau đó đi vào nhà bếp.
 
Phó Tây Từ nhìn cô, "Không phải em nói không thích cô giúp việc sống lại nhà sao?”
 
"Cái kia không giống nhau, " Thư Dư tự tin nói, "Chỉ cần thích bánh trôi nhỏ của chúng ta, vậy chúng ta là người thân rồi.”
 
Anh không hiểu logic này cho lắm.
 
 “Chú nhỏ, lại đây.” Bánh trôi nhỏ tạm thời bị phớt lờ ba phút, nhưng lại đang chăm chú nhìn chú nhỏ của mình, cậu bé phồng má, lấy hết can đảm đưa chiếc xe trong tay cho chú.
 
Thư Dư nhận ra, đó là chiếc ô tô nhỏ màu đỏ yêu thích của cậu bé, dù cô có dỗ dành thế nào cũng không thể lấy được, nhưng bây giờ lại dễ dàng đưa nó cho Phó Tây Từ.
 
Sẽ là nói dối nếu nói rằng cô không ghen.
 
Cô nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy chướng mắt không hiểu nổi.
 
Phó Tây Từ tùy ý nhận lấy, nhìn lướt qua cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, duỗi dài cánh tay, đi vòng qua bánh trôi nhỏ, rồi đặt nó lên bàn.
 
Bánh trôi nhỏ lại cảm thấy luyến tiếc cầm nó về lại, và đưa cho anh như một báu vật, không hề có chút cảm giác rằng chiếc xe nhỏ của cậu đã bị người khác ghét bỏ.
 
Phó Tây Từđặt nó trở lại một lần nữa.
 
Bạn nhỏ bánh trôi nhỏ còn tưởng chú nhỏ đang chơi với mình nên cười khúc khích và lặp đi lặp lại các động tác không ngừng.
 
Thư Dư nhìn cảnh này vô cùng u sầu.
 
Nhưng Phó Tây Từ luôn luôn rất kiên nhẫn, sau khi làm đi làm lại ba lần, anh bất giác nhận ra rằng đứa cháu trai nhỏ của mình sẽ tiếp tục đưa nó như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn, thế là anh lùi về sau một bước.
 
Một bước nhỏ của cái tên cẩu nam này chính là một bước nhảy khổng lồ đối với một con người bình thường
 
Vì thành công đặt chiếc xe đồ chơi vào trong tay Phó Tây Từ nên bánh trôi nhỏ tiến lên hai bước, một người không thèm để ý, một người ngồi xổm trên thảm.
 
 Thảm là loại nhung rất dày nên ngồi thế này cũng không đau.
 
Nhưng Thư Dư coi như đã chộp lấy được cơ hội công kích báo thù, nghiêm chỉnh trách móc anh, “Phó Tây Từ, anh bị làm sao hả, có ai chơi với trẻ con như anh không hả?!”