Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 17: Chương 17

Khi Thư Dư trở lại biệt thự, từ trong ra ngoài đều tối đen như mực, cô không có chút hơi người nào, không cần nghĩ cũng biết Phó Tây Từ chưa quay về.
 
Nghiêm túc mà nói, số lần anh về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, trước đây cô ở một mình rất vui, nhưng hiện tại cô phải nghiêm túc xem xét lại cuộc hôn nhân này đối với anh mà nói rốt cuộc là gì.
 
Nguyên nhân là liên hôn, gia đình cần, sau đó thì sao, nó trở thành xương sườn, ăn vào thì vô vị, mà bỏ đi thì lại thấy tiếc?
 
Thư Dư mở khóa bằng dấu vân tay của mình và bước vào nhà.
 
Rõ ràng mọi thứ ở đây đều được trang trí theo ý thích của cô, vậy mà bây giờ cô lại không thích chút nào.
 
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, khi ghét một người, cũng sẽ ghét tất cả những gì liên quan đến anh.
 
Thư Dư xỏ dép lê đi trong nhà vào, không có giày cao gót, cả người lập tức tản ra thành một đống hỗn độn, giống như một mảng cát thoát ly khỏi chiếc đồng hồ cát.
 
Cô đi lên lầu hai, nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng ngủ liền cảm thấy tức ngực, khó thở, cô không thể ngủ yên ở đây trong đêm nay, cô phải rời khỏi đây.
 
Nhưng cô có thể đi đâu đây?
 
Nơi đầu tiên Thư Dư loại ra đó là về nhà, bây giờ cô đang rơi vào tình trạng tuyệt vọng, để ba mẹ cô nhìn thấy cũng chỉ khiến họ thêm lo lắng, cuối cùng sẽ chỉ thêm áy náy, tự trách.
 
Dụ Y cũng không được, cô không muốn trở thành một người phụ nữ oán hận, chỉ biết khóc lóc khổ sở vì những rắc rối của chồng mình.
 
Sau khi đi dạo một vòng, Thư Dư quyết định ngủ trong một khách sạn.
 
Cô vào nhà vệ sinh thu dọn đồ đạc, vừa đi rửa mặt xong cô mới phản ứng lại, tại sao mình lại là người ra đi, người kết hôn rồi mà vẫn nhớ mãi không quên cô bạn gái mối tình đầu cũng đâu phải cô!
 
Người nên đi có thế nào cũng phải là Phó Tây Từ.
 
Thư Dư giống như một chiến binh đã lấy lại tinh thần chiến đấu, sự kiêu ngạo của cô đột nhiên trỗi dậy, quét sạch sự suy sụp vừa rồi.
 
Cô trực tiếp gọi cho tài xế, trả thêm lương cho anh và thuê anh  đến nhà giúp chuyển đồ, nói giúp Phó Tây Từ chuyển đi, vì cô không muốn động vào đồ của anh chút nào.
 
Số lần Phó Tây Từ về nhà không nhiều, nên những thứ thuộc về anh ở trong phòng cũng không nhiều, nói chung, công việc tương đối dễ dàng.
 
Người lái xe không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cảm thấy nguy hiểm.
 
Bởi vì Thư Dư bảo anh ta ném đồ của Phó Tây Từ vào bao, giống như ném rác, hơn nữa khi hai vợ chồng cãi nhau thì thường nên là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, Phó tổng cũng không bao giờ làm phiền vợ, người anh làm phiền chỉ có anh ấy thôi..
 
Đây là lần đầu tiên anh ấy có tiền, nhưng lại không muốn kiếm một chút nào.
 
Vì vậy trước khi quay về, tài xế đã gửi một tin nhắn cho Phó Tây Từ, bày tỏ khó khăn của bản thân một cách ôn hòa, tất cả đều lao ra kiếm sống, bà chủ dặn dò anh cũng không dám không làm.
 
May mắn là tâm trạng của Phó Tây Từ ổn định, chỉ bảo anh ấy yên tâm làm theo những gì Thư Dư đã nói.
 
Có tấm kim bài vàng, tài xế làm rất dứt khoát.
 
Sau khi thu dọn xong tất cả đồ đạc, tài xế ngẩng đầu hỏi Thư Dư: "Thư tổng, mấy thứ này phải làm sao đây ạ?”
 
“Vứt đi.”

 
Thư Dư nói không chút do dự.
 
