Kết Hôn Giả: Cô Vợ Tinh Nghịch Yêu Em Mất Rồi!

Chương 41: Anh chấp nhận rồi!

Sau một thời gian, nó hoàn toàn quên bẵng chuyện mình đã cãi nhau với hắn nên sớm đã trở về tâm trạng vui vẻ vốn có.

nó ngồi trước một cái bàn học nhỏ đặt ở trên giường, đôi tay linh hoạt ấn bàn phím hoàn thành bản kế hoạch dài ngoằng ngoẵng. Trên mặt đã có chút mệt mỏi. Cuối giường con gấu trúc to quá người được đặt ngồi hướng về phía nó chiếm cả một nửa cái giường đang ai oán nhìn nó.

"Jiāyóu!(cố lên!) " Nó tự động viên mình, nghiêng cổ về hai bên, vặn hai khớp tay vào nhau cho đỡ mỏi tiếp tục công việc bẵng quên thời gian.

Sau nửa tiếng nó đã hoàn thành xong bản kế hoạch vui vẻ lưu vào usb để mai đến công ty sẽ in.

"yes! Cuối cùng cũng xong!" Tay nó nắm thành nắm đấm, giơ lên kêu lớn một tiếng vui mừng nhảy tâng tâng trên giường, chiếc giường khẽ rung nhẹ. Nó quào con gấu trúc ôm vào người, hai tay cầm hai tay của con gấu đưa ra đưa vào vui vẻ cực kì y như trẻ trâu.

Sau vài phút mới chịu buông tha con gấu trúc, dọn đồ đạc, cho usb vào túi mới yên tâm.

Nó vào mạng, mấy hôm nay không lên có chút chậm cập nhật tin tức

Tiếng tinh tinh báo hiệu có người nhắn tin đến. Nó vào xem quả nhiên là Phan ANH

IY: "Muộn thế này anh tưởng em đã ngủ"

II:" em vừa hoàn thành xong bản kế hoạch. Anh cũng thức muộn nhỉ giờ đã qua 12h rồi"

IY:"Giải quyết nốt công việc."

Phan Anh đọc dòng tin nhắn, đôi môi đẹp khẽ tạo thành nụ cười ấm áp. Nhưng nhớ đến những lời hắn nói không tự chủ được lo lắng hỏi

IY:" Mấy hôm nay em có gặp phải chuyện gì không?

Nó suy nghĩ đôi chút, mấy ngày nay nó vẫn sóng yên biển lặng. Tuy lòng vẫn hiện rõ cảm giác bất an nhưng nó cũng không muốn cho Phan Anh biết.

II:"Không hề. Em bình yên vô sự lắm. Sao thế? có phải có chuyện?"

IY:" Anh chỉ hỏi vậy thôi"

Phan Anh thở dài hơi buông nhẹ nỗi lo trong lòng. Nhưng sao anh cứ có cảm giác rất khác lạ.

II:" xì! tên nào dám gây chuyện với em em xử đẹp tên đó cho anh xem!" kèm theo mấy icon đáng yêu

Phan ANh bật cười, tạm quên đi cảm giác vẫn ẩn hiện trong lòng, vui vẻ nhắn lại

IY:"haha mạnh miệng nhỉ! Để xem lúc đó em có là người đầu tiên chạy không!"

II:" Em mà chạy em kêu meo cho anh xem!"

Nó vẫn vô tư chém gió, đem đến cho cuộc trò chuyện một sự vui vẻ và hài hước.

IY:" Anh sẽ chờ! muộn rồi ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Nếu có chuyện gì lập tức báo anh biết"

II:"yes sir! Có gì nhất định sẽ khai báo. Anh ngủ đi em cũng ngủ đây"

Nó vui vẻ trả lời y như với sếp.

Phan Anh nhìn dòng tin nhắn của nó nụ cười càng đậm hơn,lòng cũng an tâm phần nào. Mong là dự cảm của anh là sai!

Bình minh đã hé từ khi nào, mặt trời đang lơ lửng một góc phía đông, tỏa ánh sáng ấm áp.

Vì hôm qua làm việc đến đêm nên sáng dù đồng hồ báo thức kêu inh ỏi nó vẫn ngủ ngon lành, cả thế giới thu gọn chỉ qua một lớp chăn.