“Đều vứt hết ấy ạ?” Tài xế dừng lại, “Hay là cho vào cốp xe đi, tôi đưa cho Phó tổng nhé.”
 
Thư Dư cũng không kiên định như vậy, câu trả lời vừa rồi đơn thuần là để phát ti3t, nếu vứt hết, chẳng phải là lý do để tên cẩu nam đó mua cái mới sao?
 
Cô nhìn đi chỗ khác, tỏ vẻ không kiên nhẫn, "Vậy anh để vào cốp trước đi."
 
Sau khi tài xế rời đi, cô tiếp tục bị bỏ lại một mình trong cả căn nhà.
 
Thư Dư  bình tĩnh lại một chút, nhớ lại giấc mộng trước đó, buồn bực tự hỏi liệu có phải bọn họ cứ như vậy mà chia giường ngủ, mấy năm sau gặp mặt, anh đã là cha của một đứa trẻ hai ba tuổi, hơn nữa Nghê Uyển Đình sẽ đứng bên cạnh anh, dáng vẻ cả gia đình trông hạnh phúc.
 
Hóa ra mọi thứ đã được báo trước.
 
Những hành vi trẻ con mà cô vừa làm ban nãy chẳng qua chỉ là một cơn giận dỗi trẻ con, chưa kể nó không thực sự gây tổn hại gì cho Phó Tây Từ mà ngược lại còn thành toàn cho họ.
 
Thư Dư không ngừng hít sâu, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân chịu uất ức.
 
Có tiếng động ngoài cửa, cô còn tưởng tài xế quay lại, khịt mũi, lại bày ra bộ dạng bất khả xâm phạm.
 
"Ở đây không còn chuyện gì khác, anh có thể trở về rồi, tối nay anh vất vả rồi." Thư Dư điều chỉnh xong, ngước mắt liền thấy Phó Tây Từ đi vào.
 
Giữa hai người có một khoảnh khắc trì trệ.
 
Một giây sau, sắc mặt của Thư Dư trầm xuống, lạnh lùng nhìn anh: “Tên lừa đảo!"
 
Khi Phó Tây Từ nhận được cuộc gọi của tài xế, anh chỉ biết rằng cô đang rất tức giận và có chuyện liên quan đến anh. Nhưng về phần chuyện gì đã xảy ra, tài xế không tài nào biết, anh ấy chỉ biết xảy ra từ buổi tiệc tối.
 
Khi trở lại, anh cũng đồng thời nhờ trợ lý kiểm tra danh sách bữa tối hôm nay, anh phát hiện ra rằng Tống Sơ Hi cũng có mặt, sau đó anh kiểm tra các động thái gần đây của cô. Ngoài việc hoang phí hàng ngày, điều duy nhất cô ta làm là thuê một nhà thiết kế làm giám đốc thiết kế.
 
Những thứ này rất tầm thường, trợ lý dựa vào năng lực phi thường của mình, miễn cưỡng cũng có thể tìm ra một thứ, sau đó điều chỉnh và gửi cho Phó Tây Từ.
 
 Nhưng cho dù năng lực của anh ấy có xuất chúng đến đâu, anh ấy cũng không phải là thần tiên, cũng không có cách nào tìm được được nguyên nhân khiến bà chủ tức giận, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình mà hỏi: “Có lẽ là Phó tổng quen biết với Nghê Uyển Đình chăng?”
 
“Không quen biết.”
 
Phó Tây Từ liếc nhìn qua, nhưng không có kí ức.
 
Vậy nên điều tra lần này cũng có thể nói là không có kết quả, anh cũng không biết mình làm bà xã mình tức giận chỗ nào.
 
Nhưng đại khái cũng biết, lần này không phải chuyện nhỏ.
 
Mặc dù Thư Dư là cô con gái duy nhất của Thư gia, luôn được cưng chiều, đối xử như công chúa nhỏ nhưng cô không mắc bệnh công chúa, việc lớn việc nhỏ đều rõ ràng, từ trước đến giờ có giở tính giở nết cũng có mức độ, không chỉ không khiến người ta thấy chán ghét mà ngược lại còn rất thú vị.
 
Bây giờ, là lần cô tức giận nhất kể từ khi họ kết hôn.
 
 “Em thu dọn đồ của anh rồi, định gửi đi đâu?” Phó Tây Từ nhếch môi hỏi.
 
“Thích đi đâu thì đi, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy chúng ở đây, cũng không muốn nhìn thấy anh, trong lòng anh không phải đã có người rồi sao? Tôi không ngăn cản anh, đi tìm cô ấy đi!"

 
Lời nói của cô nghe như vậy, nhưng giọng điệu của cô giống như nghiến răng nghiến lợi ý bảo anh dám thử thử xem.
 
Trong mắt của Phó Tây Từ hiện lên vẻ mơ hồ, "Người phụ nữ nào?"
 
 “Mối tình đầu của anh, Nghê Uyển Đình!” Những lời này như khó khăn lắm mới bật ra được.
 
Cô nói đến đây, Phó Tây Từ đã hiểu ra nguyên nhân của sự việc.
 
Khi nhận được cuộc gọi, anh vẫn chưa hoàn thành công việc, anh cúp máy rồi lập tức quay về đây, cả quá trình không có thời gian dừng lại để kịp uống nước, lúc này anh mới bình tĩnh rót cho mình một ly nước đá, dưới ánh mắt khó tin của Thư Dư anh nuốt xuống.
 
Thư Dư: "? ? ?"
 
Cô nói xong, tên cẩu nam này lại có thái độ như vậy, đây là định lật mặt thẳng thừng đề nghị li hôn sao, sau đó sẽ chạy bạt mạng đi kết hôn với mối tình đầu đúng không?
 
Đề nghị đi, không phải là ly hôn thôi sao? Ai không đề nghị thì sẽ là con cún con!
 
Thư Dư vô cùng tức giận, nhìn anh uống hết nước mà không còn chút kiên nhẫn nào.
 
Phó Tây Từ lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Ai nói với em rằng cô ta là mối tình đầu của anh?"
 
"Tôi còn cần ai sao? Người ta đã đi đến trước mặt tôi, nói rất có duyên phận với tôi đấy. Tình cờ là bạn học cấp ba của chồng cô. Sao hả, các bạn học từ thời mẫu giáo đến khi học đại học của anh đều lại báo cáo với tôi chứ hả?”
 
"Mối tình đâu của anh là ai, em còn không biết sao?"
 
Thư Dư tức giận cười to, "Tôi biết chứ, bây giờ tôi đã biết rất rõ ràng, chính là bạn học cấp ba của anh Nghê Uyển Đình đấy! Phó Tây Từ, anh chính là tên khốn nạn, ngày đó ở nhà tôi, lúc tôi mặc đồng phục có phải khiến anh nhớ đến cô ta, vậy nên anh mới như vậy không hả!”
 
Cái gì với cái gì?
 
Phó Tây Từ đã đánh giá thấp trí tưởng tượng của vợ mình.
 
Thư Dư càng nghĩ càng đau lòng, hai mắt đỏ hoe, không cam lòng nhìn chằm chằm Phó Tây Từ, chỉ hận không thể để anh biến mất ngay bây giờ.
 
Phó Tây Từ im lặng nhìn cô, anh nhận thua thở dài.
 
Khoảng cách giữa hai người quá xa, nên anh tiến lên một bước.
 
Thư Dư vừa giận vừa cảnh giác, nhìn anh tiến lên, lông mày dường như nhăn lại, "Ai cho anh tiến lại!”
 
"Không muốn nghe giải thích?"
 
“Tôi không muốn nghe anhngụy biện!"
 
"..."
 
Phó Tây Từ vuốt lông mày, anh thực sự không biết cách làm thế nào để dỗ người khác, anh đứng trong bế tắc tại chỗ một lúc, và nói: "Nghê Uyển Đình không phải là mối tình đầu của anh."
 
Ừm, thế có nghĩa là có mối tình đầu rồi.

 
Thư Dư không biết tại sao lúc này mình khéo bóp méo lời như vậy, vẫn là nghiêm mặt hỏi: "Không phải Nghê Uyển Đình, nhưng có mối tình đầu, là ý này phải không?”
 
"Ừm."
 
Thư Dư sờ vào vị trí tim của mình, không sao cả, nó vẫn còn đập.
 
Cảm ơn, cô không hề được an ủi mà giống như một quả bóng căng đầy không khí, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
 
“Thế là ai?"
 
Phó Tây Từ nhìn cô, “Em đấy.”
 
Em.
 
Chỉ hai từ ngắn ngọn lại giống như chúng được ghi lại trong một bộ lặp, cứ lặp đi lặp lại.
 