Dưới sàn nhà, con gấu trúc đau khổ nằm úp mặt xuống, chổng cái đuôi tròn to đùng về phía trần nhà. Ai oán hận không thể kêu.

Dì Năm ở dưới nhà nhìn đồng hồ, nghi ngờ "bình thường giờ này cô chủ đã xuống ăn sáng sao bây giờ vẫn chưa thấy người đâu?Hay là ngủ quên?"

Dì Năm đi lên thử kiểm tra phát hiện trên giường có một con nhộng màu hồng rất to đang chông chênh bên mép giường có thể lăn xuống sàn bất cứ lúc nào mà con nhộng ấy vẫn rất say sưa trong giấc mơ của mình hoàn toàn không bị lay động bởi xung quanh.

Dì Năm đẩy cái chăn ra giữa, gọi "cô chủ hôm nay được nghỉ phải không?"

Nó vẫn tiếp tục công cuộc ngủ mới là tất cả, hoàn toàn không phản ứng

Dì Năm gọi to hơn "cô chủ, cô được nghỉ hả?"

Vẫn rất im lìm, kim đồng hồ từng chút từng chút đem thời gian trôi nhanh hơn.

dì Năm vỗ mạnh vào chăn, gọi lớn "cô chủ mau dậy đi 7h kém rồi!"

Nó có vẻ bị đánh động, thò cái đầu vẫn mơ màng mắt ti hí hé chút xíu, giọng ngái ngủ "dì Năm dì gọi con à?"

Dì Năm gật gật, nhanh miệng nói "cô chủ hôm nay nghỉ làm?"

Từ "làm" bay vào đại não của nó, bùm một nhát các dây thần kinh hoạt động, ôi mẹ ơi nó ngủ quên!

"mấy giờ rồi dì?" Nó lập tức chui khỏi chăn, phi khỏi giường, đầu tóc bù xù, mặt mày nhếch nhác, vừa hỏi vừa mở tủ chọn vội quần áo cũng chẳng quan tâm mình đã tạo ra được một bãi chiến trường.

"7H kém 20" Dì Năm nhìn cảnh tượng trước mắt cười nhẹ, lắc đầu. Nhìn thấy con gấu đáng thương đêm qua đã bị ai đó thẳng tay đạp khỏi giường liền đến bên cầm lên và đặt trên giường.

"hú hồn may vẫn kịp hề hề" nó bay vèo vào phòng tắm, uỳnh một tiếng dập cửa.

"Bình tĩnh thôi cô chủ. Tôi xuống nhà trước nhé!" dÌ Năm nói vọng, từ từ đi khỏi.

"vâng"

Nó hét to, tay chân vẫn linh hoạt thay đồ. Hú hú may nhờ có dì Năm không xém chút nữa là ăn mắm rồi.

Nó bỏ qua bữa sáng, gấp gáp đến chỗ chờ xe buýt bắt đầu hành trình quen thuộc. Hôm nay xe buýt có phần thưa hơn nên cũng dễ chịu hẳn, không phải cọ sát hay chật chội đến phát bực như mọi hôm. Cảm giác không khí thật thoáng đãng

Đến công ty,Nó ngồi vào vị trí của mình, vươn vai ưỡn ngực khởi động vài giây mới bắt đầu công việc. Nó cắm usb vào máy, thực hiện vài thao tác,sau đó đến chỗ máy in. Nó kiểm tra xong mới hài lòng đem về chỗ ngồi.

Mọi người cũng bận rộn không kém, ai nấy đều rất tập trung. Cũng phải ngày mai họp rồi đương nhiên không muốn cũng phải cong đít lên mà chạy không sẽ chết dưới lưỡi đao tử thần của quản lí Lý Lan mất. Chết theo cách đó thật sự rất cực hình và đau đớn.