Với một tiếng nổ, quả bóng bay phát nổ, nhưng đó không phải là âm thanh rung trời lở đất như cô tưởng tượng, cũng không phải là tiếng bong bóng vỡ thông thường khiến mọi người mất cảnh giác.
 
Thư Dư cảm giác mình còn ù tai, ngây người đứng ở nơi đó, lực công kích từ một trăm biến thành giảm xuống còn một nửa.
 
Phó Tây Từ tiếp tục: "Anh không biết ai đã khiến em hiểu lầm như vậy, nhưng nếu anh có mối tình đầu nhớ mãi không thể quên như vậy, tại sao anh còn chọn kết hôn cùng với em chứ?”
 
“Bởi vì trong nhà phản đối.” Cô nói rất nhỏ, còn không có chút uy lực nào.
 
Phó Tây Từ chỉ hỏi: “Có cần không?”
 
Có cần không? Không cần.
 
Mặc dù Thư Dư chỉ đến biệt thự lớn Phó gia một vài lần, nhưng "chuỗi thức ăn" trong gia đình cũng rõ ràng, từ nhỏ đến lớn Phó Tây Từ chính là kiểu con nhà người ta, có quyền tự do tuyệt đối, không ai ngăn cản anh, muốn làm gì thì làm, chuyện gì anh không muốn thì sẽ không ai ép buộc được anh.
 
Bởi vì anh đủ mạnh, mạnh đến mức lợi ích mà cuộc hôn nhân thương mại này mang lại còn kém xa so với lợi ích mà anh đem lại cho Thư gia.
 
Tại thời điểm này, sức công kích của Thư Dư đã bị xóa sổ hoàn toàn.
 
Phó Tây Từ không có mối tình đầu, nếu anh khăng khăng nói rằng mối tình đầu của anh chính là cô, anh không nhớ mãi không quên người khác, anh là trí thông minh nhân tạo không có cảm xúc.
 
 “Em không tức giận nữa à?” Anh nhìn cô rõ ràng đã bình tĩnh lại còn với vẻ mặt áy náy.
 
Thư Dư chậm rãi gật đầu.
 
 “Vậy thì cho hỏi, Phó phu nhân, đồ của anh đâu?” Phó Tây Từ hỏi.
 
Ánh mắt Thư Dư chuyển động, không thẳng thắn cũng không mạnh mẽ: "Anh chọc tức em lâu như vậy, lấy chút đồ của anh để trút giận có gì không tốt?"
 
Cô vẫn mặc trang phục cao cấp, còn chưa kịp thay ra, chỉ là không có sự hổ trợ của đôi giày cao gót, khí chất của cô không cao tới 1,8 mét, nhưng không thể phủ nhận rằng dưới ánh đèn chùm pha lê trong phòng khách, những viên pha lê điểm xuyết trên vải tuyn trở nên sáng hơn, thoạt nhìn giống như một tiểu tiên nữ vô tình lạc xuống hạ giới.
 
Phó Tây Từ không nói gì, còn Thư Dư đã chuyển ánh mắt sang chỗ khác và lắm lúc lại liếc nhìn anh.
 
Cô bắt gặp anh đang nhìn trộm mình, khóe môi nhếch lên một chút đắc ý, mang theo cảm giác đắc ý, vẻ mặt vui sướng “Anh đã bị vẻ đẹp của bổn cô nương đây đánh gục rồi chứ gì”, lập tức quét sạch tất cả những thăng trầm trước mặt.
 
Thư Dư gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế mang đồ của Phó Tây Từ về, sau đó vỗ mông đi lên lầu tẩy trang, để anh một mình ở dưới lầu.
 
Phó Tây Từ nhìn bóng lưng của cô và đột nhiên cười thầm.
 
Bà xã này của anh, có lẽ đang cầm trong tay một công cụ chuyển đổi cảm xúc, chuyển đổi liên tục.
 
Khi Nghê Uyển Đình nhận được tin của Phó Tây Từ, cô ta đã lơ đãng trong giây lát.

 
Cô cầm điện thoại di động đọc đi đọc lại mấy hàng chữ, giống như đóa hoa trong gương, đưa tay chạm vào là có thể tan biến.
 
Tống Sơ Hi thấy cô ngẩn người, liền hỏi: "Sao vậy?"
 
 “Không… không có gì.” Nghê Uyển Khương vội vàng cất điện thoại, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
 
"Mấy ngày nay cô xếp thời gian rảnh đi, tôi dẫn cô đi gặp mấy người, Thư Dư vẫn sẽ nhìn thấy, lần sau sẽ không còn dè dặt như lần trước nữa.”
 
Điều mà Tống Sơ Hi muốn là khiến cô phải gặm nhấm từng chút một, giết cô bằng một chiêu thật nhàm chán, điều cô ta thích nhất là sự tra tấn lâu dài và đau đớn.
 
Nghê Uyển Đình gật đầu đồng ý, "Hiểu rồi.”
 
Cô đã không nói cho Tống Sơ Hi biết tin nhẵn trên điện thoại của mình, cũng không chắc Tống Sơ Hi sẽ làm gì nếu cô ta phát hiện ra, vì vậy quyết định để tự mình làm chủ.
 
Nếu cô thực sự hạ gục được Phó Tây Từ trong tay, cô ấy cũng sẽ tôn trọng cô.
 
Nghê Uyển Khương dành cả ngày để chọn quần áo và trang điểm, cô nghiêm túc soi mình trong gương, khuôn mặt kiều diễm kia của Thư Dư luôn sáng ngời, cô ấy thật sự xinh đẹp, là kiểu khiến người ta khó mà coi nhẹ.
 
Có một người vợ như vậy, bạn có thể yêu cô ấy không?
 
Tống Sơ Hi nói rằng hai người họ không có quan hệ tình cảm gì, mà Phó Tây Từ thì quanh năm đi vắng nên dù sao nói đi nói lại thì anh cũng không thích vợ mình cho lắm.
 
Nghê Uyển Đình trở nên tự tin hơn một chút, lại tẩy trang hết mặt, chỉ trang điểm một chút, đây là kiểu đối lập với Thư Dư.
 
Cô nhìn thời gian và bắt taxi đến địa chỉ trong tin nhắn.
 
Sau khi vào nhà hàng, Nghê Uyển Đình thông báo tên của Phó tây Từ, và thái độ của đối phương trở nên tôn kính và dẫn cô đến phòng riêng, điều này khiến cô như bị lạc lối.
 
Người phục vụ mở cửa, và cô nhìn thấy đồ đạc bên trong.
 
Phong cách của toàn bộ nhà hàng là phong cách dân tộc, đồ đạc trong phòng bao là đồ chạm khắc bằng gỗ tinh xảo, những con hạc trên bình phong sống động như thật bắt mắt.
 
Phó Tây Từ vẫn chưa đến.
 
Nghê Uyển Đình đặt túi xuống, không vội ngồi xuống mà ánh mắt dừng lại trên bức tranh khắc gỗ, chuyên tâm chiêm ngưỡng.
 
Cửa phòng bao lại được mở ra một lần nữa, cô ngước mắt lên nhìn, trong mắt hiện lên bóng hình cao lớn, không cần nhìn cũng biết người vào là Phó Tây Từ, cô hít một hơi thật sâu, sau người, nở một nụ cười duyên dáng, hào phóng với anh.
 
“Lâu rồi không gặp.” Nghê Uyển Đình nhìn anh, nhất thời khó mà kết nối hình ảnh người thiếu niên cấp ba với người trước mặt này.
 
Không phải là hình ảnh đã thay đổi bao nhiêu mà khí chất tỏa ra từ người anh, anh vẫn lạnh lùng, nhìn người không có chút ấm áp mà càng cảm thấy ngột ngạt, khiến người ta khó thở khi nhìn thẳng vào anh.
 
Phó Tây Từ không phản ứng lại với sự cảm khái một lúc lâu đó của cô, anh chỉ lạnh lùng để lại một chữ duy nhất: “Ngồi.”
 
Nói xong, đập vào vai rồi đi lướt qua cô.
 
Nụ cười không thể kìm lại trên khuôn mặt Nghê Uyển Đình.
 
Cô xoay người lại, hỏi: “Lần này Phó tổng tìm em, nghĩ chắc hẳn là vì phu nhân của anh rồi, giữa chúng ta hình như có chút hiểu lầm.”
 
Trong buổi tiệc tối, Tống Sơ Hi đã có nói qua với Nghê Uyển Đình rằng một đại tiểu thư tính khí lớn như Thư Dư thế này, lúc quay về nhất định sẽ làm ầm ĩ, vốn đã không có tình cảm gì, lần ầm ĩ này sẽ càng dễ banh hơn.
 
Phó Tây Từ bình tĩnh nhìn cô, "Ồ, hiểu lầm gì vậy?"
 
Hửm?