Mọi người tranh thủ nghỉ giải lao vài phút và hội tám tạm thời nhanh chóng hình thành. Tất cả đều quay vào nhau, hăng say buôn. Vài người chỗ ở xa liền kéo ghế để hóng cho tiện

"ê mọi người biết tin gì chưa?" một người gợi chuyện

"tin gì?" Nó ngơ ngác hỏi

"có phải tin khoa khôi ban giải trí có người yêu không?" Mặc Nhiên không chắc chắn nói

"chuyện này hả! Đang sốt rần rần như nước sôi ấy! Mẹ kiếp có mỗi vụ có người yêu thôi mà làm như sợ cả thế giới chưa biết còn cố tình rêu rao nữa chứ nói gì mà... ừm khoa khôi người ta cũng có người yêu rồi mỗi ban mình là từ a đến z ế tập thể. Còn nói bọn mình không có thánh nào vờn nữa chứ. Móa! Chị đây nghe mà chỉ muốn hắt xô nước vào bọn họ" CHị đại bức xúc

" Hắt xô nước quá lợi phải ném trứng cộng hoa quả thối mới vui để xem họ còn dám nói ban mình ế nữa không" Một cô gái trẻ hai hàng lông mày hơi nhếch, vui vẻ đùa

"haha thế thì quá tuyệt rồi!" Mọi người cùng cười rộ lên

"đúng đúng ai nói chúng ta ế là chúng ta chưa tìm được người tử tế để yêu" Một thánh khác chèn thêm. Một tràng cười nữa vang vọng

" Cô ta cậy người yêu mình giàu, có chút quyền lực đem xe xịn audi đến rước, ngày nào cũng tặng bó hoa to đùng muốn gì có đó mà lộng hành phách lối hễ thấy ai đều vênh mặt nhìn chỉ auto muốn đập" Một cô khá chen vào, ngứa mắt nói

"mấy cô cũng thật lạ chúng tôi không tặng hoa thì kêu thiếu tế bào lãng mạn không có xe đẹp nhà sang thì chê nghèo thế giờ các cô muốn gì nào" một thanh niên khác khó hiểu giãi bày

"thế nên đến giờ anh vẫn chưa có mống nào đấy" Người đó chìa hai tay, bày bộ dạng "con gái thật khó hiểu rồi tiếp tục nghe mấy thanh niên ế chổng ế chơ buôn dưa lê bán dưa chuột

"xì theo em thì có người yêu như thế có gì to tát không bằng một mống bé xíu của Gi..an"

Nó vội vàng lừ mắt với Mặc Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm cô nàng bằng ánh mắt đe dọa "thử thốt ra xem tôi cho bà out khỏi cuộc đời"

Mặc Nhiên biết mình lỡ lời liền tự động khóa miệng, ngăn hết mấy lời chuẩn bị thốt ra nuốt trở vào trong cười hì hì lảng tránh ánh mắt của nó

"ơ đang nói mà...không bằng một mống của ai cơ?"

"à ý em là không bằng một mống của con kiến!" mặc Nhiên nhanh trí phản ứng, lòng thầm đổ mồ hôi hột. Hù suýt thì lỡ miệng rồi. Thật muốn vả vào cái miệng không nghe lời này.

"haha con kiến... cô ta mà nghe được chắc tức chết luôn"

"Nhưng cô ta càng tức hơn nếu khoa khôi Giản Hi của chúng ta có người yêu haha." Cô nàng cao giọng, thích trí hai tay rung rung, một tay chống eo khẽ hẩy nó

"đương nhiên Giản Hi của chúng ta mà có người yêu nhất định là kim cương vương lão ngũ đè bẹp cô ta dưới gót giày. Lúc đó chắc chắn miệng cô ta sẽ méo xệch, hai mắt muốn nổ tung con ngươi vì gato nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi phải không Giản Hi?"

Mọi người đều quay ra nhìn nó, cười đùa. Mặc Nhiên hẩy hẩy tay nó, thì thầm "xì họ mà biết mình đùa cũng đúng chắc shock đến đau tim khéo khi còn là người chết vì gato đầu tiên ấy chứ"

Nó lườm Mặc Nhiên, cười trừ với mọi người, lòng reo vui. sự thật nhà nó quả có một viên kim cương cực lớn gắn mác kim cương vương lão ngũ so ra đúng là đè bẹp triệt để. Mỗi tội đau lòng thay nó chẳng thể đụng vào viên kim cương ấy mới đau ngay cả ngắm nhìn cũng ít đến hiếm hoi

" hội tám tạm thời đóng cửa chúng ta làm nốt công việc còn đi ăn trưa tôi bắt dầu ngửi thấy mùi sát khí bay ra từ phòng quản lí rồi"Một hanh niên hài hước nói

Mọi người cũng vui vẻ tuân theo.

Bữa trưa, nó quẹt thẻ nhân viên, lấy một phần của mình, lại quẹt tiếp một cái thẻ khác lấy phần của mặc Nhiên đặt vào chỗ ngồi cũ, thong thả ngồi xuống chờ.

Mặc Nhiên từ trên lầu phi xuống, vui vẻ ngồi vào chỗ mình

Nó cho thức ăn vào miệng cực kì hưởng thụ. Đồ ăn sinh ra là để làm cho cuộc sống và tâm trạng của con người tốt hơn

Phòng ăn ồn ào càng thêm náo nhiệt và rộn rã, tiếng bàn tán xôn xao bay xa. Nó nghi ngờ hỏi "mọi người đang bàn tán cái gì vậy?"

Mặc Nhiên phẩy tay bảo nó đừng quan tâm "à cái cô khoa khôi ban giải trí ấy giờ người ta đang là người nổi tiếng mà!"

Nó có nhìn qua, khá xinh xắn mà nhìn cách cô ta đi đứng, nói chuyện liền có một suy nghĩ lẩm bẩm "khỏi nhìn đỡ ngứa mắt"

"thế tôi mới bảo phải lắp thêm quả kính chống tia uv mới được" Mặc Nhiên thêm thớt, chẳng hứng thú với cảnh đó.

Thật may hai người chỉ nói nhỏ nên không tạo ra phiền phức. Đoán chừng lời này theo gió bay đến chỗ cô nàng khoa khôi đỏng đảnh kia chắc chắn hai bọn nó khó lòng vui vẻ ngồi ăn như vậy.

===========**==============

Tan làm, nó tạm biệt Mặc Nhiên bỗng dưng nổi hứng muốn đi bộ ngắm cảnh đường phố.

Nó đi trên lề đường, vui vẻ tận hưởng không khí thoải mái, ngắm nhìn thành phố bận rộn với nhiều màu sắc khác nhau. Hai bên xe cộ thong thả qua lại, các cửa hàng trang trí rực rỡ vài người dừng chân mua chút hoa quả, vài bạn trẻ ngồi suy tư trong quán trà sữa lặng lẽ thả hồn theo đất trời, đằng trước một cặp bà cháu vui vẻ dắt tay nhau chầm chậm bước đi.... Nó vui vẻ tận hưởng mọi thứ, cảm giác cuộc sống cũng có lúc trôi chậm.

Trên bầu trời, những đám mây lớn sám đen lặng lẽ kéo đến làm màu sắc của thành phố dường như trở nên tối hơn. Nối tiếp vài đám mây lớn là những đám mây đen và và lớn hơn kéo đến càng nhiều. nhanh chóng vài giọt mưa rơi xuống, nó đưa tay ra hứng quả thật đã mưa.

Chết tiệt được hôm đi bộ thì gặp mưa. Số nó đen như thế là cùng.

Nó vừa cảm thán xong câu đó cả một cả một trận mưa to trút xuống, nó vội vàng lấy túi che đầu, chuẩn bị chạy tìm chỗ trú thì một chiếc ô đã che hết mưa gió phía trước, nó ngước lên thấy Phan Anh đang cười với mình, bóng dáng to lớn tạo cảm giác che chở và bảo vệ.

Một chiếc xe đen quen thuộc dừng ở phía sau lặng lẽ hứng mưa gió. Người trong xe còn lạnh buốt hơn cơn mưa bên ngoài đặc biệt là ánh mắt. Cửa kính được hạ phân nửa đủ để quan sát rõ mọi thứ trước mắt

Hắn lạnh lùng lên tiếng "lái xe". Những tấm ảnh hiện về cùng với cảnh trước mắt khiến hắn tự dưng tức giận.

Tài xế nghe xong biết tâm trạng hắn tồi tệ liền lặng lẽ thưa vâng khởi động xe.

Nó cười với Phan Anh, vui vẻ hỏi "sao anh ở đây?"

"anh không được ở đây ư" Phan Anh có chút trách cứ

Nó lắc đầu, cười vui vẻ với Phan Anh mà không để ý đến hai người đang đứng sát vào nhau rất dễ gây hiểu lầm.

Nó quay ra, thấy một chiếc xe rất quen thuộc càng bất ngờ hơn là hình ảnh bên trong xe. Qua chiếc cửa kính dần đóng, nó thoáng nhìn thấy gương mặt lạnh giá của hắn với góc nghiêng đẹp đến hoàn hảo. Trái tim nó bỗng nhói lên một hồi. Tự dưng lo lắng hắn liệu có nhìn thấy? Liệu có hiểu lầm không? Sao tự dưng có cảm giác lồng ngực khó chịu, trái tim đau như bị rỉ máu, tâm trạng không thể vui vẻ nổi.

Phan Anh nhìn theo ánh mắt của nó, thấy rõ chiếc xe của hắn ánh mắt có chút mất mát thoáng qua. Dù ở đâu trong hoàn cảnh nào chỉ cần hắn xuất hiện thì nó đều mất tự chủ mà dõi theo hắn, để ý hắn, quan tâm tâm trạng của hắn.

"em đang sợ hắn hiểu lầm phải không?" Phan Anh đột ngột lên tiếng, lòng đau nhói.

"em...làm sao có thể chứ" Nó hơi ngưng, mỉm cười phủ nhận

Nó bị gì thế này? Lúc trước đâu có quan tâm sao giờ lại để ý! Chắc chắn nó bị chập dây thần kinh điều khiển cảm xúc rồi!

"đôi khi anh phải thừa nhận anh làm mọi điều đều thua vì hắn không cần làm gì em vẫn rất để ý. Người ta nói con tim rất kì lạ tình yêu cũng kì lạ vì thế con tim và tình yêu mới có thể giao hòa làm một. Người đi với em dưới mưa chưa chắc là người em yêu. người khiến em nghĩ đến trong mưa mới là người em quan tâm."

Phan Anh thở dài, trầm giọng. Trái tim đau nhói, có lẽ yêu đến đâu vẫn không thắng nổi thực tế

"anh nói gì thế. Em không hiểu" Nó có chút chua sót, dù ngu ngốc thế nào, nói rõ như vậy nó đương nhiên hiểu. giờ nó mới biết thì ra cảm xúc của mình lại biểu hiện rõ đến thế chỉ cần nhìn một phát ra luôn và nó cũng hiểu mình đã thật sự làm Phan Anh tổn thương chỉ còn cách giả bộ là tốt nhất.

"em không cần sợ anh tổn thương. Ánh mắt của em đã chứng minh tất cả. Anh yêu em nhưng anh tôn trọng em. Nếu em thật sự chọn hắn chỉ cần nói với anh một câu là đủ"

"Em...em...xin lỗi...có lẽ em không thể đáp lại tình cảm của anh... em không biết mình có yêu hắn không nhưng mỗi lần ở bên hắn cảm xúc của em đều thay đổi bất thường. Em....em không muốn tổn thương anh...em"

Nó nhìn Phan Anh, buồn. Trong ánh mắt ấy vẫn luôn quan tâm đến nó nhưng nó không thể đáp trả tình cảm ấy. giờ nó mới nhận ra một điều sai lầm lớn nhất của nó chính là khiến Phan Anh gieo hi vọng một thời gian dài thật dài để rồi nhận về tổn thương nhiều thật nhiều.

"em biết..em đã tổn thương anh nhưng em chỉ có thể xin lỗi anh. Mong một người tốt như anh sẽ có một cô gái tốt hơn thật lòng yêu thương"

Phan Anh nở nụ cười ấm áp mà chua xót đau thương, giả vờ vui "anh không sao. Cảm ơn đã cho anh câu trả lời. Em đã hứa chúng ta sẽ là bạn đừng thất hứa đấy, cũng đừng tránh mặt anh anh sẽ rất buồn. Nếu ở bên hắn cảm xúc em thay đổi...em yêu hắn rồi! "

Dưới trời mưa nhận lời từ chối tình cảm từ người khác cũng đau lòng chẳng kém gì nước mắt của cơn mưa!

"em..."Nó có thật đã yêu hắn? Có lẽ đáp án đã được điền từ lâu chỉ là nó vẫn không nhìn ra mà thôi!

"Không cần để ý đến anh. Em hạnh phúc anh là gì không quan trọng. anh đưa em một đoạn" Phan Anh cùng nó đi đến bên chiếc xe đậu cạnh đường, không khí trầm lặng và ngột ngạt.

Cửa xe đóng kín, bên ngoài mưa vẫn rơi như trút nước mắt khóc thương cho một mối tình buồn! Có lẽ anh nên chấp nhận sự thật!